Vô Thiên

Chương 21 - Đánh Cờ Thiên Hạ

Đánh cờ thì mấy ai lại không biết, nhưng cờ thiên hạ mấy ai dám hạ quân. Một nước cờ sai, sai cả bàn ; một nước hạ nhầm đều phải trả giá.

Ở cái Thiên Huyền đế quốc này, cờ Thiên hạ cũng chỉ có lão Hoàng chủ dám hạ quân đầu.

Lão Hoàng chủ đang cùng Hoàng đế thương lượng quốc sự thì bên ngoài hai vị thống lĩnh đã hớt hải chạy vào. Hoàng đế rất tức giận muốn một chưởng đánh chết hai người thì lão hoàng chủ đưa tay ngăn cản, uy nghiêm nhìn hai người ôn tồn:

“Đứng dậy đi. Nói xem có việc gì khiến cho các ngươi trông hớt hải như vậy”

Hai người run run đứng dậy. Sau một hồi mới hết run cúi đầu nói:

“Bẩm lão hoàng chủ, hoàng thượng, xảy ra đại sự. Hôm nay thuộc hạ theo Đại hoàng tử tới Ngao gia thì chúng ta gặp…gặp Ngao lão…lão gia chủ đã hoàn toàn khôi phục lại bình thường. Đại hoàng tử không may thất ngôn nói muốn diệt Ngao gia khiến cho hắn rất tức giận. Hắn muốn hoàng thượng ngài cho hắn một câu trả lời hợp lý.”

Bên trên ngai vàng lão hoàng chủ cùng bên cạnh hoàng đế cũng đều không thể giật mình một cái. Ngao lão gia chủ đột nhiên ngã bệnh chính là kiệt tác của bọn hắn làm ra, vậy mà hiện tại… . Không những thế thằng oắt con kia lại dám trước mặt hắn nói diệt hắn Ngao gia nữa, giữ được mạng nó tới bây giờ đã là may mắn lắm rồi.

Lão hoàng chủ cùng thời với hắn đánh nhau không biết bao nhiêu lần bất phân thắng bại. Kể cả khi được vị cường giả thần bí kia giúp đột phá Nguyên Anh cảnh hắn cũng ngại trêu chọc lão già điên kia, lão già điên Ngao Bính kia khi đã nổi điên thì kể cả thiêu đốt thọ nguyên hay tu vi hắn cũng dám.

Vậy nên bọn hắn mới sử dụng độc âm thầm ám hại mới có chục năm để Ngao gia dừng lại phát triển.

Lão hoàng chủ quay sang hoàng đế ngồi bên cạnh dặn dò:

“Thanh Ly, việc này giao cho con sử lý. Mang theo cả thằng oát con kia theo, tốt nhất sử lý êm đẹp một chút đừng để hắn khùng lên. Hắn nổi điên lên chúng ta đều không có lợi đâu”

Hoàng đế cúi đầu trầm ngâm rồi gật đầu:

“Hài nhi đã biết phải xử lý ra sao, phụ hoàng cứ yên tâm”

Sau đó lão hoàng chủ lại nhìn xuống hai vị thống lĩnh vẫn còn bên dưới hỏi:

“Vẫn còn chuyện gì sao”

Một vị thống lĩnh còn lại vòng tay trước mặt bái một cái rồi bắt bắt đầu nói:

“Bẩm lão hoàng chủ, hoàng thượng; thuộc hạ vẫn còn một việc muốn bẩm báo.”

Lão hoàng chủ gật đầu, bảo hắn:

“Cứ nói”

“Bẩm, lúc chúng ta đi về còn có một người đưa chúng ta một tấm lệnh bài xong đó gọi tên của ngài bảo ngài cho hắn một cái bàn giao hợp lý”

Vừa nói xong thì Hoàng đế Uông Thanh Ly đã đập bàn nổi giận mắng:

“Kẻ kia là ai mà dám to gan như vậy. Tên của phụ hoàng ta ai muốn gọi thì gọi sao? Các ngươi đi triệu tập vệ binh mang đầu của hắn về đây”

Nhưng bên cạnh lão hoàng chủ lại có một cảm giác bất an, hắn đưa tay ra cản lại:

“Khoan đã, mang lệnh bài kia lên đây cho ta”

Vị thống lĩnh kia tay móc lệnh bài lão Hắc đưa từ trong lồng ngực ra cung kính đưa lên cho vị công công bên dưới mới chuyển tới tay lão hoàng chủ.

Nhìn lệnh bài lão hoàng chủ mặt biến sắc tức thì. Quả nhiên là hắn.

Sau đó là thưởng cho mỗi vị thống lĩnh một bạt tai bay ra khỏi cửa, hoàng đế cũng không thể thiếu phần, cũng một bạt tai bay ra khỏi ghế. Tất cả đều bị đánh cho thành ngu ngốc.

Hoàng đế đang định hỏi thì lão hoàng chủ đã gào thét:

“Mấy đồ con heo, bao nhiêu người không chọc lại đi trêu vào hắn. Ngươi nói xem ngươi lấy cái gì đi lấy đầu một cái Y sư Nguyên Anh cảnh cửu trọng đỉnh phong? Ngươi đi lấy đầu hắn về đây cho ta xem nào?”

Lão hoàng chủ mắng xong cũng đã giải toả được cảm xúc ngồi xuống ghế rồng còn hai tên thống lĩnh vẫn đang bị đánh cho đơ ở cửa, hoàng đế cũng ngơ người tiêu hoá thông tin vừa nhận được.

Lần này bọn hắn chọc vào một cái người không thể chọc. Một cái Nguyên Anh cảnh cửu trọng đỉnh phong đã khiến cho bọn hắn đau đầu nói gì tới thân phận y sư của hắn.

“Hai tên các ngươi lăn vào đây cho lão tử, kể đầu đuôi rành mạch từng chi tiết một sự việc lần này cho ta, thiếu một chữ ta tru các ngươi cửu tộc.”

Hai tên thống lĩnh nghe xong lồm cồm bò vào điện, đem các sự việc phát sinh kể rõ ràng, rành mạch không thiếu một chữ cũng không thừa một từ.

Càng nghe thì mặt lão hoàng chủ càng tái. Năm xưa hắn đột phá Nguyên Anh cảnh nhờ lão già kia cũng phải trả một cái giá rất lớn được hắn chấp nhận.

Chỉ vì 10000 vạn mà có thể đổi hắn một cái nhân tình thì lão hoàng chủ sẽ dốc hết quốc khố ra mà đổi.

Đáng nói hơn là nhân tình này nợ lại là nợ Ngao Bính. Nếu tên kia đột phá Nguyên Anh thì bọn hắn Thiên Huyền đế quốc lại trở về thế cục trước kia. Thậm chí bọn hắn Ngao gia có thể thay thế Uông gia lên nắm quyền quản lý Thiên Huyền đế quốc này.Tất cả đều do thằng oắt con Uông Thiên Bình gây nên.

Hoàng đế cũng chẳng cần lão hoàng chủ phân phó nữa, trực tiếp mang theo người tiến về nơi ở của Đại hoàng tử.

Việc lần này không nhanh chóng xử lý tốt thì với Uông gia bọn hắn là hậu quả khôn lường.

……….

Đào hoa sơn trang,

Trong một gian phòng bình dị là bốn người Diệp Vô Thần. Không đúng, tính cả nha đầu đang quấn trên người Diệp Vô Thần nữa sẽ là năm.

Ngao Bất Bình đang cho người tu sửa lại Đào hoa sơn trang theo thiết kế của Diệp Vô Thần nên trong phòng chỉ còn lại Ngao Bính đang bồi tiếp bốn người.

Vẫn là Diệp Vô Thần là người mở lời đầu tiên:

“Đa ta Ngao lão gia chủ đã giúp chúng ta đấu giá thành công Đào hoa sơn trang.”

Nghe vậy Ngao Bính lập tức xua tay:

“Nào có, nào có. Ơn cứu mạng lần trước ta còn chưa trả xong thì nào dám nhận ba vị cảm ơn này chứ.”

Lão Hắc nhíu mày một lát xong cũng nhìn hắn chầm chậm nói:

“Nói cho ngươi biết một tin xấu đi. Hơn 10 năm trước, tiểu tử Uông Chính Phong kia hao tốn rất nhiều tài nguyên để cho ta giúp hắn đột phá Nguyên Anh cảnh. Hiện tại cũng đã qua 10 năm rồi, tiểu tử kia không gặp vấn đề gì thì chắc cũng đã là nhị trọng đỉnh phong hoặc có thể là tiên thiên. Ngươi muốn cùng hắn đấu, khó như lên trời.”

Ngao Bính âm thầm giật mình. Trước kia hắn luôn nghĩ Ngao gia kém Uông gia không nhiều, một thời gian không xa sẽ có thể vượt mặt bọn hắn trở thành người thống trị của Thiên Huyền đế quốc. Cũng không ngờ tới lão tiểu tử Uông Chính Phong kia có thể nhẫn nhịn thời gian lâu như vậy.

Việc hắn khôi phục chắc giờ này cũng đã tới tai của Uông Chính Phong, việc này làm không tốt Ngao gia sẽ diệt tộc còn nhanh hơn khi Ngao Chính Bình nắm quyền. Thứ hắn có là vị đại sư trước mặt một cái nhân tình.

Hắn đứng dậy khom người về phía lão Hắc bái một cái thật sâu, thấp giọng:

“Ngao Bính mong tiền bối chỉ ra cho ta một con đường sáng. Ơn đức của tiền bối, Ngao Bính ta nhất định sẽ không quên. Ngày sau có việc cần ngày tuỳ thời sai bảo”

Lão Hắc nhìn hắn lắc đầu rồi lại gật đầu:

“Ta hiện tại có ba cách giải quyết vấn đề này của ngươi. Ta chia nó làm thượng, trung, hạ ba kế sách. Muốn nghe hay không?”

Ngao Bính gật đầu lia lịa vội vàng:

“Mời tiền bối”

“Ta sẽ bắt đầu nói từ hạ sách đi. Hạ sách là lùi một bước, trở thành Uông gia phụ thuộc gia tộc, như vậy sẽ tránh được hoạ diệt tộc. Nhưng ta biết ngươi tâm cao khí ngạo chắc chắn sẽ không chịu khuất phục trước đối thủ cũ là Uông Chính Phong. Vậy nên ta cho đây là hạ sách.”

“Trung sách chính là ngươi sử dụng ta cái kia nhân tình. Ta sẽ ra mặt bảo đảm cho ngươi trong một thời gian để Uông Chính Phong không đụng vào ngươi. Ngoài ra cũng sẽ giúp ngươi đột phá Nguyên Anh cảnh. Nhưng ta cũng sẽ không bảo về ngươi quá dài, hết thời gian các ngươi có thể tiếp tục tranh đấu ta không quan tâm. Ngươi cũng có thể sử dụng nhân tình kia của ta đi giết hắn, nhưng ta sẽ không đồng ý vì ta không muốn giết người.”

Nghe xong hai cách thì mặt Ngao Bính càng ngày càng trắng. Hạ sách thì hắn chắc chắn không dùng, trừ phi hắn chết. Trung sách thì cũng tạm được nhưng mà khả năng thất bại cũng rất cao. Hắn tuy cuồng nhưng cũng không dám vượt nhất trọng thậm chí là nhị trọng ở Nguyên Anh cảnh để đánh thắng Uông Chính Phong. Tất cả chỉ trông chờ vào thượng sách.

Lão Hắc vẫn kệ hắn nghĩ gì nữa, uống một ngụm trà rồi bắt đầu tiếp tục nói:

“Cuối cùng ta sẽ nói cho ngươi thương sách. Thượng sách là ngươi đi nhờ lão sư của ta giúp ngươi hoá giải kiếp nạn lần này. Đây là lão sư của ta”

Nói xong đưa tay về phía Diệp Vô Thần đang cùng tiểu nha đầu kia nô đùa. Lão Hắc nhìn vẻ mặt khó tin của Ngao Bính cũng cười:

“Đừng không tin. Điều ta nói đấy là sự thật, nếu ngươi để hắn ra ta giúp ngươi thì ít nhất tiểu tử Uông Chính Phong kia không làm gì được ngươi. Nhưng ta nhắc nhở ngươi trước một vấn đề. Lão sư ta rất lười biếng, muốn để hắn giúp ngươi rất khó nhưng không phải không có cơ hội.”

A Tử ngồi bên cạnh cũng mặc kệ nhìn hai người đang nói chuyện. Có lẽ ở với hắn lâu nay cũng bị hắn lây nhiễm cái bản tính lạc quan dù bất cứ lúc nào nên coi cả hai kẻ bên cạnh như không khí.

Nàng lấy chiếc cổ cầm trong chiếc hộp mà nàng lúc nào cũng phải mang trên người xuống. Cây cầm này là cây cổ cầm mà lần trước Diệp Vô Thần mượn của nàng đàn. Cầm phổ vẫn là một chữ “Loạn” lần trước Diệp Vô Thần đưa nàng. Có bài học lần trước nên nàng không dám cùng học cả hai khúc đàn nữa, bản đàn nàng chọn là “Loạn”.

Khúc đàn này nàng đã luyện tập rất lâu, bất kể ngày nào cũng tập không ngừng nghỉ, kể cả khi luyện tay với lão Hắc xong vẫn cố gắng luyện.

Khi linh hồn lực của nàng đột phá cấp 40, khúc phổ chỉ có một chữ duy nhất trên trang giấy trắng kia ngày càng lộ ra cao thâm thần bí. Hiện tại nàng cũng chỉ học được một tia trong đó mà thôi, nhưng mà đem ra chiến đấu với Kết đan cảnh tam tứ trọng vẫn là dư xài.

Cũng bởi vì thế nàng giành hầu hết thời gian để luyện đàn, đây cũng là một cách luyện cách khống chế linh hồn lực một cách thành thục hơn.

Nàng được Diệp Vô Thần cho tu luyện Bỉ Ngạn Bi Ca là một môn võ công bỏ qua toàn bộ phòng ngự lấy tấn công, lực bộc phát cùng tốc độ làm chủ. Vậy nên nếu gặp được kẻ địch mà lực tấn công của nàng không thể áp chế được sẽ khiến nàng chết không đất chôn. Hộp đàn trên lưng nàng chính là thứ để nàng rèn luyện thân thể của mình.

Chiếc hộp vẫn là chiếc hộp trước kia nhưng được hắn khắc thêm các loại trận pháp gia trì trên đó nên đã trở nên vô cùng nặng nề. Trừ khi ngủ ra thì bất cứ lúc nào nàng cũng phải đeo nó, ngoài ra sau 10 ngày trận pháp lại tăng cường độ nặng điều này khiến cho nàng không thể sao nhãng bất cứ lúc nào.

Nàng mặc kệ xung quanh mà bắt đầu đàn, tâm hồn hoà vào từng nét từng nét trong chữ “Loạn” kia. Tay nàng vô thức lướt trên dây đàn, những tiết tấu kì lạ từ trong tiếng đàn của nàng vang lên không theo bất cứ một quy luật nào cả.

Bên trong đại sảnh còn hai người nữa là lão Hắc cùng Ngao Bính lúc đầu cũng chẳng thèm chú ý tới nàng làm gì cho tới khi tiếng đàn của nàng vang lên. Mặt lão Hắc tái đi, cả người bắt đầu run lên. Bên cạnh Ngao Bính thì lại cảm thấy rất kì lạ về tiếng đàn của a Tử. Đang định đi lên xem thử thì có một cánh tay kéo hắn lại về phía sau. Cũng chẳng đợi hắn kịp phản ứng thì lão Hắc đã kéo hắn chạy như bay ra ngoài căn phòng kia.

Quả nhiên không ngoài sự mong đợi

“Rầm….rầm”

Toàn bộ căn nhà bắt đầu sụp dần, từ các cây cột gỗ tới cuối cùng là mái nhà rơi xuống. Căn nhà chỉ vài phút trước bọn hắn còn đang bàn đại sự giờ lại thành một bãi phế tích. Ngao Bái hiện tại chỉ cảm thấy nghĩ lại thôi cũng đã thấy đang sợ rồi.

Tiếng đàn vẫn không ngừng lại. Lão Hắc thân thể lại bắt đầu run giữ dội không cách nào kiềm chế khiến cho bên cạnh Ngao Bái cũng có chút không hiểu.

Diệp Vô Thần cũng mặc kệ bọn hắn không quản, việc của hắn là bồi tiếp tiểu nha đầu trước mặt này chơi đùa.

Bình Luận (0)
Comment