Vô Thiên

Chương 20 - Cha Ngươi Cũng Không Dám Nói Với Ta Như Vậy

Sáng hôm sau, một đoàn 4 người Diệp Vô Thần đánh xe tới Ngao gia. Vẫn chiếc xe rách nát cũ kĩ kia, vẫn lão giả hắc y kia đánh xe nhưng lần này không ai dám ngăn cản. Thị vệ Ngao gia đã được lệnh chờ sẵn thành hai hàng tiếp đón chiếc xe cũ kĩ kia mặc kệ chiếc xe tứ mã hào hoa của Đại hoàng tử chỉ lèo tèo vài tên thị vệ ra tiếp đón.

Thị vệ đi hộ tống của Đại hoàng tử thấy vậy bừng bừng phẫn nộ định chạy ra lý luận cùng thị vệ Ngao gia nhưng Đại hoàng tử vẫy tay cản lại.

Ngao gia chủ đi ra chào hỏi cả hai bên sau đó lần lượt đưa tất cả vào trong.

Đại hoàng tử thấy cũng khá lạ nhưng hắn cũng mặc kệ. Hắn lần này tới mua Đào hoa sơn trang vì nơi đây yên tĩnh, ít bị người chú ý đến, rất thích hợp để nuôi quân và nuôi tử sĩ chuẩn bị dần cho việc cạnh tranh ngôi báu.

Hắn cũng sẽ không nghĩ ra được lý do gì để một gia tộc gần như chỉ còn là trên danh nghĩa trong Tứ đại gia tộc của kinh thành có thể phản kháng lại việc này. Về khoản này tự tin này hắn ít nhất cũng phải có, dù sao lão gia chủ Ngao gia sắp không trụ được nữa, Ngao gia không đi nịnh nọt hắn thì chỉ có một con đường chết.

Vậy nên lần này hắn nắm chắc thu được Đào hoa sơn trang vào tay mặc kệ kẻ đối diện là ai đi nữa.

Hôm nay Diệp Vô Thần trong bộ thanh y, vẫn đeo chiếc mặt nạ bằng bạc che khuất nửa mặt đơn giản dẫn đầu đoàn người.

Nhưng hôm nay còn có một điểm khác nữa là trên lưng hắn còn cõng một tiểu nha đầu khá xinh xắn. Đâu chính là dã nha đầu hôm qua, con gái của gia chủ Ngao Bất Bình.

Nàng hôm nay không còn hung hãn như con thú hôm trước nữa. Thay vào đó là bộ dạng hiện tại, đây là điều khiến cho a Tử cùng lão Hắc cũng phải trố mắt khi thấy nàng trong bộ dạng này.

Nàng hiện tại xúng xính trong bộ váy đỏ chót rực rỡ, đầu tóc cũng được chải gọn gàng cẩn thận để xoã sau lưng, gương mặt trắng bóc như trứng gà khiến người ta không nhịn muốn hôn vài cái. Nào còn giáng vẻ đầu tóc xù xì như tổ quạ, người hôi hám bẩn thỉu như hôm trước nữa. Hiện tại mới ra giáng một thiên kim tiểu thư.

Nhưng một thứ vẫn chưa thay đổi đó là tính cách của nàng. Vẫn hung hăng bạo ngược như một con thú hung hãn chỉ trừ khi đối mặt với Diệp Vô Thần mới ngoan ngoãn trở lại bộ dạng hiện tại.

A Tử cùng lão Hắc song song đi phía sau Diệp Vô Thần cùng diện hắc y, đeo mặt nạ khiến cho cả hai trở nên trông rất hung ác.

Bên kia Đại hoàng tử lại trái ngược. Hắn năm nay đã quá 20, khuôn mặt khá đẹp trai trừ một đôi mắt như xà độc chực chực rình mồi.

Trên người hắn mặc một bộ mãng bào màu tử kim, thắt lưng ngọc, tay phe phẩy chiếc quạt bằng ngọc. Nói chung lại so với bên đối diện Diệp Vô Thần thì càng tôn lên sự giàu sang quyền thế.

Hôm nay tuy đến đây hắn cũng chẳng nghiêm túc, trái lại trong ngực còn nằm một tiểu mĩ nhân. Đây chắc là một gia tộc nào đó mới hiến tặng hoặc có thể là nữ nhân trong ngực chủ động hiến thân để ôm vào bắp đùi to này có cơ hội đổi đời.

Sau lưng hắn là hai vị thống lĩnh của Hoàng tộc được phái đi để bảo vệ an toàn cho hắn. Nhưng với cái gia tộc đang suy tàn như Ngao gia thì chắc cũng chẳng cần.

Hôm nay người chủ trì của lần này vẫn là Ngao gia chủ Ngao Bất Bình.

Vừa bắt đầu Đại hoàng tử cũng chẳng thèm cho Ngao Bất Bình mặt mũi trực tiếp nói thẳng:

“Ngao gia chủ, ta hôm nay đến để thu mua Đào hoa sơn trang, không biết Ngao gia chủ đã hoàn thành thủ tục để bàn giao cho ta hay chưa đây”

Hắn cũng chẳng gọi một tiếng Ngao thúc mà trực tiếp gọi là Ngao gia chủ khiến cho Ngao Bất Bình ngồi chủ toạ cũng có đôi chút phẫn nộ. Một mao đầu tiểu tử của Hoàng gia giờ cũng treo lên đầu hắn ngồi, đây quả là một điều xỉ nhục.

Nhưng vẫn chưa phải lúc phát hoả nên cũng đành nhịn trầm giọng nói:

“Thiên Bình thế chất, ta hôm còn có một vị khách nữa, trùng hợp cũng là muốn mua Đào hoa sơn trang. Cả hai bên đều muốn mua thì ta cũng không thể bên trọng bên khinh. Ta đã quyết định rồi, đem ra đấu giá, ai thắng sẽ được Đào hoa sơn trang.”

Đại hoàng tử cười nhếch mép khẽ khinh bỉ:

“Vậy sao? Muốn cùng chúng ta Hoàng tộc cạnh tranh sao? Có thể nha, đằng nào cũng coi như thêm chút thú vui. Ta ra 1000 vạn kim tệ”

Bên Diệp Vô Thần người mở miệng lại là lão Hắc khiến cho ngồi bên trên Ngao Bất Bình cũng phải ghé mắt:

“Chúng ta ra 2000 vạn”

Đại hoàng tử cũng chẳng kém cạnh tiếp tục báo giá:

“ 3000 vạn”

“ 4000 vạn”

“ 5000 vạn”

….

“ 9000 vạn”

“ 10000 vạn”

Khi Đại hoàng tử hét giá lên tới 10000 vạn thì lão Hắc cũng là ngao ngán lắc đầu.

Hoàng tộc Uông gia quả nhiên tài khí thô, cạnh tranh kim tệ với bọn hắn quả nhiên không lại được.

Lão Hắc quay lại nhìn Ngao Bất Bình chán nản:

“Đào hoa sơn trang này lão sư ta muốn, đem bán cho ta thế nào? Coi như ta thiếu Ngao gia một cái nhân tình.”

Ngao Bất Bình nghe vậy lập tức bật dậy khom người hành lễ:

“Đại sư nói quá lời. Đào hoa sơn trang đổi lấy đại sư một cái nhân tình thì chúng ta đã quá lời, chúng ta nguyện tặng thêm ngài 100 thị vệ cùng nô bộc. Đại sư thấy thế nào”

Lão Hắc còn chưa kịp trả lời thì bên kia Đại hoàng tử đã đập bàn đứng dậy nói lớn:

“Ngao Bất Bình, đây là ngươi thái độ gì? Có tin ta để Ngao gia biến mất khỏi hoàng thành này không”

Câu nói này của Uông Thiên Bình đã vô tình đốt lên ngọn lửa trong người Ngao Bất Bình bấy lâu nay. Hắn định xuất thủ.

Nhưng vẫn chưa kịp thì đã thấy Đại hoàng tử cùng hai vị thống lĩnh hộ vệ đằng sau bị đánh bay. Kèm theo đó là một giọng già nua mà hào hùng vang lên:

“Tiểu mao đầu nhà ngươi mà cũng dám lớn tiếng muốn xoá sổ Ngao gia ta sao? Kể cả thằng nhóc con Uông Thanh Ly cũng chưa dám lớn tiếng như thế. Ngươi có giỏi thì gọi lại lần nữa không?”

Đại hoàng tử còn đang định lên tiếng thách thức lần nữa thì một tên thống lĩnh phía sau kịp thời đưa tay ngăn cản.

Có lẽ mấy tên hậu bối không biết lão già trước mặt nhưng mà mấy vị thống lĩnh kia ít nhiều cũng tại kinh thành vài chục năm làm sao lại không biết hắn là ai. Lão gia chủ Ngao gia – Ngao Bính, hắn là một tên điên chính cống, tên điên này mang Ngao gia lên đứng đầu Tứ đại gia tộc khiến cho cả Hoàng tộc Uông gia cũng phải e dè.

Cả hai thấy hắn đều đồng thời đứng dậy, vòng tay khom người hành lễ:

“Vãn bối gặp qua Ngao lão gia chủ. Đại hoàng tử tuổi trẻ chưa hiểu sự đời mong lão gia chủ bỏ quá cho. Hôm nay đấu giá đã xong rồi thì chúng vãn bối xin đưa Đại hoàng tử về trước, ngày khác xin đến cửa tạ lỗi.”

Đại hoàng tử đã biết chọc vào ai rồi nên cũng chẳng dám ho he nửa lời nào cả. Việc trong đầu hắn hiện tại đang nghĩ là lần này gây ra việc lớn như vậy thì cha hắn sẽ phạt hắn ra sao. Thật đúng là trộm gà không thành còn mất thêm nắm thóc.

“Khoan”

Ba người chuẩn bị quay đi thì lão Hắc ngồi đó nãy giờ lại lên tiếng. Bọn hắn rất bất ngờ nhưng không dám đắc tội hắn nên một lần nữa khom người cung kính:

“Không biết vị này tiền bối có việc gì cần căn dặn. Nếu có thể ta nhất định bẩm lại Hoàng thượng cho ngài một câu trả lời hài lòng.”

Lão hắc không nói, tay phải đưa vào trong ngực móc ra một tấm lệnh bài màu vàng ném cho hai tên thống lĩnh. Sau đó trầm giọng:

“Cầm đưa cho Uông Chính Phong, bảo hắn là ta cần một lời giải thích hợp lý. Đi thôi”

Hai tên thống lĩnh nghe xong thì tay cầm tấm lệnh bài kia cũng run lên dữ dội. Bọn hắn biết cái tên Uông Chính Phong kia, đây là tên huý của đệ nhất cường giả Thiên Huyền đế quốc – đồng thời là bọn hắn lão hoàng chủ.

……….

Bận quá h ms có tgian đăng, sr mn

Like giúp mk nha

Cmt nếu thấy hay, thấy dở, thấy mk có lỗi gì,…

Thanks mn

Bình Luận (0)
Comment