Tông Môn Này Thật Kỳ Lạ

Chương 20 - Rời Đi

Mấy ngày trôi qua tương đối bình thường, Trường An một lòng tu luyện.

"Kỳ lạ, mặc dù linh khí đã lấp đầy đan điền, nhưng không cách nào đột phá."

Đúng vậy, chính là linh khí đã lấp, bây giờ Trường An đã có chiến lực luyện khí tầng chín, nhưng còn chưa phải là luyện khí tầng chín.

Tình huống như thế này là lần đầu gặp phải, nên Trường An quyết định đi tìm sư tôn của mình dò hỏi xem sao.

"Là như vậy à, nguyên nhân là do con tu luyện Thiên Mệnh Truyền Thuyết, nên cứ gần đến khoảng cách đột phá, sẽ phải đi hoàn thành thiên mệnh, chỉ cần hoàn thành, sẽ từ luyện khí tầng 8 lên thẳng trúc cơ, tới nguyên anh cũng là như thế."

Nghe sư tôn Huyền Tử của mình nói như thế, Trường An bộ mặt chợt hiểu ra, sau đó hỏi:

"Nhưng sư tôn, con làm để hoàn thành thiên mệnh đây?"

Lão Huyền Tử vuốt vuốt râu, mặc dù chỉ mới hơn năm mươi, nhưng râu tóc trắng xóa, nói:

"Mỗi người sẽ có một nhiệm vụ thiên mệnh khác nhau, con cần phải đi lịch luyện hồng trần, như con đã biết, môn công pháp này cần phải có cảm ngộ cực sâu, nếu như con có cảm ngộ, lập tức có thể biết mình làm gì, nếu như tạm thời chưa có, thì phải xem ý trời thôi."

Nghe Huyền Tử nói, Trường An hơi hiểu rõ, ý sư tôn muốn nói nếu có cảm ngộ có thể lập tức đột phá, còn không có, cho dù trăm năm sau, bụi về với bụi cũng không thể tiến tới tầng tiếp theo. Trường An cảm thấy môn công pháp này quá gân gà, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao.

Thấy nét mặt không có gì là chán trường của Trường An, lão Huyền Tử hài lòng gật đầu, khi xưa lão luyện môn công pháp này, thiên mệnh của lão chính là xông vào yêu tộc chém giết, nghĩ lại lần đó thập tử nhất sinh mà còn sợ hãi. Không biết của Trường An sẽ là thế nào.

Nhìn Trường An rời đi, Huyền Tử thở dài một cái. Sau khi soạn ra nhiều loại công pháp mà lão sưu tập được, Huyền Tử cảm thấy môn công pháp Thiên Mệnh Truyền Thuyết chính là thích hợp nhất với tên đệ tử này, bắt nguồn công pháp xuất phát từ hệ thống hương hỏa thần đạo ở giữa thời kỳ chân thần, cùng thời kỳ tộc người. Nhưng tỷ lệ nguy hiểm quá cao, nhưng với tư chất của Trường An, Huyền Tử có thể tin tưởng sẽ làm được.

Lúc này trong nhà ăn, đám người kháo sơn tông tụ hợp đầy đủ. Tiêu Đô Đô hôm nay bày trên bàn thật nhiều thức ăn, đậu hũ xào, đậu hũ chiên, canh đậu hũ, nhìn phong phú vô cùng.

Nhìn trên bàn ăn, các sư huynh sư tỷ tranh giành thức ăn, sư tôn đạm bạc uống ly trà, tam sư tỷ tù tốn ăn cơm, lục sư tỷ ăn như hổ đói. Trường An lúc này nhớ lại cảm giác ngày đâu vào tông môn, cũng chính là hình ảnh này.

Thức ăn cùng cơm trên bàn đã xong xui, lúc này Trường An mới mở miệng:

"Có lẽ ngày mai đệ phải đi ra ngoài lịch luyện một chút."

Nghe Trường An nói vậy, mọi người hơi ngừng lại nhìn xem cậu, có người nheo mắt, có người trợn to, có người nhíu mày, đủ loại biểu cảm, duy chỉ có lão sư tôn là bình thường, như đã đoán trước được như vậy.

Lưu Phi mở miệng hỏi:

"Sư đệ mới luyện khí, cần gì ra ngoài lịch luyện chứ?"

"Thật ra mấy ngày nay đệ đã tới bình cảnh, mà công pháp đệ luyện có liên quan đến cảm ngộ, nên cần đi ra ngoài một chuyến."

"Khi nào đệ trở về". Tiêu Đô Đô nhô ra cái miệng nhỏ hỏi ra, đây là một trong những ít lần Đô Đô nói chuyện, đừng thấy ngày thường bên ngoài Tiêu Đô Đô là một cô gái hoạt bát đáng yêu, thật ra là một người hướng nội, rất ít giao tiếp mọi người, còn ít nói hơn cả tam sư tỷ Hồng Nguyệt Tâm.

Trường An trầm mặc một chút, đây là lần đầu cậu như vậy, thở dài nói.

"Nhanh thì ngày hôm sau có thể trở về, còn chậm thì có thể... cả đời."

Nghe Trường An nói như vậy, Hồng Nguyệt Tâm nổi giận đùng đùng, đang muốn động thủ răn dạy tiểu sư đệ này một trận, thì bị ánh mắt lão Huyền Tử nhịn xuống. Đây là lần đầu nàng thấy trong mắt sư tôn mình có sự nghiêm túc.

Trường An thấy bầu không khí không đúng, sau mới từ biệt mọi người trở về phòng chuẩn bị.

Đám người ở lại lúc này nhìn về phía lão sư tôn nhà mình, bọn họ đã gặp một Lâm Kỳ, lại không muốn thấy một Lâm Kỳ thứ hai, nên có ý khuyên sư tôn để tiểu sư đệ ở lại, mấy ngày qua chung sống thật tốt, sau này có việc gì cứ để bọn họ giúp đỡ, muốn tài nguyên, ta ngũ sư huynh Lý Tứ sẽ dóc hết lòng bán phù chú bao nuôi đệ, muốn đan dược có đan dược, muốn vũ khí có vũ khí.

Huyền Tử lúc này nhắm mắt như tượng phật, lúc này mới chậm rãi mở miệng.

"Kỳ thật Lâm Kỳ cũng không phải như các con nghĩ, thật ra nó cũng tu luyện một loại công pháp giống ta cùng Trường An, nhưng lòng háo thắng quá lớn, một ngày tới ngưỡng cửa đột phá, cái tôi quá lớn, không cam lòng thất bại mà lau đầu vào, cho nên thất bại dẫn đến thân tử đạo tiêu, nhân quả quá lớn, nó không muốn liên lụy chúng ta, cho nên mới đoạn tuyệt rời đi."

Trong đám người của Huyền Tử, Lâm Kỳ là đi theo sớm nhất, nhưng trên danh nghĩa lại là vị trí nhỏ nhất, là thiếu niên thiên tài, mười sáu tuổi kim đan tầng 8, phóng nhãn toàn bộ Tinh Vân đại lục chính là số một số hai, nhưng tiểu thiên mệnh lần đó lại chính là đâm nhà mình sư tôn.

Sau khi biết điều này, lão Huyền Tử cũng trầm mặc khó xử không thôi, nhưng Lâm Kỳ chủ động nói muốn từ bỏ tông môn, gia nhập một tông môn khác, muốn hủy diệt tông môn mới chứng đạo, nhưng nào ngờ mặc dù là kim đan, nhưng đối phương át chủ bài nhiều lắm, lại có người phía sau tương trợ.

Nghe sư tôn mình nói như thế, đám đệ tử cảm thấy kinh ngạc, nhưng phần lớn là không tin, có lẽ tên kia đã không còn, sư tôn muốn để lại một bộ mặt

"Không giấu gì các con, công pháp Trường An tu luyện tên là Thiên Mệnh Truyền Thuyết, rất mạnh, nhưng cũng rất nguy hiểm, có ba ngưỡng cửa, luyện khí, kim đan, cùng đại thừa.

Mỗi ngưỡng cửa cần một lần trải qua thiên mệnh, mà thiên mệnh của Lâm Kỳ ở ngưỡng cửa kim đan là đâm nhà mình sư tôn."

Tất cả lúc này há hốc mồm, ngay cả Hồng Nguyệt Tâm cũng không khỏi trợn mắt, nàng kiến thức phong phú, công pháp xem qua nhiều như mây, đây là lần đầu tiên nghe loại công pháp mà muốn vượt qua bình cảnh cần phải đâm sư tôn của mình.

Nhưng nhìn nét mặt sư tôn, không giống như nói dối, mà cũng không cần thiết nói dối.

Hồng Nguyệt Tâm lúc này mở miệng: "công pháp nguy hiểm như vậy sao người lại dạy tiểu sư đệ, nếu như sau này tiểu sư đệ cũng như vậy phải làm sao?"

Đối câu hỏi của đệ tử mình, Huyền Từ cũng không giận mà nói:

"Yên tâm, ta nhìn tâm tín của Trường An, bá đạo mà có chừng mực, co được dãn được, với lại mỗi người có thử thách khác nhau, tâm tính sẽ quyết định đến thử thách, đó là lý do ta cho tiểu sư đệ các con một bộ Kiếm tâm trảm."

"Cái rắm yên tâm nha." Lưu Phi thô tục lên một tiếng, sư tôn bọn họ hiểu rõ là không đáng tin nhất, sau đó bọn người theo Lưu Phi bước chân rời đi, chỉ để lại một mình Huyền Tử cùng Đô Đô. Dù sao nhà bếp là nhà ở của Đô Đô, bây giờ mà đi thì đi đâu nha, nhỡ may sư tôn đêm nay ngủ lại đây, nàng chẳng phải ngủ bờ ngủ bụi.

Huyền Từ cũng chỉ thở dài một cái, nhưng trên mặt lại có nét cười, chính là chỉ thoáng qua mà thôi.

**

Buổi sáng, Trường An dậy rất sớm, muốn rời đi trong âm thầm. Không biết chuyến đi lần này bao lâu có thể về, nhưng cậu nghĩ sẽ rất lâu. Mặc dù rất muốn chào tạm biệt sư tôn cùng sư huynh sư tỷ, nhưng nhìn ánh mắt bọn họ, cậu không đành lòng.

Đi ra ngoài cửa tông môn, đã thấy nhị sư huynh đứng ở tảng đá chờ sẵn.

"Sư đệ đi cũng không thể không muốn nói tiếng nào nha."

Nhìn thấy nhị sư huynh, Trường An hơi gượng, đang muốn nói thì bị nhị sư huynh đưa tay cắt ngang.

"Được rồi, không cần phải nói, chúng ta hiểu, đây là đan dược trị thương, trị phù chân, trị táo bón, hồi phục sinh lực, tráng dương, thuốc độc, thuốc chuột của ta, quần áo cùng ám khí đã được Trương Tam luyện hóa, có thể đỡ được vài kích tu sĩ Trúc cơ, đệ dùng ám khí có thể bôi độc lên đó, hiệu quả không kém.

Còn đây là phù chạy nhanh, phù phòng ngự, phù độn thuật, phù ần thân, một ít trận pháp đơn giản của Lý Tứ, đây là một ít linh thạch của đại sư huynh, còn đây là một vài pháp bảo che giấu khí tức, phô trương khí tức, giả mạo khí tức tu sĩ Kim đan, của tam sư muội, cùng một bao lương khô mà Đô Đô chuẩn bị cho đệ."

Trường An khóe miệng co giật, mình chỉ đi ra ngoài lịch luyện, các sư huynh sư tỷ còn tưởng mình đi chém nhau với ai, cái gì mà pháp khí phô trương khí tức, cái gì mà ám khí thuốc độ, rồi thêm một bao lương khô, cái này còn so với cha mẹ muốn giống nhau nha.

Trường An nhận lấy cho vào túi trữ vật mà vài ngày trước được Huyền Tử cho, không gian bên trong lớn vô cùng.

Nhìn Trường An rời đi Lưu Phi rơi nước mắt:

"Chung quy đứa nhỏ vẫn phải lớn mà rời đi nha, không biết bên ngoài có nhiều đói khổ, chiêu chọc địch nhân tốt nhân nên quên chúng ta."

"Cái rắm xui xẻo." Hồng Nguyệt Tâm trừng mắt một cái, trong lòng nàng cũng có chút mất mát.

"Sao lúc nãy không xuống dưới chia tay tên nhóc đó." Lý Tứ nói.

"Không muốn." Hồng Nguyền Tâm nhảy xuống, đi vào trong.

Lão Huyền Tử lúc này cũng đứng một góc nhìn Trường An rời đi, mong rằng tên nhóc này có thể thuận lợi vượt qua lần này.

Bình Luận (0)
Comment