Nông Gia Tiên Điền (Dịch)

Chương 189 - Thiên Thạch Ở Chỗ Sâu Cánh Rừng

Vài ngày tiếp theo, Lý Thanh Vân nỗ lực thử nghiệm, định đi ra ngoài từ cái khe trên đỉnh núi, đều lấy thất bại kết thúc. Lại thử dùng trường kiếm do Linh Hư đạo nhân lưu lại để đục ra rãnh lõm mới, vừa thử là biết, đục ra rãnh lõm mới trên vách đá ở đây khó khăn bao nhiêu.

Linh Hư đạo nhân dựa vào sức mình, đục ra nhiều rãnh lõm như vậy, thật sự vô cùng lợi hại, sau khi Lý Thanh Vân thử mới sinh lòng kính nể chân thành tha thiết với lão đạo sĩ này.

Hắn mất sức chín trâu hai hổ mới đục được ba rãnh lõm ở trên vách đá, lại lên trên nữa là góc âm, kể cả thằn lằn, leo lên cũng rất khó. Con người định dựa vào hai tay để leo lên là khó hơn lên trời.

Lý Thanh Vân bỏ qua, chuẩn bị yên tâm làm một đôi người rừng với Michelle ở trong này. Nhưng mà Michelle lại sinh bệnh, Lý Thanh Vân cho nàng dùng non nửa chén nước suối không gian, chậm rãi cải thiện thể chất của nàng, bệnh tình có chuyển biến tốt đẹp, nhưng vẫn không ăn được gì.

Lý Thanh Vân biết rõ, đây là do ăn thịt suốt xảy ra vấn đề. Để cho một người hiện đại bữa ăn dinh dưỡng cân đối ăn thịt mỗi ngày, ăn thịt từng bữa, không sinh bệnh mới là lạ. Hơi ẩm trong hang cũng lớn, dựa vào hai tấm da sói và một tấm da dê đen đã không đủ để cho hai người sử dụng, Michelle bị lạnh, phát sốt nhẹ, càng ăn không nổi đồ dầu mỡ.

Lý Thanh Vân quan tâm chăm sóc nàng hai ngày, sau khi nghĩ đến là vấn đề đồ ăn, nên lưu lại khẩu súng bán tự động cho nàng, mình mang theo khẩu súng săn cưa ngắn kia, chuẩn bị xuống núi tìm đồ ăn cho nàng.

Michelle rất vui vẻ, tuy rằng vẻ mặt ảm đạm có bệnh, nhưng vẫn cười tiễn hắn ra ngoài, nhìn hắn bình an bò xuống triền núi, lúc này mới yên tâm quay trở về hang núi dưỡng bệnh.

Lý Thanh Vân nhìn thấy vài cục xương đầu lâu, xương cốt khác vỡ vụn ở dưới sườn núi, giống như bị dã thú ở trong rừng rậm phân chia. Ba lô của Thor bị mấy con thú xé rách, đồ vật bên trong rải rác tán loạn bên cạnh.

Có một ít đồ ăn đóng hộp, nhưng Lý Thanh Vân không động vào, nhưng nhìn thấy không ít viên đạn của súng bán tự động, hắn thu vào tiểu không gian, chuẩn bị khi cần đến.

Hải đông thanh xuất hiện kịp thời, lượn vòng ở trên đầu hắn.

Một lần này, Lý Thanh Vân vẫn đeo ba lô của mình. Nếu như tìm được thứ gì không tiện lấy ra thì vẫn có thể dùng ba lô làm cớ.

Michelle rất thông minh, xử lý chuyện về ba lô càng thông minh. Sau khi thử vài lần, thấy Lý Thanh Vân không muốn để cho nàng xem ba lô thì không nhắc lại chuyện này nữa. Bởi vì nàng đã phát hiện, cho dù có thứ gì tốt, Lý Thanh Vân đều sẽ cho nàng ăn, không hề giấu riêng.

Trong cánh rừng hôm nay vô cùng không yên bình, mới vừa vào cánh rừng đã nhìn thấy bóng dáng của vài con sói xám. Lý Thanh Vân quay đầu liếc nhìn nhà gỗ nhỏ ở trên nền phẳng, phát hiện có lẽ người ở trên đó không nhìn thấy tình hình bên trong rừng rậm tăm tối, nên thả trăn vàng khổng lồ ra, kêu nó hộ tống.

Về phần trăn đen khổng lồ, thời gian huấn luyện còn quá ngắn, tuy rằng nghe lời, nhưng Lý Thanh Vân không yên tâm về nó.

Trăn vàng khổng lồ vừa ra, biểu hiện vô cùng hưng phấn, nhìn thấy bóng dáng sói xám ở gần, ánh mắt lóe sáng lên. Mấy con chó rừng trong không gian bị Lý Thanh Vân lột da, gần như đều bị trăn vàng khổng lồ ăn, hương vị không rõ ngon không, nhưng đối với trăn vàng khổng lồ, hiển nhiên sửa lại khẩu vị, không cả ngày ăn cá, do đó khẩu vị mở rộng.

Lúc này nhìn thấy sói xám có dáng dấp tương tự với chó rừng, lập tức nóng lòng muốn thử, định bổ nhào qua bắt mấy con lấp bụng.

Mấy con sói xám kia hú hú lên, sợ đến mức quay đầu bỏ chạy. Sát khí ở trên thân trăn vàng khổng lồ rất vượng, khí thế thật đầy, gần như là bản năng của động vật, chúng nó cảm thấy nguy hiêm cực độ, vốn không có dũng khí chống cự.

Theo phương hướng ánh sáng chếch đi, lại đi thêm vào rừng rậm mấy trăm mét, có mấy con sóc nhỏ không chịu nổi khí thế của trăn vàng khổng lồ, lại dùng quả dại giấu trên tàng cây ném về phía Lý Thanh Vân và con trăn.

Trái cây nhỏ màu đỏ chỉ có kích cỡ ngón cái, giống như sơn tra, nện lên trên thân con trăn sau đó vỡ vụn ra, tản mát mùi ngọt riêng biệt, thịt quả béo ngậy, có vật dính giống như nước mũi.

Mới đầu Lý Thanh Vân còn không chú ý, chờ khi hắn nhận lấy một quả bỏ vào trong miệng, ánh mắt đột nhiên sáng lên, nhớ tới đây là thứ gì, lại là quả của cây thông đỏ!

Nói đến thông đỏ, khả năng phần lớn mọi người đều không biết đây là thực vật gì, nếu như nói vỏ cây thông đỏ có thể chữa trị ung thư, đã sớm được chứng thực bởi cơ quan có thẩm quyền phương Tây, và dùng chiết xuất vỏ cây để điều chế thuốc chống ung thư, mọi người có thể hiểu rõ giá trị của nó.

Lúc trước công ty nào đó ở nước Mỹ phát hiện, Texol trong vỏ thông đỏ có công hiệu chống ung thư. Tin tức truyền đến Trung Quốc, mọi người đột nhiên ý thức được báu vật đang ở bên người, mọi người điên cuồng lột vỏ thông đỏ, không có ai quá quan tâm đến quy định chi tiết về việc bảo vệ loại cây quý giá này, bởi vậy, sinh mệnh của thông đỏ dừng lại ngay trong một đêm càng ngày càng nhiều.

Số lượng thông đỏ ở Xuyên Thục không nhiều, không thể so sánh được với Vân Nam. Mọi người đã cực kỳ hiếm thấy ở bên thôn đang sống, nhưng ở trong rừng sâu núi thẳm còn tồn tại số lượng không ít.

Lý Thanh Vân lập tức mở đèn pha, cẩn thận quan sát cây chỗ sóc nhỏ đang đứng, cây này thật thô, một người ôm không hết, cao chừng 20-30m, tán cây rất lớn, trên đó kết đầy quả, phần lớn đều xanh non, chỉ có số ít có màu đỏ.

Theo lý thuyết, thời gian ánh mặt trời chiếu xuống nơi đây quá ngắn, đáng nhẽ không thể có cây to khỏe như vậy được. Hơn nữa thời gian quả thông đỏ chín đa phần cuối mùa thu, vào lúc này xuất hiện quả chín màu đỏ thật sự quỷ dị ly kỳ, chỉ có thể quy về hoàn cảnh đặc thù và khí hậu của nơi này.

Sau khi vỏ cây thông đỏ trưởng thành sẽ tự nhiên bong ra thành từng mảng, Lý Thanh Vân nhìn xuống bên dưới, quả nhiên phát hiện ra rất nhiều vỏ cây lột ra ở chỗ rễ. Hắn nhặt được một ít đặt trong tiểu không gian, nhưng phần lớn đã hư thối, không thể sử dụng nữa.

Một gốc cây thông đỏ này quá mức vĩ đại, Lý Thanh Vân thử xem, sức mạnh của tiểu không gian không thể bao phủ toàn bộ cây. Bao phủ được, thế giới chính là của ngươi, nhưng ngươi không bao phủ được, vậy thì chẳng có cách nào cả, tức giận vội vàng cũng vô dụng.

Lý Thanh Vân kích động qua đi, chỉ còn lại vẻ thất vọng, loại cây này không hề thua kém gì nhân sâm, là thực vật quý hiếm danh xứng với thực, đào móc ở bên ngoài sẽ bị phạt.

Hắn đang chuẩn bị rời đi lại phát hiện ở xung quanh cây thông đỏ vĩ đại này có mấy cây con cao 4-5m, bên trên kết đầy quả xanh, chỉ có kích cỡ hạt đậu, kém rất xa quả ở trên cây đại thụ này.

Lý Thanh Vân cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, như vậy mới bình thường chứ, kết quả vào thời điểm này, tháng mười hoặc tháng mười một chín. Nếu như tất cả quả thông đỏ đều chín vào lúc này, hắn đều phải hoài nghi đây có phải là thông đỏ hay không.

Nơi này không có ai cướp với hắn, nhưng hắn vẫn rất khẩn trương, kêu trăn vàng khổng lồ và hải đông thanh canh chừng cho hắn, không để cho dã thú gì tới gần. Sau đó lấy công cụ từ trong tiểu không gian ra, vung cuốc lên.

Bận rộn hơn một tiếng, ánh mặt trời lại chếch ra khỏi đây, hắn mới thu được vài cây thông đỏ nhỏ vào tiểu không gian. Không có ánh mặt trời, nơi đây rất tối, Lý Thanh Vân nhét một cái đèn pha vào trong miệng con trăn, trong tay mình cũng cầm một cái, lúc này mới tiếp tục tiến lên.

Một con gấu đen thò đầu ra từ trong hốc cây, bất mãn gào to, định xé nát thằng cha đã quấy rầy giấc mộng đẹp của mình. Nhưng nó mới vừa gào lên đã ngậm miệng lại, ngã nhào ra khỏi hốc cây, đứng lên bỏ chạy. Má ơi, con trăn lớn như vậy không hấm hứ tiếng nào đi ngang qua cửa nhà mình, còn có thể cho người ta ngủ thoải mái không?

Nhưng gấu đen chỉ chạy bốn năm bước lại đột nhiên xoay người lại. Nó hơi khó hiểu, trước kia mình rõ ràng từng ăn thịt trăn, hương vị cũng không tệ, vì sao mình nhìn thấy con này lại bỏ chạy chứ?

Nhưng nó có chỉ số thông minh không nhiều lắm khoa tay múa chân một chút, con trăn trước kia từng ăn chỉ dài 4-5m, chỉ to bằng cẳng chân người, còn con này… eo thô giống như thùng nước, đầu giống như cái chậu gỗ, miệng còn ngậm thứ gì đó phát sáng, đáng sợ.

Vì thế nó chạy trốn không hề quay đầu lại, lại cũng không ngoái đầu, không hề do dự nữa, bởi vì nó nhìn thấy con trăn đánh về phía nó, nó chỉ là cá thể nhỏ hơn một mét thật sự không chịu nổi phá hủy của kẻ to con mười hai mét này.

Lý Thanh Vân quát bảo trăn vàng dừng lại, chỗ sâu rừng rậm gặp được cả gấu đen, còn có gì không có nữa? Không có bảo vệ của trăn vàng khổng lồ, chỉ dựa vào một khẩu súng bảy viên cưa ngắn trong tay, thật sự không đủ dùng. Nếu như mang theo súng bán tự động, ngược lại có thể giống như Thor, đánh thẳng tới trước xuyên qua rừng rậm tăm tối này.

Nơi này có mấy cây táo, thật xanh, nhưng ở bên dưới cây táo có một tổ ong rừng, thảo nào gấu đen sống gần đó, hóa ra bảo vệ tổ ong rừng kiếm mật ăn.

Lý Thanh Vân ghi nhớ điểm này, nếu như về sau thật sự sống ở đây cả đời, không có đồ ăn, có thể đến đây hái táo ăn, cũng có thể mượn chút mật ăn. Về phần mật ở trong không gian, có thể tích trữ cứ tích trữ đó, ở trong hoàn cảnh ác liệt này, không ai chê đồ ăn nhiều.

Từ bãi đất trống trong rừng rậm nhìn về phía nhà gỗ, Michelle đốt một đống lửa ở trên nền phẳng, xem ra lo Lý Thanh Vân lạc đường, cho hắn một dấu hiệu phương hướng. Lâu như vậy không về, nàng hơi lo lắng.

Lý Thanh Vân cảm thấy hôm nay đã đi vào đủ sâu, có thể chọn chút nho và củ sen ở trong tiểu không gian đi về, về phần nói như thế nào, hắn cảm thấy Michelle sẽ ‘thông minh’ hiểu được. Trong rừng rậm dưới lòng đất rộng lớn lại thần bí luôn xảy ra một vài chuyện thần kỳ.

Nếu như đã có rừng rậm và dây mây, xuất hiện vài cây nho dại thì sao chứ? Đã có mạch nước ngầm và dòng suối dồi dào, xuất hiện mấy củ sen thì sao? Nếu như xuất hiện vài cái bánh nướng, vậy nàng thật sự không thể tự suy diễn, giải thích thay cho Lý Thanh Vân được.

Đang định rời đi, đằng trước truyền đến tiếng hí của ngựa hoang và âm thanh chạy băng băng, tốc độ rất nhanh. Lý Thanh Vân tò mò chạy tới nhìn xem, hóa ra ở trong rừng lại có một mảnh đất trống, tám chín con ngựa hoang có lớn có nhỏ, có trắng có đỏ, vụt qua như bay, mấy con chó rừng đang đuổi theo ở đằng sau, bất đắc dĩ dừng lại.

Con dẫn đầu vẫn là con chó đầu đàn kia, nhưng thành viên chủ lực của đàn chó rừng bị Lý Thanh Vân giết chết, lúc này thành viên do nó dẫn dắt chỉ là vài con chó rừng cái nhỏ bé và vài con chó rừng con vị thành niên.

Sự tồn tại của đàn chó rừng tự nhiên có ý nghĩa của nó trong chuỗi thức ăn, Lý Thanh Vân không định đuổi tận giết tuyệt. Nhưng chó rừng đầu đàn thật tỉnh táo, phát hiện ra hắn, hoảng sợ hú to, mang theo già nua yếu ớt bỏ chạy.

Hải đông thanh ở giữa không trung đột nhiên rít lên, bay lên vị trí ở trung tâm bãi đất trống, lượn vòng ở nơi đó. Lý Thanh Vân vòng qua mấy lùm cây cao hơn một người, nhìn thấy thi thể của một con trăn lớn, không hề nhỏ hơn con được hắn thu phục. Thi thể đã sớm hư thối, chỉ còn tồn tại một đống vảy màu đen, ở chỗ bụng nó để lộ ra xác của một con cá quái dị, lại còn chưa phân hủy hết, chỉ có chỗ bụng nát ra lỗ thủng, có một tảng đá lớn bằng quả bóng đang phát ra tia sáng mỏng manh.

Ở xung quanh tảng đá có hơn một trăm con rắn độc màu sắc khác nhau đang cẩn thận tránh đi vị trí chỗ xác con trăn, lượn vòng quanh tảng đá hơi sáng lên, yên tĩnh lại thần bí thè lưỡi rắn.

Bình Luận (0)
Comment