Ta Là Cao Thủ (Ta Là Đại Người Chơi) - Dịch

Chương 11 - Cậu Tên Là Gì?

Khi Nhâm Hòa đi xuống cầu thang, hắn thầm nghĩ: "Sao lại thu hút được nhiều giáo viên và học sinh quan tâm như vậy nhỉ?" Hắn gọi bấm gọi một số điện thoại đã lưu trong điện thoại từ lâu, khoảng ba giây sau, một người ở đầu dây bên kia có người nhấc máy: "Uy, Nhâm Hòa hả, ngươi tìm phụ thân à? Thư Ký Nhâm đang họp đấy."

  "Ừm" Nhâm Hòa gật đầu: "Không tìm phụ thân, tìm Hoàng thúc ngươi đây. Ta ở trường gặp chút rắc rối, có thể phiền ngươi giúp đỡ một chút không?"

  Ở đầu dây điện thoại, chú Hoàng mà Nhâm Hòa nhắc đến dường như rất ngạc nhiên: "Gặp chuyện gì thế? Trước giờ ngươi không phải luôn tránh gây chuyện sao?"

  "Chuyện nhỏ thôi, không đánh người cũng không phạm luật, chỉ cần nói với trường là xong, thúc cũng không cần phải đến, không phải chuyện vi phạm kỷ luật gì đâu," Nhâm Hòa giải thích.

  "Được rồi, nhưng chuyện này ta phải báo cáo cho Thư Ký Nhâm thật lòng đấy, đừng có nghĩ là ta sẽ giúp ngươi che giấu." "Tất nhiên, chuyện ở trường, thúc không cần lo lắng gì cả."

  "Được, không sao, chú cứ nói đi," Nhâm Hòa cúp điện thoại, trong kiếp này, dường như thân phận này vẫn có chút dùng được. Phụ mẫu vẫn là phụ mẫu của kiếp trước, dáng vẻ chẳng thay đổi chút nào, danh tự cũng không đổi, cho nên Nhâm Hòa đối với tình cảm thân tình này cũng không có chút cảm giác mất tự nhiên, đây chính là phụ mẫu của hắn.

  Hơn nữa, giống như kiếp trước, phụ mẫu đều là quân nhân xuất ngũ, cho nên đối với phẩm hạnh của Nhâm Hòa luôn đề ra yêu cầu rất cao, và kiên trì tin rằng nếu không có tiền thì sẽ không trở nên hư hỏng, dựa vào nguyên tắc này để tiến hành kiểm soát chặt chẽ kinh tế đối với Nhâm Hòa...

  Lúc trước, Nhâm Hòa thỉnh thoảng đi net cũng chỉ có thể chơi trong vòng hai tiếng đồng hồ, tại sao vậy? Bởi vì không có tiền nạp a...

  Tuy nhiên, kiếp này hắn cũng không định lợi dụng thân phận của phụ mẫu để làm gì, bởi vì hắn muốn đi một con đường khác.

  Hắn vừa cúp máy, cũng vừa là lúc các giáo viên chạy tới ngay trước mặt. Mọi người nhìn thấy hắn liền giận sôi máu: "Nhâm Hòa, cậu điên rồi à? Cậu có muốn chết không?!"

  "Dạ Không, không phải ạ, em đang luyện chạy đà nhảy xa mà!"

  "Luyện cái này cần phải lên mái nhà luyện à?" "Cậu có bệnh không?" "Cậu đi cùng chúng tôi đến phòng giáo vụ, chuẩn bị chờ gọi phụ huynh nhé!"

  “Ân ân, lão sư nói rất đúng!”Nhâm Hòa đồng ý, hắn biết rằng lúc này tuyệt đối không được cãi lại thầy cô, nếu không, chuyện ban đầu chẳng có gì, cuối cùng sẽ trở thành to chuyện.

  Tuy nhiên, việc không đáng kể trong mắt hắn lại khiến các thầy cô cảm thấy như trời đang sụp xuống, không biết làm sao mà gặp được loại học sinh như thế này. Nếu hắn chết tại trường học, thì đó chắc chắn sẽ là một tin tức động trời!

  Kết quả là vừa bước vào cửa phòng Giáo vụ, Nhâm Hòa đã nhìn thấy cô gái mà mình vừa mới nhìn thấy lúc đang trên không trung. Bên cạnh cô ấy còn có một người đàn ông trung niên vẻ ngoài oai phong lẫm liệt đồng hành. Nhâm Hòa đầu tiên để ý kỹ người đàn ông này: Tóc tai được chải chuốt gọn gàng, không có một sợi nào không vào nếp, hiện tại đã vào thu, bộ vest mặc rất đúng chuẩn, giày da được đánh bóng sáng loáng, nhìn gương mặt có thể thấy chắc chắn là thường xuyên chăm sóc. Người này sẽ là chức nghiệp gì nhỉ?

  Giám đốc? Không phải, giám đốc ngày nay không phải kiểu người này.

  Công chức văn phòng? Công chức văn phòng thông thường không có khí chất như vậy.

  Giám đốc điều hành của doanh nghiệp? Có khả năng.

  Tất nhiên, cũng có những khả năng khác, chỉ là Nhâm Hòa không thể tiếp tục đánh giá nữa, vì Hiệu phó của Phòng giáo vụ, ông Lưu, đã dẫn cả hai cha con đi ra ngoài cửa: "Xin mời, tôi sẽ dẫn ngài tới phòng Hiệu trưởng."

  Ân, tới phòng Hiệu trưởng? Dùng từ "ngài" để thể hiện sự kính trọng? Vậy thì không phải là giám đốc doanh nghiệp nữa, liệu có phải là người trong hệ thống chính trị không?

  Khi cô gái đi qua bên cạnh Nhâm Hòa, hắn hỏi nhỏ: "Cậu tên là gì?"

  Mặc dù hắn đã cố gắng giảm âm lượng, nhưng văn phòng giáo vụ không lớn, mọi người đều nghe thấy. Người cha của cô gái quay lại nhìn chằm chằm vào Nhâm Hòa, Nhâm Hòa cười tươi đáp lại ông ta. Người đàn ông với ánh mắt hiện lên sự ngạc nhiên trong thoáng chốc những cũng không nói gì và tiếp tục đi ra ngoài.

  Giáo viên ở văn phòng giáo vụ đều nhìn Nhâm Hòa với ánh mắt điên tiết: "Nhâm Hòa, cậu quậy đủ chưa?!"

  Tuy nhiên, Nhâm Hòa vờ như không nghe thấy.

  Giây phút đó, cô gái bình tĩnh quay lại nhìn hắn: "Cậu là người vừa mới nhảy lầu đúng không?"

  “Chạy lấy đà nhảy xa, không phải nhảy lầu, mình kêu Nhâm Hòa, cậu là…”

  “Dương Tịch.” dứt lời, Dương Tịch ngay người đi theo phụ thân ra ngoài.

  Mấy giáo viên bên cạnh một bên thì tức giận đến mức muốn tẩn cho Nhâm Hòa một trận,

Một bên thì lại cảm thấy tiểu tử Nhâm Hòa này rất có cá tính! Khi họ còn đi học, họ không dám làm mấy việc như thế này đâu! "Tiểu tử, cậu cứ chờ xem xem Hiệu trưởng sẽ xử lí cậu như thế nào!"

  "Việc bị phạt là chắc chắn không thể thoát được!"

  Nhâm Hòa không quá để tâm đến điều đó, tất cả những việc liên quan đến việc bị kỷ luật, bị giữ lại để kiểm điểm tại các trường học trước đại học đều không được lưu vào hồ sơ, chỉ có những việc tương tự sau đại học mới được ghi lại. Hơn nữa, chính mình cũng chưa xảy ra chuyện gì.

  Như dự liệu, chỉ sau một lúc, Giáo viên phụ trách phòng giáo vụ quay trở lại và cẩn thận kiểm tra cho Nhâm Hòa: "Có thể nói cho tôi biết tại sao hôm nay em lại làm như vậy không?"

  "Huấn luyện chạy đà nhảy xa..."

  Thầy phụ trách giáo vụ sắc mặt phức tạp, nói với giọng nghiêm túc: "Sau này khi tập luyện, chỉ cần tập trên sân cỏ, đừng có làm những việc coi nhẹ tính mạng... Sân cỏ lớn như vậy mà vẫn không đủ cho em tập sao? Đúng chứ?”

  Nhâm Hòa vội vàng gật đầu: "Đúng đúng đúng, Thầy Lưu dạy rất phải!"

  "Được rồi, về lớp đi." Thầy Liễu chủ nhiệm vỗ nhẹ vai Nhâm Hòa, bày tỏ ý chỉ hắn có thể trở về lớp.

  Các giáo viên trong Phòng Giáo Vụ đều mặt mông bức, này liền xong rồi? Liệu đó có phải là Thầy lưu chủ nhiệm phòng giáo vụ nổi tiếng mà nhắc đến tên có thể làm cho trẻ con ngưng khóc không?

  Nhưng Nhâm Hòa hiểu, Hoàng thúc hẳn đã gọi điện thoại qua dàn xếp.

  Nếu không, sự việc này chắc chắn không thể đơn giản như vậy, hắn cần phải càng điệu thấp càng tốt, nếu không sẽ trở thành tài liệu giảng dạy phản diện. Hắn thực sự lo lắng rằng hệ thống sẽ trở lại và tạo ra thêm một nhiệm vụ kinh khủng nào đó trong trường học. Nếu như vậy thì rất khó xử.

  Ngay khi bước ra khỏi cửa phòng quản lý giáo vụ, âm thanh của hệ thống Thiên Phạt vang lên trong đầu của Nhâm Hòa: Xin chúc mừng đã hoàn thành nhiệm vụ vượt qua tòa nhà giảng đường, tặng thưởng kiến thức Âm nhạc.

  Không còn gì nữa sao? Chỉ có vậy thôi sao? Tân tân khổ khổ hoàn thành nhiệm vụ liền chỉ nhận được một câu như vậy sao? Tuy nhiên, chỉ trong khoảnh khắc tiếp theo, Nhâm Hòa cảm thấy như trong đầu mình bỗng nhiên xuất hiện thêm một số thứ gì đó...

  Không phải chứ, thật sự là kiến thức âm nhạc à?! Ân, hắn bỗng trở nên tài giỏi về âm nhạc một cách đột ngột như vậy? Phải biết rằng, ở kiếp trước, tuy Nhâm Hòa hát được nhưng anh ta chẳng biết gì về nốt nhạc, kết quả là ở kiếp này hắn đã học được một cách dễ dàng.

  Nhâm Hòa suy nghĩ sâu xa, vì sao hệ thống lại thưởng cho kỹ năng này. Trước đó, hắn luôn cho rằng mục đích của hệ thống Thiên Phạt sẽ xóa sổ mình nếu vi phạm quy tắc lịch sử, nhưng thực tế là trong quy tắc của nó, việc này được cho phép và thậm chí còn được khuyến khích. Bằng không, sao lại có thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ?

  Nó chỉ đơn giản là không muốn người từ ngoài tới khai thác như một bug, vì thế mà áp đặt thêm một số hạn chế mà thôi! Giới hạn này, chính là nhiệm vụ Thiên Phạt!

  Vậy giải thưởng kiến thức âm nhạc chắc chắn không phải là vô lí, hệ thống có lẽ muốn hắn viết lại bài hát à...

  Nhưng Nhâm Hòa chưa từng nghĩ đến việc theo đuổi con đường âm nhạc, vì đối với hắn, có văn học là đủ để có cuộc sống no đủ. Vì vậy, tạm thời có vẻ như kiến thức lý thuyết âm nhạc này đối với hắn không có tác dụng gì cả, cũng không biết trong tương lai sẽ có những phần thưởng tốt hơn không?

  Hiện tại, Nhâm Hòa khá mong chờ vào nhiệm vụ và phần thưởng lần tiếp theo.

Bình Luận (0)
Comment