Nhân Gian Sai Hết Cả Rồi

Chương 9 - Về Cung Cách Ăn Uống

"Đây là tám trăm ngàn, giữ lấy tiền thừa..."

Huyết Du tiện tay rút tiền ra đặt lên bàn, Trần Nhiên nghe thế, lòng mừng thầm mà thu lấy, hắn không nghĩ người ta sẽ ra tay xa xỉ đến vậy, còn cho giữ lấy tiền thừa. Không kìm được lên tiếng khen ngợi:

"Cô thật hào phóng-"

Nhưng Trần Nhiên còn chưa nói xong, nàng đã nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái và gõ nhẹ lên cốc mì:

"Mua thêm mì gói, mì ly về, càng nhiều loại càng tốt"

"... Đã hiểu, không thể đam mê mỹ thực của cô được"

Trần Nhiên đơ ra một hồi, sau đó thoát khỏi sự "tưởng bở" của bản thân mà thở dài đáp lại, bày nguyên liệu, dụng cụ nấu ăn ra bàn và mang tạp đề lên thân, nhắc nhở:

"Bạn tôi ghé qua chơi, cô đừng manh động làm gì lung tung đấy"

"Hiểu rồi, nhớ pha nước chấm thật cay đấy"

Huyết Du gật đầu đáp lại, sau đó bước ra ngoài quán, bầu không khí trong bếp trở nên yên tĩnh. Trần Nhiên cũng không mấy lo lắng điều gì sẽ xảy ra mà chú tâm nấu ăn.

Hắn đã từng theo học một vị trù sư, khiến cho tay nghề của Trần Nhiên được bồi đắp theo năm tháng đã hoàn toàn không thua gì các đầu bếp hàng đầu thế giới cả. Cùng là một loại đồ ăn, nguyên liệu, gia vị, hắn nấu ngon hơn so với bình thường gấp chín, mười lần.

Trộn bột, xào nhân tôm, đổ bột bánh xèo,... Thời gian nhanh chóng trôi qua, cuối cùng là pha nước chấm, bánh vàng lóng lánh, kèm theo đó là nước chấm đậm vị, cay xè. Thật trùng hợp là Huyết Du lẫn ông bạn của hắn đều có sở thích ăn các vị cay, mạnh.

Bên ngoài, hai người ngồi đối diện nhau, nhưng Hồng Thiên lạnh nhạt liếc qua một hồi, sau đó anh ta cứ đơ mặt ra mà ngồi lì đó. Huyết Du cũng chẳng để tâm gì thêm, cô chống cằm mà thảnh thơi nhìn ra ngoài quán ăn.

Hồi sau, hắn mang theo đồ ăn ra, nhưng khi dọn đến nước chấm, chợt Huyết Du nhìn lấy nó, sau đó cô cười nhẹ mà tán thưởng với vẻ hài lòng:

"Nước chấm vừa trông đã có vị cay mặn thế này, đúng sở thích của ta đấy"

"Đúng"

Hồng Thiên cũng gật đầu tán thành, nói ngắn gọn. Trần Nhiên cũng có vẻ dương dương tự đắc mà ưỡn ngực ra, hừ giọng:

"Tất nhiên, đồ do tôi nấu phải làm hài lòng thực khách chứ, nguyên liệu được chính tay chọn lựa kỹ càng, từng công đoạn đều không có chút qua loa mới làm nên món ăn hoàn hảo đến vậy"

Nhưng cả hai người không ai chú ý đến trần Nhiên, nàng ta khẽ thử một miếng nhỏ, gật gù cảm thán:

"Vị khá ổn, đáng lẽ nên dùng tôm, thịt thượng hạng chứ..."

"Này, lần sau mua tôm hùm Alaska nấu thử đi"

Hồng Thiên còn trực tiếp hơn, anh vài nhai vừa đưa mắt nhìn hắn, nói như ra lệnh.

Trần Nhiên:...

Hai con người này, không biết cảm ơn là gì à? Còn soi mói xương gà trong lòng đỏ trứng?

"Bỏ đi, xa xỉ chưa chắc đã làm nên vị ngon của nó đâu."

Trần Nhiên thở dài đáp lại, hắn đi vào nhà bếp vệ sinh tay một lúc, đồng thời chuẩn bị thêm vài món ăn kèm.

Còn lại hai người, Hồng Thiên bình thản đưa đũa ra gắp, bắt đầu thưởng thức bữa ăn. Trong khi đó Huyết Du lại dùng tay cầm lấy bánh xèo lên.

Với cách ăn hoàn toàn đối lập nhau, bầu không khí chợt trở nên tĩnh lặng, sau đó Hồng Thiên chìa một đôi đũa khác đã lau sạch ra cho nàng:

"Dùng đi"

Nhưng Huyết Du lắc đầu từ chối, cô híp mắt lại cắn miếng bánh xèo, vị giòn tan và hương vị của nhân tôm, thịt cùng với sự tươi tắn của rau giá lan tràn trong khắp khoang miệng cô.

"Ngon thật... Ăn bánh xèo ta chỉ dùng tay thôi..."

Nghe thấy thế, Hồng Thiên gật nhẹ đầu, không có ý kiến gì mà cũng dùng bữa ăn.

Một thời gian sau, Trần Nhiên vốn đã tháo tạp đề mà mang theo một chút món ăn kèm đi tới, hắn ngồi vào bàn thở ra:

"Không chờ tôi gì cả đấy..."

Bỗng nhiên, cả hai ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, hay nói đúng hơn là bàn tay phải của Trần Nhiên.

Người, sinh ra đều sẽ có bản tính cạnh tranh, đặc biệt là trong nghệ thuật hay cung cách ăn uống, mỗi cá nhân sẽ có những cảm quan khác nhau, đôi khi sẽ thông cảm và bày tỏ sự tôn trọng cho cung cách ăn uống của người đối diện trong một bữa ăn.

Lẽ dĩ nhiên, Huyết Du vẫn không rảnh để nhặng xị lên chỉ vì người ta dùng đũa thay vì tay không cầm lên ăn như mình, cũng như Hồng Thiên chả mấy hứng thú trong việc giao lưu với người lạ, cho dù nàng ấy có đẹp và quyến rũ đến chừng nào đi nữa.

Nhưng, trong một bàn ăn ba người, nếu như một người lạc loài với cách ăn của hai người còn lại, anh/ cô ta sẽ không tự chủ mà cảm thấy bản thân mình thật kỳ cục với bọn họ. (cảm nhận khách quan của tác giả, xin đừng gạch đá)

Lẽ dĩ nhiên, trường hợp của Huyết Du và Hồng Thiên chính là số ít hi hữu xảy ra.

Hai người cứ thế mà nhìn lấy Trần Nhiên, xem hắn sẽ chọn thưởng thức bữa ăn theo cách nào.

Trần Nhiên:...

Bị hai đôi mắt trực chỉ thẳng vào bản thân, hắn triệt để bối rối, thân thể căng cứng lại.

Này này, sao tự nhiên lại nhìn mình như vậy chứ? Mặt mình dính thứ gì đấy hả?

Hắn ngơ ngác đưa tay lên sờ mặt, chợt Hồng Thiên chủ động chìa đôi đũa đã lau sạch ra, nói gỏn lọn:

"Ăn đi"

Nhưng không chờ Trần Nhiên kịp cầm đôi đũa, Huyết Du khẽ hon khan và chép miệng, bâng quơ nói:

"Rồi cũng sẽ rửa tay, ăn bánh xèo phải cầm lên mới cảm nhận được trọn vẹn được vị ngon của nó chứ, đúng không?"

"Bẩn tay, sẽ bôi dầu ra khắp cả bàn đấy"

Người sau vẫn nói gỏn lọn mà nhắc nhở, dường như cả hai trong vô thức đều mong muốn Trần Nhiên có cùng cung cách ăn uống với mình, chủ yếu để bản thân không cảm thấy lạc lõng.

Giữa tình thế kẹt giữa bạn và khách, phải có cảm quan tinh ý để nhận ra được điều này và đưa ra cách ứng xử tốt nhất để điều hoà hai bên mà không làm mất lòng ai. Thân là kẻ đã trải dài theo năm tháng, ắt cũng gặp khó khăn trong tình huống như vậy.

Dĩ nhiên, Trần Nhiên chả nhận ra cái gì với bộ não kỳ hoa của hắn.

Trần Nhiên ngừng lại một hồi, sau đó hắn dùng thìa xắn từng miếng bánh xèo trong chén của mình ra, múc nước mắm rưới lên đó và ăn lấy nó.

"Tôi dùng thìa là được rồi"

Huyết Du và Hồng Thiên nhìn cảnh này, cuối cùng cả hai bất giác thở ra nhẹ nhõm, tiếp tục dùng bữa ăn.

"Cách ăn ngươi kỳ dị thật đấy"

"Quái dị"

Tuy thế, hai người lại bắt đầu phán xét Trần Nhiên.

Trần Nhiên:...

Ăn bánh xèo bằng thìa có gì sai???

Cuối cùng, bữa ăn kết thúc trong bình yên, bởi lẽ đã có bên thứ ba chịu chỉ trích từ cả hai phía. Quả thực trong vô tình, một nhân vật với chỉ số EQ thấp như hắn đã hoá giải tình huống này. Mừng thay, mừng thay...

"Tạm biệt nhé, bữa nào ghé qua ủng hộ quán đấy"

Trần Nhiên khi nghe thấy bạn mình sẽ tự đi về, hắn nhoẻn miệng cười và vẫy tay.

Hồng Thiên gật đầu, lẳng lặng quay người rời khỏi nơi này mà đi về. Huyết Du nhìn lấy sự trầm lặng của anh ta, chỉ khẽ mỉm cười lên tiếng ca ngợi:

"Phong thái lạnh nhạt, hững hờ, rất có bộ dáng của tiên nhân"

"Bị mặt đơ nên thế, vả lại ổng là người thường thôi, cô cũng đừng động vào đấy"

Trần Nhiên thu dọn lại bát đĩa, vừa làm hắn vừa đáp lại.

"Cho dù là thế, hương vị của hắn cũng không tệ đâu"

Nàng bình thản nói, chợt Trần Nhiên khẽ cau mày lại liếc mắt sang, giọng nói chợt thay đổi:

"Cô có ý gì?"

Hắn có thể cúi đầu vì bản thân, nhưng nếu nàng có ý định động vào một trong số ít bạn bè của mình...

"Không cần phải lo lắng, dù sao ta vẫn rất ưu thích con người của hắn ta"

Huyết Du đưa tay đùa bỡn với lọn tóc của cô, mỉm cười nói, sau đó liền đứng dậy và bước đi về phía tầng hầm.

"Chả bù cho ngươi, toả ra mùi vị làm ta không thể nào nuốt nổi"

Trần Nhiên:...

Hắn nên vui mừng, hay là nên tức giận vì câu nói của nàng ta đây?

Bình Luận (0)
Comment