Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 1174


Ngạo Lôi Tháp…
Kẽo kẹt…
Trong sự chờ đợi của Lạc Nam, đại môn tầng chín rốt cuộc mở ra, thân ảnh Kiều Tố Tố rốt cuộc xuất hiện.

NGAO!
Một tiếng gầm dữ dội vang lên, Lạc Nam loáng thoáng nhìn thấy hư ảnh một con Lôi Lang đang ngửa đầu thét dài sau lưng nàng, sau đó lặng lẽ tan biến.

Khí tức mạnh mẽ tràn lan, toàn bộ Ngạo Lôi Tháp rung lên như muốn thần phục, Kiều Tố Tố điềm tĩnh tự tin, trong mắt xuất hiện thêm một tia uy nghi khó tả, giữa trán có thêm một ấn kỳ hình tia sét, càng tô điểm cho vẻ đẹp của nàng trở nên huyền bí.

“Đế?”
Lạc Nam kinh dị, hắn phát hiện trên thân Kiều Tố Tố đã không còn khí tức của Tôn Lực, thay vào đó là cuồn cuộn Lôi Đế Lực như hải dương mênh mông, vô cùng cường đại.

Nàng đã chuyển tất cả Tôn Lực thành Đế Lực rồi!
Tùy thời có thể đột phá Đế Giả…
Chỉ là vì sao Đế Kiếp vẫn chưa giáng xuống?
“Tiên Ma Mộ Địa đã sớm không còn quy tắc hoàn chỉnh, hoàn cảnh nơi này không đủ để sinh ra Đế Kiếp!” Kim Nhi giải thích thắc mắc của Lạc Nam:
“Kiều Tố Tố đã đủ điều kiện thành Đế, nhưng chưa độ kiếp thì vẫn có thể tham gia Thiếu Đế Chi Chiến như bình thường!”
Lạc Nam chậm rãi gật đầu, rất nhiều Đế Tử, Đế Nữ đã sở hữu Đế Lực hoàn chỉnh, bọn hắn cũng chưa thành Đế đấy thôi.

Trường hợp của Kiều Tố Tố không quá khác biệt…
“Nàng cảm thấy thế nào?” Hắn tiến đến nắm lấy tay nàng cười hỏi.

Kiều Tố Tố nhìn lấy hắn nhoẻn miệng cười nói: “Chỉ muốn chiến một trận xem thử thực lực đạt đến mức nào!”
Truyền thừa hoàn chỉnh của một Thiên Đế Cấp Thế Lực thời Thượng Cổ, không cần nói cũng biết vô cùng kinh khủng.

Bất quá Ngạo Lôi Đế Tông đã bị diệt chứng tỏ truyền thừa của bọn hắn còn chưa phải vô địch, không đến mức để hai người mức vui mừng đắc chí.

“Ta tiếp nhận truyền thừa bao lâu?” Kiều Tố Tố lặng lẻ nhìn hắn.

“Đúng năm ngày!” Lạc Nam đáp lời, âm thầm cảm thấy kỳ quái.

Trước đây Địa Ngọc Huyền tiếp nhận truyền thừa của Địa Hoàng Thánh Địa mất thời gian rất dài, mặc dù nàng còn phải đích thân thông qua khảo nghiệm tốn thêm không ít thời gian, nhưng Kiều Tố Tố vừa nhận truyền thừa, vừa luyện hóa Dị Lôi…
Theo lý mà nói không thể nhanh như vậy mới đúng…
Thậm chí, Lạc Nam vì sợ chậm trễ quá lâu nên đã cử Tinh Không Long Mã chạy đi thu gặt Điểm Sinh Mệnh thay mình một phen, tránh để bị những tên cường đại kéo dài thứ hạng quá xa.

Với thực lực hiện tại của Tiểu Tinh, chỉ cần không gặp nhân vật yêu nghiệt thật thụ, nó vẫn có thể tung hoành ngang dọc.

Cấp bậc thiên tài như Lôi Long Đế Tử trở xuống chiếm đa số, bọn hắn chính là con mồi béo bở của Tiểu Tinh.

“Năm ngày là đúng…” Kiều Tố Tố than thở, lật nhẹ bàn tay.

Lạc Nam lập tức nhìn thấy nàng lấy ra một cái Tiểu Gia Tốc Tụ Linh Trận, cùng loại với thứ hắn cho Tiểu Tiểu.

“Đây là của Ngạo Lôi Thiên Đế lưu lại cho truyền nhân của mình!” Kiều Tố Tố cười nói, đem Tiểu Gia Tốc Tụ Linh Trận đeo vào cổ.

“Thì ra là vậy, chẳng trách chỉ mất có năm ngày…” Lạc Nam bừng tỉnh, không hổ là Thế Lực Thượng Cổ, những thứ như Tiểu Gia Tốc Tụ Linh Trận cũng chẳng hiếm lạ.

Kiều Tố Tố nhìn hắn đề nghị nói:
“Đã chậm trễ thời gian của ngươi, chúng ta cần nhanh chóng thu gặt Điểm Sinh Mệnh bù lại!”
“Không vội…” Lạc Nam cười tà, chăm chú nhìn lấy nàng.

Kiều Tố Tố bị ánh mắt nóng rực của hắn làm cho gò má đỏ lên, xoay mặt sang nơi khác.

“Đã chậm trễ thời gian…” Nàng lí nhí nói.

“Khà khà!” Lạc Nam cười xấu xa: “Ta có Gia Tốc Trận gấp 100 lần bên ngoài, nàng sợ cái gì?”
Dù ở trong đó chơi đến quên cả trời đất một năm, bên ngoài cũng chỉ mất hơn ba ngày mà thôi…
Huống hồ hắn còn chưa cầm thú đến mức tốn nhiều thời gian như vậy…
Kiều Tố Tố cắn cắn môi, lại hơi lo lắng nói: “Bị nhìn trộm thì sao?”
Lạc Nam ôm lấy vòng eo không xương của nàng, mỉm cười nhìn lên hư không lên tiếng:
“Tiểu tử và ái thê có chút chuyện tâm sự, hy vọng các vị tiền bối cho chút không gian riêng!”
Nói xong, trong ánh mắt xấu hổ muốn chết của Kiều Tố Tố, ôm lấy nàng tiến vào Linh Giới Châu.


Hai người vừa biến mất, hư ảnh Châu Nhi đã hiện ra canh giữ.

Chỉ cần có người dò xét, nàng sẽ lập tức phát hiện báo cáo cho chủ nhân.

“Tiểu tử này…”
Trên một cái bàn đá tiềm hành trên đỉnh Tiên Ma Mộ Địa, một nam tử trung niên diện mạo bình phàm dở khóc dở cười, xém chút nữa bị lời nói của Lạc Nam khiến ngụm trà trong miệng phun ra.

Thiếu Đế Chi Chiến khốc liệt, tiểu tử này còn có thời gian cùng nữ nhân ân ái…thật là hết nói nổi.

Bất quá đây quả thật là quyền tự do cá nhân, hắn cũng không rảnh xen vào.

Về phần nhìn trộm, tiểu tử thối kia thật đúng là lo xa…
Tiên Ma Mộ Địa còn không ít tồn tại cần trông coi, đâu rảnh tập trung lực chú ý vào một mình tên tiểu tử hắn?
Ngũ Hành Tiểu Thế Giới mặc dù không tồi, nhưng cũng chẳng phải vật hiếm lạ trong mắt Cổ Việt Tộc.


“Nơi này là…”
Lần đầu tiên vào Linh Giới Châu, không hề ngoại lệ…Kiều Tố Tố lập tức bị choáng ngộp.

Lạc Nam kéo lấy tay nàng, không vội vàng hành sự, trái lại mang theo mỹ nữ tham quan một vòng Linh Giới Châu.

Tiến đến Linh Dược Điền thăm tỷ muội Mộc Linh Nhi…
Hắn kinh ngạc phát hiện, tu vi của Mộc Ái My và cả Mộc Linh Nhi đều gia tăng đáng kể…
Mộc Ái My đã là Bán Đế, còn Mộc Linh Nhi cũng đột phá Tôn Giả.

Hiển nhiên, được bồi dưỡng và chăm sóc các loại nguyên liệu cũng như thực vật cấp cao đối với Mộc Linh Tộc chính là một phương thức tu luyện.

Chưa kể trong Linh Giới Châu tiên khí dồi giàu đến cực điểm, chỉ cần hít thở hàng ngày cũng có thể tăng tiến tu vi rồi.

Quan trọng nhất, Cửu Diệp Liên Hoa lại sinh ra thêm một cánh.

Đây là điều khiến Lạc Nam vui mừng, khen hai tỷ muội không dứt miệng.

“Các nàng cần gì cứ nói với ta! Tuyệt đối đừng khách khí!” Lạc Nam nghiêm túc nói.

Mộc Ái My lắc đầu, thanh nhã vuốt tóc: “Có thể tiếp xúc với Nhân Sâm Tỷ Năm, Cửu Diệp Liên Hoa và Bất Tử Thụ đã là ân huệ lớn nhất mà công tử giành cho chúng ta!”
Cả đời nàng cũng không tưởng tượng được sẽ có một ngày mình được vinh hạnh chăm sóc, bồi dưỡng những kỳ vật của thiên địa như vậy.

“Muội có nguyện vọng!” Mộc Linh Nhi bất chợt giơ cao tay.

Lạc Nam mỉm cười nhìn nàng.

Mộc Linh Nhu tròng mắt đảo quanh, lớn tiếng nói: “Ca ca cưới tỷ tỷ của muội!”
“Nha đầu nói bậy!” Mộc Ái My lập tức nhảy dựng lên, vội vàng kéo lấy lỗ tai của Mộc Linh Nhi khiến tiểu cô nương la oai oái.

Sắc mặt đỏ hồng, Mộc Ái My ái ngại nhìn lấy Lạc Nam cùng Kiều Tố Tố:
“Hai vị đừng có nghe nha đầu này ăn nói lung tung!”
Lạc Nam dở khóc dở cười nhìn lấy Mộc Linh Nhu, bất quá hắn cũng hết sức nghiêm túc nhìn lên Mộc Ái My nói:
“Ta đã hứa với mẫu thân hai nàng sẽ chăm sóc các nàng cả đời…”
Mộc Ái My toàn thân chấn động, ngay cả Mộc Linh Nhi ở bên cạnh cũng tròn xoe mắt, gò má chậm rãi dâng lên hai án mây hồng, nhịp tim đập lên thình thịch.

“Không quấy rầy các nàng tiếp tục công việc!” Lạc Nam cười cười, ôm lấy Kiều Tố Tố rời khỏi Linh Dược Điền.


“Mỗi Cung Điện tượng trưng cho một nữ nhân?” Kiều Tố Tố khoanh tay trước ngực, đồng tử liếc xéo hắn.

Hai người đang đứng trên Cung Đình Thụ, ngắm nhìn toàn bộ quang cảnh hùng vĩ bên trong Linh Giới Châu.

“Không sai, nàng cũng chọn một cung đi!” Lạc Nam tự hào nói.

Hắn chưa từng e ngại giới thiệu mình có nhiều nữ nhân, trái lại luôn kiêu hãnh vì bất kỳ ai trong số các nàng.


Kiều Tố Tố vốn định u oán trách móc vài câu, lại bắt gặp vẻ tự hào và kiêu hãnh bên trong đôi mắt hắn.

Trái tim nàng run lên, nhận ra mình cũng muốn trở thành một phần trong sự tự hào của nam nhân này.

“Ta chọn nó…” Kiều Tố Tố chỉ tay vào một Cung Điện nằm cạnh Tu Hoa Cung của Vân Tu Hoa.

“Tố Tố Cung nhé?” Lạc Nam hỏi ý nàng.

Kiều Tố Tố ngoan ngoãn gật đầu, tiếp nhận Lệnh Bài Truyền Tống vào trong cung điện.

Lạc Nam mang theo nàng tiến vào bên trong quan sát…
So với sự đơn giản mộc mạc ở Làng Nhất Thế, Cung Đình Thụ lại hoàn toàn trái ngược.

Xa hoa, khang trang…đó là những mỹ từ có thể miêu tả bất kỳ một Cung Điện nào.

Bầu không khí có chút trầm lắng, Kiều Tố Tố yên lặng nhìn lấy Lạc Nam.

Không do dự nữa, hắn cúi xuống bế lấy nàng theo kiểu công chúa, tiến đến giường nệm…
Chỉ vài bước chân của nam nhân, đối với Kiều Tố Tố như cả một thế kỷ.

Nhịp tim nàng đập lên dữ dội, hô hấp dồn dập, bầu sữa phập phồng, từng làn hương thơm thở nhẹ lên cổ nam nhân.

Nàng cảm giác được hắn ôn nhu đặt mình lên nệm, nàng cảm giác được thân thể nam tính mạnh mẽ đã áp lên người mình…mơ mơ màng màng.

“Ưm…”
Mọi thứ trở nên yên tĩnh, tất cả hồi hộp như biến mất khi môi hai người chạm nhau.

Lạc Nam đã cúi đầu khóa lấy bờ môi màu tím gợi cảm của nàng…
Kiều Tố Tố hai mắt trừng lớn, phát hiện hắn đang nhu tình nhìn lấy mình.

Một luồng điện chạy khắp toàn thân, nàng cố gắng thả lỏng nhất có thể…môi mộng nhẹ nhàng hé ra.

Lạc Nam không bỏ qua cơ hội, đầu lưỡi như linh xà xuất động tiến vào bên trong, khóa chặt lấy chiếc lưỡi đinh hương của Kiều Tố Tố.

Môi của nàng rất mềm và căng mộng, hương thơm như mật tửu ủ lâu năm, vị ngọt từ hương tân ngọc dịch chính là hương vị của loại mật tửu ấy.

Lạc Nam nhâm nhi và thưởng thức một cách chậm rãi, khi thì mút nhẹ cánh môi, khi thì quấn chặt đầu lưỡi, có lúc lại đem nước miếng của mình truyền vào trong miệng nàng.

Kiều Tố Tố chỉ cảm thấy đây là cảm giác khó tả nhất trong cuộc đời nàng…
Nụ hôn đầu tiên…sao mà đáng giá quá…
Trước thủ đoạn lão luyện của nam nhân, nàng dần dần nhập cuộc, biết chủ động đưa lưỡi vào miệng hắn, biết chủ động vòng tay ôm lấy eo hắn, cùng hắn trao đổi dung dịch…
Nhưng bấy nhiêu đó đâu đủ với Lạc Nam, cánh tay của hắn chẳng biết từ bao giờ đã vô thanh vô tức trượt dài trên thân thể hoàn mỹ của Kiều Tố Tố.

Bàn tay lướt đến đâu, từng mảnh y phục rơi rụng xuống đó…
Chụt chụt chụt chụt…
Nụ hôn nồng nàn vẫn kéo dài, mãi đến khi hai người tách môi, Kiều Tố Tố lúc này mới phát hiện mình đã trần như nhộng.

Nàng hoảng hồn đầy xấu hổ, vội vàng dùng tay che lấy hai bộ phận tư mật của chính mình.

Đáng tiếc mọi thứ chỉ dường như vô nghĩa khi Lạc Nam đã chứng kiến tất cả.

Kiều Tố Tố rất đẹp…
Là đại tỷ của Bồng Lai Ngũ Tiên, Kiều Tố Tố đã sớm thành thục chín mộng như một quả đào tươi ngon đầy nước, dung nhan sắc sảo, chim sa cá lặn, lại thêm ưa thích tô son màu tím, khiến nàng càng thêm huyền bí và hút hồn…
Dù còn là thân trinh nguyên, nhưng Lạc Nam cũng bị choáng ngộp một phen khi điện nước của nàng chẳng kém chút nào so với những mỹ phụ như Thục Phi, Liễu Tú Quyên cả…
Thậm chí, Đạm Đài Uyển và Vân Tu Hoa cũng còn non hơn một chút so với nàng…
Da trắng như tuyết bạch, chiếc cỏ thon tinh xảo, xương quai xanh mê người, bầu sửa ngoại cỡ căn tràn như muốn nổ tung, hạt anh đào đỏ rực trên đỉnh đồi, tổng thể trắng hồng thơm ngát.

Vì là một Thể Tu, da thịt của nàng tương đối săn chắc, vòng eo linh động cũng không ngoại lệ…
Lỗ rốn lõm vào xinh xắn, xuống dưới một chút chính là thảm cỏ thơm đen tuyền hơi rậm rạp, đủ để che đi khe sâu nhạy cảm.


Kiều Tố Tố cao gần một mét tám, đôi chân dài miên mang chỉ kém mỗi Địa Ngọc Huyền, nuột nà trơn tru không chút tỳ vết.

Bờ mông cong kiêu ngạo vểnh cao, dù một phần đã lún xuống nệm vẫn không che giấu được quy mô và sự màu mỡ của chúng.

Xứng danh đại mỹ nhân đứng đầu Bồng Lai Ngũ Tiên.

Thấy Lạc Nam ngắm ngía mình từ trên xuống dưới, Kiều Tố Tố nghiêng đầu sang một bên, không dám nhìn thẳng hắn.

Lạc Nam cúi đầu hôn lên gò má của nàng, thủ thỉ bên tai:
“Khẩn trương sao?”
Kiều Tố Tố hô hấp dồn dập như chứng minh sự mất bình tĩnh của mình.

Lạc Nam mỉm cười, bàn tay bất chợt chụp vào một bên bầu sửa của nàng, ra sức nhào nặn, đàn hồi và mềm mại…
“Nàng rất đẹp, vẻ đẹp như vậy để không bao nhiêu năm nay thật là phí phạm của trời…”
“Ừm…” Kiều Tố Tố rên rỉ, thân thể run lên khi hắn lấy tay xoe tròn hạt anh đào: “Đừng!”
“Không phải nàng muốn cùng ta chia sẽ Dị Lôi sao?” Lạc Nam cười tủm tỉm: “Đây chính là giai đoạn quan trọng đó…”
Thấy nàng vẫn còn lấy tay che thân, miệng hắn kề tai thở ra từng hơi nóng hổi:
“Ngay cả Thương Lan, Ngạo Tuyết khi được ta vuốt ve toàn thân, được ta hôn khắp toàn thân, các nàng ấy không hề xấu hổ như nàng…”
“Thật?” Kiều Tố Tố quả nhiên bị kích thích, đầu núm cứng hên trong tay Lạc Nam, quay mặt lại nhìn hắn.

Lạc Nam thản nhiên gật đầu, cười hì hì nói: “Ngay cả các nàng ấy đều trải qua rồi, nàng còn sợ gì nữa?”
Thấy vẻ mặt tự nhiên của hắn, Kiều Tố Tố hít sâu một hơi dài, khẩn trương và căng cứng thả lỏng không ít, quay người sang ôm hắn:
“Hướng dẫn ta!”
Tay nàng ôm hắn, hai bộ phận nhạy cảm cũng tự tin lộ ra…
“Không có gì phải hướng dẫn, hãy để con tim và thân thể nàng mách bảo…”
Lạc Nam ý niệm bùng lên, y phục trên người mình cũng bị đốt trụi.

Thân thể lực lưỡng đầy sức sống của hắn hiện lên, Kiều Tố Tố lập tức bị từng múi cơ, từng đường gân hấp dẫn…
Liếc xuống phía dưới, một thanh côn thịt cự đại ngẩng đầu bặm trợn, trái tim nàng giật thót.

“Nó là của các nàng…” Lạc Nam bắt lấy bàn tay của Kiều Tố Tố kéo xuống, đặt lên côn thịt mình.

Kiều Tố Tố run run, bất quá vẫn can đảm nắm lấy.

Lạc Nam hôn lên trán nàng như động viên, sau đó bờ môi lướt xuống mũi, gò má, miệng, cổ, xương quai xanh…
Cúi cùng ngậm lấy bầu sữa ngoại cỡ vào, nhẹ nhàng mút lấy…
Một tay ôm lấy eo nàng, một tay tìm đến giữa khe đùi, áp lên bờ cỏ rậm rạp xoa nhẹ…
“Hừ…hừ…Tiểu Nam…” Kiều Tố Tố bị hàng loạt động tác của hắn làm cho mê ly.

Một tay nàng nắm tóc hắn từ phía sau, ghì chặt đầu hắn vào bầu sữa của mình, một tay còn lại đã theo bản năng vận động, nắm lấy thân côn thịt nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống.

Dần dần, Lạc Nam cảm giác được thảm cỏ thơm trở nên ướt đẫm, tiếng thở dốc và rên rỉ của Tố Tố cũng ngày một lớn hơn…
Hắn chuyển đổi vị trí, tách miệng khỏi đôi bầu sữa đã hiện đầy dấu răng, đầu lưỡi trượt dài xuống bụng, ngoáy tròn bên trong lỗ rốn nhỏ xinh khiến Kiều Tố Tố không nhịn được véo hông hắn…
Cảm nhận miệng Lạc Nam đã tiếp cận thảm cỏ, nàng khép chặt hai chân như bảo vệ…
Lạc Nam cũng không vội, hôn hít hai bên đùi nàng, liếm láp gò mu béo mập, đôi tay vỗ về xoa nắn bờ mông…
“Ngứa…” Kiều Tố Tố chịu hết nổi dòng nước như suối nguồn liên tục chảy ra, đôi chân nhẹ nhàng tách rời.

Đập vào mắt Lạc Nam là hạt ngọc tròn trịa săn cứng đỏ au, kế đến mới là đôi môi hồng đỏ nằm dọc xuống…
Khe rãnh chật hẹp đến mức chẳng thấy nổi bên trong, chỉ có từng dòng từng dòng chảy ra, mang theo mùi vị đặc trưng khó tả…
“Để ta hôn nàng!” Hắn ngẩng đầu lên nhìn Kiều Tố Tố.

Kiều Tố Tố tưởng hắn muốn hôi miệng, bờ môi chu lên, hai mắt khép hờ.

Nào ngờ rất nhanh, như một tia sét bổ xuống, toàn thân nàng giật bắn…
Hắn hôn nàng, nhưng mà là hôn vào đôi môi dọc bên dưới…
“Đừng, Tiểu Nam…nơi đó bẩn lắm…” Kiều Tố Tố vội vàng kẹp chặt hai đùi nhưng bị hắn mạnh mẽ tách ra.

Hắn cường thế đem đầu lưỡi tách ra hai mép môi xông thẳng vào trong, hút sạch suối nguồn tinh khiết.

“Á…” Kiều Tố Tố chịu đựng hết nổi cảm giác mới mẻ, vô lực nằm im để nam nhân nhấm nháp chỗ kín.

Từng dòng điện lưu chuyển, nàng đi từ cảm giác này đến cảm giác khác, từ xấu hổ cho đến mê say, từ sung sướng cho đến tê ngứa…
Không biết bao lâu sau, khi Lạc Nam cảm thấy hai mép môi của nàng đã chủ động hé ra, bên trong co bớp lấy chiếc lưỡi, chất mật chảy càng nhiều…
“Trống rỗng…Tiểu Nam…bên trong thiếp ngứa quá…” Kiều Tố Tố thở hổn hển, lý trí của nàng gần như mất sạch, chỉ thủ thỉ những cảm xúc chân thật nhất của mình.

“Để ta giúp nàng…” Lạc Nam mỉm cười, ngón tay tiến vào cô bé của nàng móc móc, thọt ra thọt vào.

“Á, chết thiếp…” Kiều Tố Tố hét lên thất thanh, một dòng nước ấm bắn ra.

Lần đầu lên đỉnh…
Lạc Nam hơi bất ngờ, không nghĩ đến nàng nhạy cảm như vậy.


“Tố Tố, nàng giúp ta hôn nó, giống như cách ta hôn nàng vậy…” Hắn bước lên, kê côn thịt cứng cáp vào đôi môi tím thơ mộng của nàng.

Kiều Tố Tố không hề do dự, nàng vươn đầu lưỡi liếm láp xung quanh thân côn.

“Ngoan, hé miệng!” Lạc Nam ôn nhu nói.

Đôi môi màu tím mở ra, Lạc Nam đút vào…
“Ưm…”
Lạc Nam hít sâu một hơi ngồi xuống sát mép giường.

Kiều Tố Tố hiểu ý leo xuống, quỳ gối dưới đất phục vụ nam nhân.

Lạc Nam đưa tay bắt lấy một bên bầu sữa, tận tình ngắt nhéo.

Tiếng thở dốc vang khắp cung điện, Lạc Nam nhịn hết nổi, đem côn thịt rút ra, lật nàng nằm ngửa xuống.

“Tố Tố, làm nữ nhân của ta!” Hắn nhìn thẳng mắt nàng.

“Thiếp nguyện ý…” Kiều Tố Tố nhu tình nhìn lấy hắn.

Tách hai chân nàng ra, cô bé lộ rõ mồn một.

Lạc Nam đem tiểu huynh đệ của mình đặt chuẩn vị trí, bắt đầu tiến vào…
“Tiểu Nam…” Kiều Tố Tố chỉ kịp kêu lên một tiếng.

Ót…
Lạc Nam dùng sức, côn thịt một đường trực chỉ từng nếp thịt mềm, xuyên phá lớp màn mỏng manh, máu đào chải dài…
“Vào rồi…sâu quá…thiếp cảm nhận được…” Kiều Tố Tố tóc tai rủ rượi, mồ hôi đổ ra, hai mắt lóng lánh nước.

Nàng đau nhưng không hề than thở…
Chật chội, mềm mại, ấm áp, ẫm ướt…đó là những cảm giác tuyệt diệu mà Lạc Nam được tận hưởng ngay lúc này.

Hắn cố nén cảm giác muốn nhấp, cúi xuống ôm lấy thân thể đẫy đà của Kiều Tố Tố, dịu dàng hôn nàng, liếm sạch từng giọt mồ hôi của nàng.

Kiều Tố Tố nhắm mắt tận hưởng nam nhân âu yếm, bắt đầu làm quen với thứ vũ khí đang cắm trong thân thể kia.

“Động đi chàng, thiếp muốn…” Hồi lâu sau, nàng nhẹ giọng bên tai hắn.

Lạc Nam chỉ chờ có thể, lập tức vận chuyển vùng hông.

Bạch bạch bạch bạch bạch bạch…
Chiếc giường lắc lư, da thịt ma sát, côn thịt nóng rực đầy gân guốt như than va chạm với từng lớp thịt mềm mại.

Bên trong nàng xoắn chặt lấy hắn, hai người không có một chút kẽ hở nào.

“Tố Tố, nàng tuyệt vời quá…” Lạc Nam vừa nhấp vừa tán dương.

“Chàng làm thiếp sướng quá…” Kiều Tố Tố lắc lư vùng hông, đón nhận từng cú đâm sâu của hắn.

Vì biết nàng là Thể Tu, Lạc Nam cũng không quá thương hương tiếc ngọc, động tác dập của hắn ngày một nhanh, tần suất hoạt động của côn thịt càng thêm dữ dội…
Đôi chân nàng giang rộng, Lạc Nam ôm lấy vòng eo, ra sức đâm vào rút ra.

Bầu sữa rung mạnh lắc lư theo từng nhịp, tiếng rên rỉ, hơi thở dốc hòa vào không gian…
“A, Tiểu Nam, mạnh lên! Mạnh lên! Thoải mái, thiếp cảm thấy có gì đó sắp phun ra…”
Sau hàng ngàn lần ma sát, Kiều Tố Tố lại hét lên thất thanh, môi tím mở lớn, đầu lắc lư liên tục.

“Ra đi nàng, cứ thoải mái bắn ra!” Lạc Nam gầm lên một tiếng, dồn lực chạy nước rút.

BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH…
Hắn nhấp nhanh và mạnh chưa từng có, Kiều Tố Tố trợn trắng mắt:
“Chết thiếp rồi chàng ơi, huhu!”
Nàng sướng đến mức phát khóc, từ trong tận cùng của cơ thể, âm tinh điên cuồng trào dâng.

Lạc Nam gầm lên một tiếng, toàn thân thả lỏng đầy sảng khoái…
Côn thịt giật mạnh, dương tinh như suối nóng phun trào.

Hai người run rẩy, co giật ôm siết lấy nhau, đón nhận những phút giây thăng hoa bậc nhất.


Chúc cả nhà ngủ ngon.

Bình Luận (0)
Comment