Vô Thiên

Chương 19 - Nha Đầu Kia, Ta Muốn

Khi ba người Diệp Vô Thần, a Tử, Ngao Bất Bình tới phòng của lão gia chủ của Ngao gia thì lão Hắc cũng chuẩn bị thu tay. Lão gia chủ cũng đã tỉnh lại, có thể nói chuyện. Điều này khiến cho đám đan sư bên cạnh đều trợn tròn mắt không hiểu.

Bọn hắn đều đã dùng đủ loại đan dược cũng không thể nào khiến Ngao lão gia chủ tỉnh lại, thế mà lão nhân mặc hắc y trước mắt chỉ dùng tay điểm điểm mấy cái, dùng kim châm mấy cái đã khiến Ngao lão gia chủ tỉnh lại.

Nhưng bọn hắn không biết đây là phương pháp sử dụng của Sinh Tử châm mà Diệp Vô Thần truyền thụ cho hắn. Môn châm pháp này yêu cầu người sử dụng phải tu luyện hai loại lực lượng đối nghịch nhau mới có thể sử dụng. Vừa hay lão Hắc tu luyện Băng – Hoả chi lực nên cũng có thể dùng được. Ngoài ra người đồng tu Quang – Ám hoặc tối cao là Sinh – Tử đều có thể sử dụng được loại châm pháp này.

Sinh Tử châm ngoài việc sử dụng để cứu người còn có thể sử dụng trong giao chiến cùng giết người, điều này khiến cho lão Hắc vui mừng không thôi. Nhiều khi a Tử làm phiền cũng đành phải nặng tay một chút để nàng đỡ làm phiền. Nếu a Tử biết vì lý do này mà hắn hạ thủ không thương tiếc sẽ tức đến sùi bọt mép cho mà xem.

Lão Hắc thu dọn xong đồ nghề cũng là lúc đám ba người Diệp Vô Thần đến. Hắn bỏ mặc ánh mắt của mọi người, khom lương hướng Diệp Vô Thần bẩm báo:

“Lão sư, như ngài đoán, mấy tên ăn hại kia quả nhiên không dùng được. Ta đã hoàn thành nhiệm vụ cứu hắn rồi”

Lão Hắc lại không chú ý đám đan sư kia mặt đều đen như đít nồi nhìn chằm chằm vào hắn. Diệp Vô Thần đưa tay vỗ vỗ bả vai hắn:

“Ngươi làm rất tốt. Ta không nhìn nhầm. Nó rất phù hợp với ngươi. Cố găng lên đừng làm mất uy danh của nó.”

“ Đệ tử xin ghi nhớ lời lão sư dạy bảo”

Ngao Bất Bại tiến lên nhìn cha mình, đưa tay bắt mạch một lát rồi nhìn ba người Diệp Vô Thần với ánh mắt cổ quái. Thấy vậy lão giả trên giường cũng đập hắn một cái sau đó ôm quyền:

“Đa tạ vị đại sư đây, còn có vị cô nương, vị công tử đây. Lão hủ hôm nay may mắn được các vị cứu giúp một mạng, ngày khác có việc xin cứ…”

Lão Hắc đi lên ngắt lời hắn:

“Ngươi sao rồi. Không phải cảm tạ ta cùng nha đầu này. Muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn lão sư bắt ta ra tay cứu ngươi. Còn không muốn cảm ơn nha đầu này thì hãy hỏi con ngươi xem tại sao. Hơn nữa chúng ta có việc cần thương lượng với các ngươi”

Ngao Bất Bình khi nãy uống đan dược mặt cũng đã đỡ hơn trước nhưng vẫn húp híp so với bình thường. Lão gia chủ Ngao gia nhìn hắn một cái là biết lý do tại sao. Hơn nữa là càng kinh ngạc, cô nương kia tuổi trẻ như vậy đã là Kết Đan cảnh, lão giả Hắc bào kia thì càng mạnh nhưng đều đứng sau vị công tử kia. Vậy hắn đến cùng thân phận gì?

Trong đại sảnh một lần nữa mọi người lại tụ tập tại đây. Lần này do lão gia chủ Ngao gia chủ trì. Tất cả phân chia chủ khách ngồi xuống. Lão gia chủ ngồi ghế giữa, một bên là Ngao Bất Bình bên đối diện là Diệp Vô Thần ba người.

Đợi tất cả ngồi xuống xong rồi Ngao lão gia chủ mới bắt đầu giới thiệu:

“Ba vị, ta xin tự giới thiệu trước. Ta là tiền nhiệm gia chủ của Ngao gia tên gọi Ngao Bính. Đây là khuyển tử của ta cũng là đương nhiệm tộc trưởng của Ngao gia – Ngao Bất Bình”

“Mấy năm nay lão già ta bệnh nặng đều không chăm nom được gia tộc, may hôm nay được vị Hắc tiên sinh đây ra tay cứu giúp. Ngao Bính ở đây xin cảm tạ ba vị một lần nữa.”

“Không biết các vị hôm nay đến đây có việc gì cần thương lượng với Ngao gia ta”

Diệp Vô Thần khẽ phe phẩy chiếc quạt đứng lên:

“Ta hôm nay đến đây hôm nay nhằm mục đích mua lại Đào Hoa sơn trang, không biết các vị có thể từ bỏ thứ yêu thích để bán cho ta hay không? Ta cũng không phải đến cướp đoạt, nếu có thể ta sẽ cho các ngươi một cái giá hài lòng”

Ngao Bình mặt mũi hớn hở nhưng bên cạnh thì Ngao Bất Bình mặt mũi xám xịt. Bao nhiêu lúc không chọn lại chọn ngay khi Đại hoàng tử cũng vừa nói với hắn muốn mua Đào hoa sơn trang hẹn ngày mai tới để đàm phán. Thấy vậy đối diện hắn Diệp Vô Thần cũng mở lời:

“Ngao gia chủ không biết có vần đề gì khó xử sao? Không biết ta có thể giúp gì được hay không?”

Thấy vậy Ngao Bất Bình cũng đành phải nói ra sự thật:

“Không giấu gì ba vị, hôm trước Đại hoàng tử cũng đưa đến bái thiếp nói muốn mua Đạo hoa sơn trang của Ngao gia ta. Hắn hẹn ngày mai sẽ tới cùng ta thương lượng. Hiện tại nếu mà ta bán cho các vị thì ngày mai…”

Lần này ngắt lời hắn là Ngao Bính. Ngao Bính cho hắn một bàn tay vào đầu mắng:

“Sao lão tử lại có một đứa con ngu như ngươi. Đào hoa sơn trang là tài sản của Ngao gia ta, ta muốn bán cho ai thì bán cần phải đi bẩm báo Đại hoàng tử sao? Mấy năm nay ta bị bệnh, ngươi có phải vẫn nhu nhược như vậy không? Nếu là vậy thì chức gia chủ này của ngươi cũng không cần làm nữa rồi”

Ngao Bất Bình lúc này nào còn dáng vẻ gia chủ nữa mà như một tiểu hài tử làm sai chuyện. Cha hắn nói đúng. Mấy năm nay cha hắn ngã bệnh nằm đó, hắn lên làm gia chủ thì Ngao gia cũng chẳng thế tiến lên mạnh mẽ như trước mà đang giãy chết cầm hơi mà thôi.

Hắn làm Ngao gia gia chủ mà suốt ngày phải khúm na khúm núm sợ cái này sợ cái kia, đến cả thằng nhóc con Đại hoàng tử cũng làm cho hắn phải sợ sệt như vậy thì thật sự hắn quả nhiên là một tên phế vật.

Ngao gia trong tay cha hắn là một con rồng, con rồng mạnh nhất trong tứ đại gia tộc. Kể cả Hoàng tộc Uông gia thấy cũng phải cho vài phần mặt mũi. Kể cả hoàng đế cũng phải nhìn thấy cha hắn cũng phải gọi một tiếng Ngao thúc.

Thấy Ngao Bất Bình khó sử thì Diệp Vô Thần đứng lên giải vây:

“Ngao lão gia chủ nói có điểm sai rồi. Ngao gia chủ làm vậy cũng không có sai. Ngao gia khi ngài ngã xuống cũng chỉ còn Ngao gia chủ là Kết đan cảnh, mà lại hắn cũng chỉ có nhất trọng. Vậy nên bị các tộc liên hợp đối phó chèn ép để cho lúc nào cũng phải cẩn thận cũng là điều bình thường. Ngài không thể hoàn toàn trách hắn như vậy”

Nghỉ một chút rồi lại nói tiếp:

“Chúng ta hôm nay tới đây để đàm phán về việc mua bán Đào hoa sơn trang. Mà Ngao gia chủ cũng đã cùng hẹn Đại hoàng tử vào ngày mai không bằng ngày mai chúng ta lại tới cạnh tranh công bằng. Như vậy là cả hai bên đều vui vẻ sao?”

Ngao Bính nghe vậy cũng gật đầu:

“Công tử đã nói vậy thì ta cũng không còn gì để nói. Mời công tử sáng mai lại tới Ngao gia ta làm khách.”

…………

Khi mọi người ra đến cổng thì đột nhiên Diệp Vô Thần không đi nữa. Ánh mắt hắn bị thu hút về một phía. Nơi đó có một dã nha đầu đang bị hộ vệ trong phủ Ngao gia đuổi bắt.

Ngao Bất Bình mặt lại tái mét, chạy lên gào thét:

“Còn không mang tiểu thư trở về. Cho ta canh phòng nghiêm ngặt. Tại sao lại để nàng chạy ra ngoài này làm loạn”

Dã nha đầu kia lúc này đã bị hộ vệ trong phủ bắt lại và chế trụ nằm trên mặt đất. Nghe Ngao Bất Bình phân phó thì tất cả hộ vệ một lần nữa mang giây thừng trói chặt nàng lại chuẩn bị mang đi thì đột nhiên nghe được:

“Dừng lại. Nha đầu này, ta muốn”

Tất cả đều nhìn chằm chằm vào nơi phát ra âm thanh. Là Diệp Vô Thần. Điều này khiến cho tất cả lại một lần nữa ngạc nhiên kể cả hai người đi theo hắn là a Tử cùng lão Hắc.

Hắn chầm chậm tiến lại chỗ nha đầu kia. Nha đầu kia vẫn như một con thú hoang không bị thuần hoá nhìn hắn gào thét như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

Các thị vệ được Ngao Bính vẫy tay cho lui ra để mặc hắn tiến tới gần. Một ngón tay làm đứt dây trói trên người nàng khiến cho mọi người đều trố mắt.

Nha đầu kia thoát khỏi dây trói lại tiếp tục đi bằng bốn chân, nhìn hắn gằm gừ một con thú con. Hắn cũng khẽ tiến lại gần cách nàng hai bước, sau đó ngồi xổm xuống.

Tay hắn đưa ra định vuốt đầu nàng thì nàng lao tới cắn vào tay hắn như một con thú. Hắn mặc kệ nàng cắn, tay còn lại đưa ra sau ra hiệu để cho những thị vệ cùng lão Hắc, a Tử lui lại. Sau đó tay đó lên đầu xoa đầu nàng, nhìn nàng với ánh mắt trìu mến:

“Ngoan nào. Từ nay theo ta được không? Ta sẽ bảo vệ cho ngươi? Ngoan”

..............

Hẹn ae đêm muộn 1c nữa nha, muộn quá mai mk sẽ đăng

Cmt + like cho mk nha

Cố lên tôi ơi!!!!!!

Bình Luận (0)
Comment