Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 525

- “KHOM NGƯỜI XUỐNG!”

Phản ứng nhanh nhất vẫn là Đình Tấn, tại khoảnh khắc phát hiện ra sự tình không ổn, hắn liền rống lên một hơi đến khàn cả giọng, thân thể nhanh như tia chớp chồm qua ôm chầm lấy Lý Uyên, giấu kín đầu của nàng vào trong lồng ngực mình.

Lý Uyên vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ vừa kịp nghe tiếng còi xe vang lên bên tai thì trước mắt nàng đã hoàn toàn bị che khuất bởi một màu đen, rồi mùi vị quen thuộc từ trên người Đình Tấn truyền tới, xông thẳng vào khoang mũi nàng.

‘Rầm!’

Tức khắc ngay sau đó, một hồi chấn động cường đại tác động lên thân xe, khiến cả hai người đều cảm thấy đại não bị lắc lư thật mạnh, khả năng suy nghĩ cũng ong ong rơi vào khoảng không một giây.

Không kịp nghĩ ngợi chuyện gì nữa, Lý Uyên vô thức làm theo lời Đình Tấn, co rút thân thể lại, hai tay vòng ra ôm chặt lấy hắn.

Thân thể Đình Tấn dù đã trải qua tu luyện cường hóa rất nhiều thế nhưng cũng khó mà tránh khỏi đau đớn bởi phản lực tác động từ hai phía.

Riêng đối với Lý Uyên, được Đình Tấn bảo hộ lấy một nửa bộ vị bên trên, thế nên nàng cũng không phải chịu quá nhiều tác động, duy chỉ có nửa thân dưới vì vẫn còn mắc kẹt bởi dây bảo vệ an toàn nên không tránh khỏi lắc lư qua lại, gây ra đau đớn vì bị siết chặt.

‘Ầm ầm ầm…’

Cho dù xe hơi phản lực của hai người là sản phẩm tối tân hiện đại, lại có được khả năng tự động cân chỉnh giữ thăng bằng, tránh bị lật đổ cũng không thể nào thoát khỏi kết cục bị đâm đến móp méo.

Hơn thế nữa, tốc độ chiếc xe tải lao đến quá nhanh, vận tốc có đến hơn 150 km/h. Đường đi giữa một ngã tư đại lộ vùng núi trống rỗng, không nhà dân, không người đi đường, chỉ có mênh mông bát ngát cánh đồng xanh mướt trống trải.

Với thế tới như vậy, chẳng những đã ủi bay xe của hai người Đình Tấn, đồng thời còn khiến nó lộn nhào nhiều vòng trên không trung, lăn tròn mấy vòng dưới mặt đất trước khi tiếp tục bị kéo lê đi thêm một đoạn đường dài.

Trong xe, ngoài Đình Tấn và Lý Uyên ra thì không còn lại người nào khác. Cả hai được giữ chặt tại băng ghế ngồi bởi dây thắt lưng an toàn, cả chiếc xe tự động lái bị lộn nhào kéo bọn họ đều đảo lộn theo, đầu óc quay cuồng không phân biệt đâu là trời, đâu là đất.

Lý Uyên bấy giờ mới nhận ra hoàn cảnh nguy hiểm của mình, nàng rất muốn hét lên, nhưng cơn hoảng sợ làm cho nàng không thể kêu lên được dù chỉ là một tiếng.

Tất cả những gì mà nàng có thể làm là cố gắng dùng hết sức bình sinh, níu giữ lấy Đình Tấn, chỗ dựa duy nhất bên cạnh mình ngay lúc này.

Đình Tấn có cảm tưởng dường như thân thể mình đã bị đưa vào một cái lồng máy giặt, đang hoạt động không ngừng xoay tròn, cả nội tạng bên trong cơ thể hắn cuồn cuộn đảo lộn liên hồi, cảm giác cực độ khó chịu dồn dập đánh úp tới.

Cửa kính xe bị lực va chạm đánh đến vỡ nát ra thành từng mảnh nhỏ, một số ít còn đâm vào thân thể Đình Tấn và Lý Uyên. Trong giây lát máu tươi đã đổ ra, nhuộm đẫm quần áo cùng khuôn mặt của hai người.

Đặc biệt quan trọng hơn hết, đại não bị chấn động mạnh đã gây ra hiện tượng ý thức dần dần trở nên mơ hồ đi rất nhanh, thế nhưng đôi cánh tay của cả Đình Tấn lẫn Lý Uyên vẫn một mực giữ chặt lấy đối phương không rời.

Mãi đến vài phút sau đó, chiếc xe tải trôi qua hết động lực lao tới, xe của hai người Đình Tấn mới ngừng lại và nằm yên vị ngay ngắn giữa một thửa ruộng, chẳng khác nào một đống sắt phế liệu nhăn nhúm.

Chiếc xe tải đồng dạng cũng nằm gần ở đó, đầu xe xì xì bốc lên khói đen, từng tia lửa tạch tạch bắn ra tứ phía, để lại ở phía sau lưng nó là một đoạn đường hỗn độn, đất đá bị xới tung lên khắp nơi cùng với hàng trăm dấu vết va đập của xe Đình Tấn với mặt đất xốp.

Duy có một điều may mắn, hệ thống tự cân bằng của xe đã giúp nó không lật ngửa gây nguy hiểm cho những người ở trong xe.

Cả đoàn gồm năm chiếc xe đưa gia đình Lý Uyên đi đến viếng mộ tổ tiên đều lập tức ngừng lại, ngay khi phát hiện vụ tai nạn vừa xảy ra.

- “Chuyện gì vậy?!”

Trong xe của hai ông bà ngoại nàng, ông bà cụ đều bị một tiếng va đập từ phía sau làm chấn động màng nhĩ đã bị lão hóa của mình, kinh hồn bạt vía vô thức kêu ra thành tiếng.



- “A!!”

Đến khi bà ngoại của Lý Uyên ngoảnh mặt lại, nhìn qua cửa sổ phía sau xe, trông thấy xe của cháu gái mình bị một chiếc xe tải nặng điên cuồng ủi tới, khuôn mặt bà bỗng dưng tái nhợt đi không còn chút máu, thất thanh hét thảm lên một tiếng.

Lam Phúc phụ trách dẫn đầu đoàn xe, đi đầu mở đường nên tại thời điểm vụ tai nạn xảy ra, hắn là người biết đến sau cùng.

Bất quá, điều đó cũng không làm cho hắn có thể trấn tĩnh hơn những người khác là bao. Trái ngược lại, hắn còn bị giật mình đến quên mất phải ra lệnh ổn định bảo vệ an toàn cho ông bà mình, tránh có nguy hiểm nào khác xuất hiện.

- “Phúc… thằng Phúc đâu rồi? Người đâu hết rồi? Mau tới cứu người nhanh lên!”

Ông ngoại của Lý Uyên đã trải qua nhiều kinh nghiệm sống, trong giây phút nguy cấp nhất vẫn giữ được bình tĩnh, điên cuồng gào lên gọi người đến trợ giúp Đình Tấn và Lý Uyên.

- “Cháu tôi, ôi cháu tôi…”

Tuy nhiên, bà ngoại của nàng thì lại không được như vậy, vừa bước ra khỏi xe mắt bà đã trợn trừng lên, khóc sướt mướt nếu không có ông lão ở bên cạnh giữ chặt bà lại thì phỏng chừng, bà sớm đã lao đến bên cạnh chiếc xe trước mặt rồi.

Đang thẫn thờ đứng ngẩn người, Lam Phúc cùng những người bảo vệ khác bị kêu gọi liền đã khôi phục lại tinh thần.

Gần mười người nhưng không có ai kịp nghĩ ngợi những nguy hiểm khi mà xe phản lực có thể bị rò rỉ năng lượng bên trong, gây ra nổ mạnh làm nguy hiểm đến tính mạng con người. Tất cả đều dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến lôi kéo Đình Tấn với Lý Uyên ra khỏi xe.

Một nhóm người hì hục cạy ra cánh cửa đã vặn vẹo bị bóp méo không thành hình, hết thảy đều là bắt nguồn từ hệ thống bảo vệ an toàn của xe quá chắc chắn, dẫn đến mọi người cũng khó lòng thực hiện công việc cứu trợ nhanh chóng được.

- “Còn sống, đều còn sống!”

Không quá lâu sau đó, từ Lam Phúc truyền đến một tiếng kêu gọi tràn ngập cảm giác mừng như điên.

Dưới ánh mắt tràn ngập hi vọng của hai ông bà cụ, một nhóm người bảo vệ nối tay nhau lôi kéo ra hai thân ảnh, dính đầy lấy máu tươi.

- “Thế nào rồi, thế nào rồi?”

Không còn quản hậu quả hay nhiều chuyện gì nữa, ông bà ngoại của Lý Uyên nhanh chóng chạy đuổi tới trước mặt nhóm người Lam Phúc, mắt dán chặt vào hai thân ảnh đầy máu đang nằm yên trên tay của hai người bảo vệ, thần sắc hối hả gấp giọng hỏi thăm.

- “Ông bà nội mau rời đây nhanh, xe có thể nổ bất cứ lúc nào.”

Dù vậy, Lam Phúc sau một chút cấp bách ban đầu đã lấy lại được bình tĩnh, ngăn không cho ông bà nội của mình đi tới quá gần xe, dùng sức lôi kéo bọn họ đi ra khu vực cách càng xa với chiếc xe của bọn họ càng tốt.

- “Xe tải thì sao? Còn ai ở trong đó không?”

Ông lão dùng sức kéo lại tay của Lam Phúc, khuôn mặt nghiêm trọng, trầm giọng truy hỏi.

- “Cháu không biết, lúc nãy bận bịu cứu em Uyên không có để ý.”

Thần sắc mờ mịt, Lam Phúc lắc đầu đáp.

- “Ngươi, đi kiểm tra trong xe có ai, nếu phát hiện phải cứu ra cho bằng được.”

Không kịp trả lời Lam Phúc, ông lão hướng về một tên bảo vệ bên cạnh, lạnh lùng ra lệnh.

- “Đi!”

Nói đoạn, cũng không thèm quan tâm đến tên bảo vệ rời đi thế nào, ông ta đưa tay kéo lấy Lam Phúc, dẫn dắt mọi người nhanh rời đi nơi nguy hiểm này.

- “Làm sao vậy ông? Nếu có tên tài xế khốn kiếp đó thì cứ để cho hắn chết cũng được sao lại phải cứu hắn?”

- “Cháu quá ngây thơ, chẳng lẽ cháu nghĩ tai nạn lại xảy ra tình cờ như vậy hay sao? Đừng quên gia đình chúng ta cũng nhúng chàm vào rất nhiều việc, kẻ thù không cần phải nói, mặt ngoài đã có không ít, ẩn tàng trong bóng tối thì phải càng nhiều hơn. Nếu có tài xế thì phải bắt giữ hắn, cung khai ra cho bằng hết tin tức, không thể để mất manh mối. Chuyện này phải làm cho ra lẽ đường hoàng, không được sơ suất.”

- “Ồ… cháu hiểu rồi.”

Vẫn còn thắc mắc chưa hiểu, Lam Phúc hỏi lại thì đã nhận được câu trả lời như một lần giáo huấn của ông nội mình. Nhận ra rõ được vấn đề khiến hắn tức thì hiểu ra được rất nhiều thứ.

Cả một nhóm người tức tốc chạy đến một khu đất trống cách không xa nơi đó, đặt Đình Tấn cùng Lý Uyên nằm ngửa trên mặt đất. Hai ông bà nhận ra cháu mình vẫn còn toàn vẹn chưa có gì nguy hiểm đến tính mạng thì không kìm được mừng rỡ.

- “Mau mau sơ cứu, còn đứng ngây ra đó làm gì?!”

Bà ngoại của Lý Uyên ngoảnh mặt nhìn Lam Phúc tức giận hô lớn, trong khi bà ta đã bắt đầu sơ cứu tạm thời cho Lý Uyên trước khi xe cấp cứu kịp tới nơi.

‘Khục khục khục…’

Vài cái thao tác xoa bóp tim của bà lão đã nhanh chóng làm Lý Uyên ho sặc sụa, dần dần tỉnh lại.

- “Không sao, không sao, cháu ngoan ổn rồi, hết thảy có bà.”

Bà lão mừng rỡ, nước mắt lại không kìm được trào ra khỏi khóe mi, ông lấy đầu nàng nhẹ giọng dỗ dành như đối xử với một đứa bé.

- “Tấn… Đình Tấn đâu rồi…?”

Lý Uyên thều thào nói trong mơ hồ, đôi mắt sáng long lanh nhưng không hề có tiêu cự, tầm nhìn đều là một mảnh mờ mịt không thấy rõ được bất cứ vật gì, lỗ tai cũng ong ong trực hưởng tiếng chuông ngân.

- “Ổn rồi, hắn không sao đâu, chỉ là do tác động mạnh làm ảnh hưởng đến não bộ, gây ra choáng váng bất tỉnh thôi.”

Ông ngoại nàng thở phào ra một hơi, nhẹ nhõm nói.

Ấy thế nhưng, đúng vào khoảnh khắc tưởng chừng như yên bình sau khi trải qua tai nạn, một tiếng nói ngạc nhiên trầm trồ vang lên ngay phía sau lưng bọn họ.

- “Ồ, như vậy mà vẫn còn sống được? Không hổ là sinh mạng thể cường đại mà ta nhìn trúng.”

Vô thanh vô thức, một tên thanh niên lạ lẫm không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh cả nhóm người bọn họ, thần sắc trên mặt mang theo một vẻ lạnh lùng, không hề có một chút biểu lộ cảm xúc trên gương mặt.

Dường như mọi thứ trước mắt đối với hắn đều không hề thực sự tồn tại, tối đa có thể chỉ là một hồi ảo giác mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment