Ta Là Cao Thủ (Ta Là Đại Người Chơi) - Dịch

Chương 10 - Nhảy Qua Tòa Nhà Giảng Đường

"Nhâm Hòa, mày muốn vào trường nào?"Lễ chào cờ, mập cùng bàn nhỏ giọng hỏi bên tai Nhâm Hòa.

  "Trường Nhất Cao, chẳng phải nơi đó là tốt nhất sao?"Nhâm Hòa trả lời một cách đương nhiên.

  "Không đùa đâu, nói thật đấy, bây giờ mấy đứa cùng lớp đều đang bàn luận về việc chuẩn bị thi vào đâu," Hứa Nặc biết Nhất Cao khó thi đến mức nào, nên khi Nhâm Hòa nói muốn thi vào Nhất Cao, hắn chỉ tưởng Nhâm Hòa đang đùa.

  "Ai đùa với mày chứ?"Nhâm Hòa trả lời một cách lơ đãng, tuy nhiên ánh mắt của hắn đã lướt qua cột cờ, nhìn về phía hai tòa nhà giảng đường ở phía sau. "Mà mày nói xem, nếu từ trên đỉnh tòa nhà giảng đường rơi xuống, có chắc chết không?"

  "Rảnh rỗi không có việc gì làm à mà nghiên cứu cái đó làm gì?"Hứa Nặc hoảng sợ hét lên: "Mày đừng có nghĩ quẩn đấy, không phải chỉ là trung học sao, vào trường kém hơn một chút cũng vẫn học tốt mà!"

  "Im miệng, làm gì mà hét to thế?" "Thầy chủ nhiệm đang nhìn mày kìa," Nhâm Hòa nhỏ giọng nhắc, Hứa Nặc giật mình vội vàng liếc về phía hàng ngũ phía trước mặt, quả nhiên phát hiện ra Thầy chủ nhiệm trung niên hói đầu đang lạnh lùng nhìn mình. Hứa Nặc lập tức thu lại cái đầu.

  Nụ cười hiện lên khóe miệng Nhâm Hòa, đi học cũng khá thú vị. Nói thật lòng, đa số những người đã trải qua nhiều va vấp ngoài xã hội, có lẽ ước mơ lớn nhất của họ chính là được quay trở lại thời ngồi trên ghế nhà trường, phải không?

  Không có áp lực gì, không có phiền muộn gì, áp lực học tập hay áp lực từ phía thầy cô mà nói, khi đã đi làm rồi nhìn lại, thực ra lại thấy nó rất hài hước, cũng không biết tại sao mình ngày xưa lại sợ thầy cô đến vậy.

  Tiết học đầu tiên kết thúc, Hứa Nặc vừa định gọi Nhâm Hòa đi hít thở không khí, kết quả phát hiện ra hắn ta đã chạy thẳng lên tầng trên theo cầu thang. Tầng trên là phòng học của cao trung, theo những gì Hứa Nặc biết, Nhâm Hòa không có bất kỳ người quen nào ở tầng trên.

  Hắn bỗng nhớ ra câu hỏi mà Nhâm Hòa đã hỏi hắn vào buổi sáng: "Mày nói xem, nếu từ đỉnh tòa giảng đường rơi xuống, có phải chắc chắn chết không?"

  Hứa Nặc lập tức cảm thấy tóc gáy dựng ngược! Ta kháo! Không phải chứ? Hắn vội vừa kéo cơ thể béo múp của mình chạy lên cầu thang, hắn vừa hét to: "Nhâm Hòa! Đừng nghĩ quẩn!Đừng nhảy xuống!”

  Hắn gọi không có tác dụng gì, vì Nhâm Hòa đã chạy xa rồi, không thể nghe thấy. Nhưng nó lại khiến cho tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía hắn. Các học sinh nghe thấy bỗng loạn lên: "Cái gì vậy?" "Hả, Nhâm Hòa của lớp 3-2 định nhảy lầu à?!"

  "Ôi trời ơi!" "Thật à, không đùa chứ!"

  "Nhanh lên lầu xem đi!"

  "Đừng lên lầu, xuống dưới xem đi!"

  Kết quả là, khi Nhâm Hòa chạy lên đến nơi, đã có hàng trăm giáo viên và học sinh đã tập trung đầy bên dưới Tòa nhà Giảng Đường!

  Nhâm Hòa càng chạy càng nhanh lên cầu thang, tâm lý của hắn cũng càng tích tụ nhiều dũng khí hơn. Hắn cảm thấy huyết áp của mình đang tăng nhanh, nhịp tim cũng ngày càng mạnh, hormone adrenaline đang được tiết ra nhanh chóng, toàn bộ cơ thể của hắn đang tràn đầy năng lượng.

  Trong kiếp trước, đã có người hỏi hắn rằng nếu chỉ còn 5 phút nữa là thế giới sẽ hủy diệt, hắn sẽ làm gì?

  Nhâm Hòa đã suy nghĩ trong năm phút trước khi trả lời: Muốn trải nghiệm một lần nữa cuộc sống này.

  Nếu chỉ còn 5 phút cuối cùng của cuộc đời, thì hắn sẽ chơi lớn một lần. trong tâm trí của Nhâm Hòa luôn rực cháy ngọn lửa cuồng nhiệt, mỗi giọt máu, mỗi tế bào của hắn luôn sôi trào, đầy khát khao bay lượn trên trời.

  Trên thế giới này không có ngày tận thế, nhưng lại có hệ thống Thiên Phạt, nếu không đạt được mục tiêu trong một tháng thì sẽ bị xóa sổ, điều này không khác gì ngày tận thế, nhưng trong tâm trí của Nhâm Hòa ngược lại không có sự sợ hãi, mà là phấn khích!

  Hắn rất thích câu nói: Bởi vì tầm thường, nên nó sai.

  Cuộc đời hắn ở kiếp này định sẵn phải không bình thường!

  Nhâm Hòa chạy lên tới đỉnh tòa nhà rồi lao về phía mép mái hiên như một cơn gió.

  Tuy nhiên, trên đỉnh tòa nhà này không chỉ có hắn, còn có cặp đôi mà hắn gặp khi đi khảo sát trước đó, lúc đó họ đang tình tứ ôm nhau. Nhưng lần này, họ không còn thời gian để chạy trốn nữa, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của Nhâm Hòa, chàng trai kia lặng nhìn theo, miệng lẩm bẩm những lời không ai nghe thấy. "Ta đi..."

  Sau đó, Nhâm Hòa đã hạ thấp trọng tâm, nâng cao chân phải và dùng chân trái đạp mạnh xuống đất. Âm thanh từ cú đạp đó làm cho người ta không thể quên được, giống như âm thanh của sự rung chuyển của sinh mệnh.

  Mạch máu trên cổ Nhâm Hòa nổi lên thấy rõ.

Hẵn đã cố gắng hết sức, giờ chỉ còn chờ đợi sự phán xét của số phận!

  Dưới đất, vô số người đang nhìn lên chờ đợi, đột nhiên có người kêu lên kinh ngạc: "Mau nhìn, hẵn nhảy rồi!"

  "Không phải nhảy xuống mà là nhảy sang tòa nhà giảng đường bên kia!"

  "Hắn điên rồi sao?!"

  "Ôi cái đ*... "

  Trong ánh nắng rực rỡ của buổi sáng, bóng dáng của Nhâm Hòa trên trời đang trùng với ánh mặt trời, khiến cho cảm giác của tất cả mọi người như đang xem một khung cảnh kinh điển trong một bộ phim, mọi người đều tin rằng, họ sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc này trong đời!

  Trong khi cơ thể của Nhâm Hòa đang duỗi ra trên không trung, đôi chân đã sẵn sàng để tiếp đất. Lúc này, hắn còn có thời gian để nhìn sang một bên. Hắn bỗng nhìn thấy một cô gái mặc chiếc váy trắng tinh khiết, đang mang theo chiếc cặp sách sạch sẽ và bước vào trường cùng với cha mẹ. Khi hắn nhìn về phía cô gái, cô ấy cũng đang nhìn hắn. Cả hai ánh mắt dường như đang đối diện nhau giữa thiên không cao vút.

  Cô gái đó đã trồng một bông hoa tươi rực rỡ, thơm ngát trong trái tim của Nhâm Hòa, ngay tại khoảnh khắc này, dưới ánh nắng chan hòa của buổi sáng, dưới cổng trường!

  Sau đó, do sự mất tập trung của mình trong khoảnh khắc đó, Nhâm Hòa ngã lăn ra trên sân thượng của tòa nhà giảng đường đối diện. "Hự, đau chết ta rồi!"

  Nam sinh kia vẫn ôm cô bạn gái, cả hai đứng đó ngơ ngẩn không biết phản ứng ra sao trước cảnh tượng từ phía đối diện. "Đừng sợ, đừng sợ, đừng sợ, hắn ta chưa chết..."

  Nữ sinh run run nói: "Đừng sợ..."

  Lúc này, mập cùng bàn chạy tới bên cạnh, hét lên: “Nhâm Hòa! Nhâm Hòa! "Nhâm Hòa! Mày có sao không?" "Nhâm Hòa, mày đâu rồi?" "Đừng nhảy xuống nha!"

  Nhâm Hòa đứng lên và cười to: "Đây gọi là đại nạn không chết tất có hậu phúc!" “Chờ cùng tao hưởng phúc đi mập mạp, tao mang mày đi ăn sung mặc sướng!”

  "Mày vẫn còn tâm trạng để nói thế à?!" Hứa Nặc tức muốn hộc máu hét lên: "Mày không sợ chết à?"

  "Chuyện đó nói sau đi." Nhâm Hòa khoát tay. “Tao có sao đâu, mày chờ chút, đợi tao nhảy quay lại, tao sẽ nói tiếp với mày.”

  Nhờ cú nhảy nguy hiểm đó, đã khiến Nhâm Hòa yêu thích cảm giác mạo hiểm. Trong khoảnh khắc đó, khi đang bay trên không trung, hắn nhìn thấy cô gái trước cổng trường và nghĩ rằng cuối cùng hắn cũng dám thử sức bằng tất cả khả năng của mình, dù cho có chết đi chăng nữa thì cũng không hối hận!

  Quá kích thích!

  Thật ra, hắn đã bắt đầu háo hức với nhiệm vụ tiếp theo!

  Tuy nhiên, sau khi nghe Nhâm Hòa nói hắn sẽ nhảy trở lại, Hứa Nặc lúc đó thì đã sợ đến đái ra quần. "Đại ca, có chuyện gì từ từ thương lượng, đại ca cứ đi bộ bằng cầu thang về đây cho an toàn được không?" Cả trường học sinh giáo viên đều đang nhìn đấy! Chốc nữa, thầy cô giáo sẽ chạy đến đấy, nếu mày nhảy lần nữa thì chuẩn bị tâm lý bị đuổi học nhé!”

  Nhâm Hòa nghe xong liền nhìn xuống phía dưới nhìn đám đông đang ngước lên, sau đó vẫy tay thong thả nói: "Được, mày cứ trở về lớp đợi tao nhé!"Tuy nhiên, Nhâm Hòa cũng không lo lắng gì về việc bị đuổi học hay những hậu quả khác.

  Thoáng cái, trên sân thượng chỉ còn lại cặp tình nhân đang ôm nhau...

Bình Luận (0)
Comment