Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 526

Lam Phúc giật mình kinh ngạc xoay người nhìn lại phía sau lưng, trên gương mặt lộ ra một vẻ khó tin khi phát hiện rằng, chẳng biết vì sao tên thanh niên này lại xuất hiện ở đây.

- “Ngươi là ai? Muốn làm gì?”

Ông lão thì có vẻ trấn tĩnh hơn rất nhiều, tức thì đã cảnh giác hướng về người thanh niên lạ mặt này gắt giọng hỏi.

Những người đàn ông bảo vệ dường như đã đánh hơi được sự việc có mùi vị bất thường, nên liền nhanh chóng tạo lập đội hình ngăn đón trước mặt tên thanh niên, ánh mắt đầy cảnh giác dè chừng đối phương.

Tên thanh niên chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lam Phúc một cái, sau đó hoàn toàn bỏ qua với những người đứng chặn trước mặt mình, ngữ khí vô cảm bất biến cất lên.

- “Nếu không muốn chết thì tránh đường!”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngẩn ngơ trước khí thế bá đạo của tên thanh niên. Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được trong mắt đối phương một dạng như nhìn thấy kẻ mắc bệnh tâm thần vừa trốn khỏi bệnh viện.

- “Xin ngừng lại, nơi này rất nguy hiểm, chúng ta cũng đã có người bị thương, mong ngươi hợp tác, đừng tới gần quấy rối.”

Bất quá, nhìn tên thanh niên vẫn không hợp tác, chẳng hề có ý định ngừng bước, một tên bảo vệ tức thì đi tới, lớn tiếng nói.

- “Lảm nhảm nói nhiều…”

Nhíu nhíu đôi chân mày có lẽ vì tức giận, tên thanh niên nhìn qua gã bảo vệ đang dang tay ngăn trước người mình, tên thanh niên lẩm bẩm lấy một câu, trong tay hắn bỗng dưng nâng lên, nhẹ nhàng phe phẩy một cái.

‘Phốc!’

Tức thì, người đàn ông bảo vệ cảm thấy giống như có một ngọn gió mát lạnh lướt ngang qua người mình, kèm theo đó là một hồi âm thanh da thịt bị cắt đứt ẩn ẩn bên tai.

- “ÁAA…”

Một giây sau, tên bảo vệ bỗng dưng cảm giác được một cơn đau xé rách từ trên cánh tay trái của mình truyền đến, miệng không được kìm được hét thảm lên.

Một tay người đàn ông bảo vệ ôm chặt lấy cánh tay còn lại đã bị chặt đứt của mình, đau đớn đổ từng giọt mồ hôi lạnh trên trán. Động mạch trên cánh tay bị cắt đứt khiến máu tương phun ra xối xả tựa như không cần tiền, nhuộm đẫm cả một khoảng đất trống xung quanh người đàn ông.

Triệt để bị làm cho bất ngờ, Lam Phúc, ông bà ngoại Lý Uyên cùng với những người bảo vệ còn lại đang vây xung quanh đều chấn kinh trước hành động không hề có một dấu hiệu nào báo trước của tên thanh niên.

- “ĐỨNG IM, NẾU KHÔNG CHÚNG TA BẮN!”

Một tên bảo vệ tức khắc đã khôi phục lại tinh thần, mặt biến sắc rút vội súng năng lượng đang vắt bên hông ra, chĩa ngay họng súng vào tên thanh niên mà quát lớn.

‘Soạt soạt…’

Những người khác cũng bị tiếng quát hồi tỉnh lại thần hồn, đồng loạt bắt chước làm theo như khi huấn luyện, nhanh như tia chớp chen lấn ra trước mặt ba người Lam Phúc và ông bà lão, giấu kỹ ở phía sau lưng mình, họng súng chuẩn xác chĩa thẳng vào người tên thanh niên.

Tuy nhiên, tên thanh niên tựa hồ cũng không hề sợ hãi gì trước mấy khẩu súng như tử thần trước mặt có thể lấy mạng hắn bất cứ lúc nào.

- “Đúng là chán sống…”

Hắn vẫn dừng lại bước tiến của mình, nhưng đôi mắt thì cực độ lạnh lẽo, đảo nhìn quanh một vòng những người có mặt ở đây, trong miệng lẩm bẩm ra một tiếng.

Thanh âm chưa dứt, thân ảnh của hắn bất chợt phóng lên trời rồi biến mất không thấy đâu trước khi mọi người kịp phản ứng.

Không thể bắt kịp hành động của tên thanh niên, tám tên bảo vệ đều chấn kinh vội vàng ngẩng đầu nhìn lên trời, nhưng tại khoảnh khắc ấy, một tiếng gió rít gào bỗng dưng kéo đến bên tai mọi người.

‘Phốc phốc rắc rắc…’

Từng âm thanh da thịt bị cắt đứng, cùng với máu tươi phun ra như vòi nước, chấn động tai mắt cả ba người Lam Phúc. Chín tên bảo vệ đang bao vây ba người họ như bị một lưỡi đao vô hình cắt ra thành vô số mảnh nhỏ.



Thịt vụn, máu tươi vương vãi khắp nơi trên bãi cỏ xanh mượt gần đường đại lộ, biến nơi này từ đồng quê yên tĩnh thoáng chốc đã trở thành một địa ngục trần gian.

Không hề có một âm thanh kêu gào thảm thiết như trước, tất cả chỉ có một sự yên tĩnh đến chết chóc.

- “Đưa tụi nhỏ lui đi!”

Ông lão biểu hiện trấn tĩnh nói, mà thần sắc thì hoàn toàn trái ngược lại, gương mặt trầm trọng chẳng khác nào đóng lên một lớp băng trên đó.

Bà lão cực độ sợ hãi, bờ môi già nua khô héo tái nhợt không thể nói ra được lời nào, tức tốc ôm chặt lấy Lý Uyên đang bị thương, dùng sức lôi kéo nàng chập chững lùi về phía sau, trong khi Lam Phúc phụ trách vác lên Đình Tấn, chạy về phía một chiếc xe đang đỗ ở gần đó.

Cả hai người đều hiểu rằng mức độ khẩn cấp của sự việc, không có thời gian cho bọn họ lắm lời cãi chày cối hay biểu lộ cảm xúc gì với ông lão.

- “Mời anh gì đó có thể xuống đây nói chuyện đường hoàng được không? Ngươi muốn gì ta đều sẽ cố gắng thỏa mãn cho ngươi, muốn tiền có tiền, muốn đồ vật sẽ có đồ vật, thậm chí chỉ cần ngươi ngừng tay tại đây, những người chết này ta sẽ không để ý mà bỏ qua hết.”

Ông lão ngước mặt nhìn lên trời, hít sâu lấy một hơi rồi lớn giọng nói, ông ta không biết

Trong khi đó, một tên bảo vệ duy nhất còn sót lại vừa quay trở về sau khi kiểm tra lấy chiếc xe tải tông trúng xe Đình Tấn.

- “Ông lớn, đã kiểm tra, xe không có tài xế.”

Vẫn chưa hề hay biết chuyện gì xảy ra, hắn vội chạy đến bên cạnh ông thở hồng hộc nói. Nhưng là ngay khi chuyển dời tầm mắt lên trên bãi cỏ, khuôn mặt hắn bỗng trở nên tái nhợt, kinh hoảng kêu lên một tiếng, rồi theo thói quen rút ra vũ khí đứng chặn trước mặt ông lão, tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

- “Ta muốn hắn? Ngươi có thể cho ta sao?”

Bỗng lúc này, giọng nói của tên thanh niên lại truyền đến bên tai ông lão cùng gã bảo vệ kia.

Đưa mắt nhìn tới phương hướng âm thanh truyền tới, ông lão phát hiện ra, tên thanh niên đã xuất hiện trở lại trên một bãi đất trống trải sạch sẽ, cách nơi ông ta đang đứng không xa.

Ông ta không tài nào tin tưởng được, làm sao một tên thanh niên trẻ tuổi như vậy mà lại có thể sở hữu một sức mạnh kinh khủng đến thế. Hơn nữa lúc ra tay càng là tàn nhẫn, không có một chút phản ứng gì sau khi giết người.

- “Ý ngươi là muốn đem người đang bất tỉnh kia rời đi?”

Dù rằng rất lo lắng trước tính tình thất thường của tên thanh niên này, nhưng ông lão cũng không có biểu lộ gì quá lố ra mặt, chỉ là nhàn định liếc mắt nhìn tới nơi đối phương chỉ tới, rồi ngạc nhiên hỏi lại.

- “Đúng vậy, ta tới nơi này là vì hắn.”

Tên thanh niên rất dứt khoát gật đầu thừa nhận.

- “Nói thế, xe tải này cũng là do ngươi động thủ làm ra đến tình trạng như vậy?”

Đảo mắt một vòng suy nghĩ gì đó trong đầu, ông lão tiếp tục đặt câu hỏi.

Hiển nhiên, ông ta đang muốn tìm cách câu giờ, chờ cho vợ mình mang ba đứa cháu rời đi khỏi nơi này hoặc ít nhất là có thể gọi viện trợ tới đây.

Phỏng chừng cũng đoán ra được ý đồ của ông lão, tên thanh niên hơi nghiên nghiên đầu, mắt đầy thâm ý nhìn ông lão.

Điều này càng làm cho ông lão cảm thấy hồi hộp, bồn chồn không ngớt, nếu lỡ tên thanh niên này không vui, buồn bực ra tay đột xuất thì bọn họ chắc không thể kịp trở tay.

- “Không sai, là ta khống chế gió đẩy chiếc xe tải kia đâm tới đây.”

Bất quá, rất may là tên thanh niên không có vẻ gì để tâm lắm, chỉ thản nhiên đáp lời.

Với bộ mặt không nóng không lạnh, vô cảm xúc của tên thanh niên, dù cho ông lão có là người tinh mắt nhiều kinh nghiệm nhìn người thì cũng không thể đoán ra được suy nghĩ hiện thời của đối phương.

‘Phốc!’

Bất thình lình, đầu của tên bảo vệ đang đứng bên cạnh ông lão đột nhiên bị cắt rời, máu tươi trong phút chốc phun ra xối xả lên bộ mặt nhăn nhúm già nua của ông ta.

- “Đừng kháng cự, ngươi không đủ sức đâu…”

Chưa kịp hiểu rõ chuyện gì xảy ra, ông lão liền nghe được tên thanh niên lạnh lùng nói bên tai.

Hóa ra, tên bảo vệ đang cầm súng dự định bắn lén nhưng đã bị đối phương phát hiện, ra tay xử lý trước.

Hoàn toàn không còn biết phải làm gì, ông lão sững sờ đứng đờ mặt ra, để cho tên thanh niên bước chậm sượt qua người.

- “Khoang đã! Ngươi có thể chỉ mang người ngươi cần đi theo thôi được không?”

Nghĩ đến chuyện gì đó, ông lão lấy hết dũng khí hô lên, giọng đầy khẩn cầu nói với tên thanh niên.

Ấy thế nhưng đối phương cũng không có trả lời hắn, chỉ bước chậm từng bức đi tới bên cạnh chiếc xe của bốn người Lam Phúc.

- “Phúc! Giao Đình Tấn cho hắn, rồi đưa Uyên đến bệnh viện kiểm tra.”

Ông lão quay lưng về phía xe hơi của Lam Phúc đang ngồi, kêu lên một tiếng ra lệnh.

Bà lão, Lam Phúc cùng Lý Uyên đang suy yếu đã khôi phục được một chút sức lực hoàn toàn sửng sốt trước lời nói của ông lão.

- “Nhưng thưa ông…”

- “Im miệng! Làm ngay đi.”

Lam Phúc còn muốn lên tiếng phản biện gì đó, liền đã bị ông lão quát lớn dọa lui, không thể không ôm Đình Tấn đi giao cho tên thanh niên kia.

- “Không! Đừng… đừng mà anh Phúc.”

Lý Uyên giống như gặp phải chuyện hết sức kinh khủng, khuôn mặt đã xanh xao vì bị xương, lập tức lại có thêm phần trắng toát bởi sợ hãi. Nàng vùng vẫy khỏi sự dìu dắt của bà ngoại mình, lao tới bên cạnh Lam Phúc.

Đình Tấn đang nằm trong tay Lam Phúc bị nàng gắt gao ôm chặt lại, giữ cho Lam Phúc không thể đi thêm được bước nào nữa. Mắt mũi đầy nước trộn lẫn với máu, sướt mướt cầu xin trông thật khiến người không đành lòng.

- “Uyên à, em phải hiểu chúng ta không có khả năng bảo hộ hắn.”

Lam Phúc lắc đầu đầy khổ sở nói, quả thật hắn cũng không thể nào ngờ tới lại có chuyện như vậy sẽ diễn ra trong ngày đầu tiên em gái thất lạc lâu năm của mình trở về đoàn tụ với gia tộc.

Dù vậy thì trước mắt, tên thanh niên kia đã vượt ra khỏi khả năng chống trả của Lam Phúc. Lại thêm phần biểu hiện có phần điên cuồng tùy hứng, xem mạng người như cỏ rác của đối phương, hắn hiểu rằng nếu không buông tha mà ngoan cố kháng cự, mạng sống của cả nhà bốn người bọn họ đều phải chôn cùng.

Trái tim Lý Uyên như chết lặng đi, vẻ mặt đầy tuyệt vọng không thể tả được nỗi cảm xúc khi nghe Lam Phúc nói như vậy. Nàng không thể tưởng tượng ra được cảnh tượng, khi Đình Tấn rơi vào trong tay đối phương thì kết cục sẽ ra sao.

- “Không, không, không, làm ơn. Hắn là tất cả đối với em… Đừng làm như vậy, em xin anh đấy! Chúng ta sẽ có cách mà, cứ hỏi tên kia là ai thuê hắn bằng cái gì, chúng ta cứ cho hắn hết thảy gấp mười, gấp trăm lần là được.”

Nước mắt rơi lã chã, nàng liên tục lắc đầu cầu xin anh trai mình.

- “Phiền phức!”

Trông thấy Lý Uyên giằng co với Lam Phúc trước mắt, tên thanh niên có chút khó chịu lên tiếng, khuôn mặt hờ hững nhấc tay tát một cái vào không khí, phương hướng lại nhắm tới Lý Uyên. Một cơn gió lạnh sắc như dao cạo, tức tốc phóng nhanh tới tấm lưng mềm mại của nàng.
Bình Luận (0)
Comment