Nhân Gian Sai Hết Cả Rồi

Chương 10 - Tuyết Phong Đao Tiên

Nhiều ngày trôi qua, quán của Trần Nhiên vẫn vắng vẻ như cũ, tuy vậy lại có thêm Trịnh Chí Bình và thiếu nữ chuyển tới xóm này ở, thường xuyên ghé qua chỗ hắn dùng bữa, đến mức trở thành khách quen khi nào không biết.

"Đây, của em đây"

Lúc này, Trần Nhiên đưa hai phần cơm mang về ra mà nói. Thiếu nữ đặt tiền lên quầy và lễ phép cúi đầu:

"Vâng, chào anh ạ"

Sau đó, cô ấy xách chúng lên và bước ra khỏi quán.

Thiếu nữ tên Hồ Thanh Huyền, năm nay chỉ mới có mười tám tuổi, hết hè dự tính sẽ đi vào ngành hoá học của Đại Học Bách Khoa ở thủ đô của Bách Việt- Đại Nam.

Cho dù có là ma pháp sư Nhị Cấp Sơ Hạ, Thanh Huyền vẫn luôn cố gắng học tập và tiến bộ, khi biết được điều này Trần Nhiên không thể không cảm thấy mặc cảm về bản thân, khi mà hắn chỉ mới hoàn thành chương trình học cấp hai.

Quán vắng, Trần Nhiên cũng trở nên rảnh rỗi, hắn lại mở máy, ấn vào group [Hội trai xinh gái đẹp ở Tiên Giới].

Phóng viên số 1 Tiên Giới: alo alo, sắp đến ngày giỗ của Tuyết Phong Đao Tiên rồi, ai rảnh đến thăm ba của em của ông cố tổ tôi đi, có gì tụ tập đi quẩy luôn.

Đệ nhất mỹ nữ tên Duyên: Rốt cuộc Tuyết Phong Đao Tiên là gì của bà đấy???

Đội trưởng đội bảo hộ loli:... thực ra tụ tập đi quẩy mới là mục đích chính của bà chứ gì...

Phóng viên số 1 Tiên Giới: đúng! Ai thèm để tâm tới cái lão ất ơ nào đó tôi chưa gặp mặt cơ chứ? Ha hả

Phóng viên số 1 Tiên Giới: À Nhiên, quên nhắc chú luôn là Tuyết Phong Đao Tiên mất do chọc phải đại năng ở Nhân Giới đấy, a ha ha ha

Tuyệt thế mỹ nam tên Nhiên:... Bà đừng trù ẻo, tôi làm người tốt tính, sao chọc nổi đại năng chứ?

Đội trưởng đội bảo hộ loli: không cần đại năng, chú chọc tu luyện giả bình thường cũng toi nửa cái mạng rồi

"Moá! Cái đám này coi khinh mình thế nhỉ?"

Nghe thấy mình bị dìm, Trần Nhiên không kìm được mà chửi thầm, sau đó hắn lại hỏi thêm về Tuyết Phong Đao Tiên.

Theo lời của Phóng viên số 1 Tiên Giới, thì ngày xưa Tuyết Phong Đao Tiên đạt đến Ngũ Bộ Đại Hải cảnh đỉnh phong, trong một lần xuống trần gian vô tình động vào đệ tử của một vị ẩn thế cao nhân mà chọc giận người đó, cuối cùng hai người đại chiến ba tháng liên tiếp vô cùng đáng sợ, nhưng cuối cùng vị kia trong phút chốc đã thắng hiểm, khiến Tuyết Phong Đao Tiên bỏ mạng tại chốn trần gian.

Đối với chuyện này, Trần Nhiên chỉ có thể than thở lắc đầu ngán ngẩm.

Xuống trần gian du lịch hồng trần thì cứ du lịch, ai bảo mấy người đi gây họa đâu mà ỷ mạnh hiếp yếu lung tung? Cuối cùng đá vào tấm sắt cứng thì không mất mạng mới lạ.

Trần Nhiên sống đủ lâu để biết rằng trong ngàn vạn thế giới tồn tại trong cõi Nhân Giới, chắc chắn sẽ có hạc giữa bầy gà, thiên phú tuyệt không thể thua kém gì người ở cõi Tiên, thậm chí một số vị đại năng đã chết trọng sinh nhập xác, kinh khủng hơn là những con người được các đại năng trực tiếp nhìn trúng mà truyền xuống công pháp, huyết mạch, truyền thừa toàn bộ nhằm bồi duỡng thành đệ tử tương lai hoặc trở thành lô đỉnh, chịu số phận bị hấp thu.

Chọc đến bọn họ, chả khác gì đụng đến những quân cờ của các đại năng đứng sau đó.

"Quả nhiên sống phải âm thầm lặng lẽ, trang trang bức bức chỉ tổ mang hoạ vào người"

Trần Nhiên gật gù và lẩm bẩm. Huyết Du từ khi nào đã đứng sau lưng hắn, gật gù:

"Đúng, ngươi nói không sai"

Hắn tắt máy ngay, sau đó thở dài lắc đầu mà nhìn lấy cô, bĩu môi:

"Ý cô là việc giết người, chiếm đoạt tài sản, đe doạ công dân tốt là "lặng lẽ" ư?"

Huyết Du khẽ cong khoé môi của cô lên.

"Hôm nay không nấu cơm, chúng ta đi ăn Buffet hải sản"

Hắn nghe thế, chợt ngạc nhiên đưa mắt nhìn cô:

"Hả?"

"Đi ăn Buffet hải sản, ta bao"

Huyết Du cười cười, gõ nhẹ lên bàn và nói một cách hào phóng. Trần Nhiên kỳ quái hướng mắt chằm chằm vào nàng, yên tĩnh không nói gì cả.

Sau đó, cô rút ra ba tấm vé, gật đầu:

"Đây, có sẵn luôn rồi"

"Thật? Cô hào sảng như vậy từ bao giờ đấy?"

Trần Nhiên đưa tay ra lấy một tấm vé, chợt cảm giác nhớp nhớp truyền đến bàn tay mình, mở ra thì là chất lỏng màu đỏ thẫm, máu dính trên chiếc vé đấy.

Trần Nhiên:...

Ừ nhỉ? Hôm qua cô ấy có ra ngoài làm bữa ăn đêm.

Bên cạnh việc tu luyện dưới tầng hầm, Huyết Du thường chỉ thích ăn lấy những kẻ càng tàn ác càng tốt, dường như cô thích tâm ma bên trong lòng của bọn họ, cũng như máu của chúng nữa. Đương nhiên sau khi ăn xong, cô ấy còn tìm hiểu thông tin trên đồ chúng mang theo mà vơ vét luôn một thể.

Như để chứng minh những gì hắn đang nghĩ là đúng, Huyết Du cười khúc khích, có vẻ vui mà đáp:

"Đúng vậy, nhớ tẩy sạch vết máu giúp ta nhé.

Nhân tiện, mời luôn cậu bạn của ngươi đến đi"

Trần Nhiên thở dài đặt vé xuống, hắn chợt sững người ra khi nghe thấy nàng đáp, giật mình:

"Cô để ý tới hắn ư?"

Không thể nào, hai bên chỉ mới gặp có hai lần sau đó, khi mà Hồng thiên đến ủng hộ quán trong mấy ngày vừa qua mà?

Chả lẽ phụ nữ sau khi chia tay đều phóng đãng đến như vậy sao?

Huyết Du liếm môi nhè nhẹ, sau đó cô nhìn vào hắn với đôi mắt tà mị, hỏi lại:

"Sao thế? Ngươi ghen à? Nếu vậy thì có thể đi riêng hai người với nhau..."

Trần Nhiên bị câu dẫn, tim hắn chợt đập nhanh hơn.

Ông trời ơi, mình được một chị gái xinh đẹp mời đi ăn riêng ư? Huyết Du lo lắng rằng hắn sẽ ghen, chẳng lẽ...

Tuy rằng "chị gái" này có khẩu vị hơi độc đáo, nhưng về chung cũng dịu dàng ôn nhã, mang theo vẻ quyến rũ khó cưỡng được, thêm thân phận đại năng trọng sinh, dường như cũng không có vấn đề gì.

Cuối cùng sau ngần ấy năm, hắn đã thức tỉnh quầng sáng của nhân vật chính, từ nay đi đến đỉnh phong của cuộc đời, mỹ nữ như mây, gia tài bạc triệu ư?

Trần Nhiên khẽ hắng giọng, sau đó hắn nghiêm túc khoanh tay gật đầu:

"Được thôi, nếu cô muốn"

Huyết Du rút một tấm vé và đứng dậy, cô cười, dường như có ẩn ý gì trong đó:

"Vậy ta đi ngay bây giờ, để lại sự riêng tư cho ngươi và bạn trai nhỏ của mình nhé?"

"Đúng đúng, tôi và bạn trai nhỏ sẽ đi cùng- Cái quái!?"

Trần Nhiên còn đang tỏ vẻ làm người đàn ông thành thục, chợt hắn nhận ra có gì đó sai sai, khẽ khựng lại một hồi.

Chợt, hắn nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Huyết Du:

"Bạn trai nhỏ?"

"Không phải ngươi ghen vì ta sẽ câu dẫn bạn trai nhỏ của mình ư?"

Người sau bình thản đáp.

Trần Nhiên:...

Mả mẹ nó! Cô đừng biến tấu mối quan hệ anh em giữa tôi và tên đó chứ???

"Không có chuyện đó, hoá ra cô cũng mê đam mỹ quá nhỉ?"

Trần Nhiên co giật khoé miệng một cách nhè nhẹ, vừa thất vọng vừa "khó đỡ" đáp lại.

Huyết Du như nhận ra hai người đã hiểu nhầm ý lẫn nhau, cô nhìn hắn một lúc, tiếc nuối lắc đầu mà nói:

"Ngươi cũng được đấy, nhưng mặt không đẹp, đã thế còn thúi hoắc"

...

Hồi lâu sau...

"Đúng, mặt cậu không đẹp"

Hồng Thiên không thay đổi mặt và nói gỏn lọn vừa lái xe đi.

Huyết Du ngồi ở ghế sau cũng gật gù, sau đó cô nhìn anh ta với ánh mắt tán thưởng:

"Cảm quan tốt đấy"

Trần Nhiên:...

Mấy người đừng có hùa mà phán xét về khuôn mặt của tôi nữa!

Có Hồng Thiên đi theo cũng tốt, xe của tên này không phải hạng sang, Nhưng để chở theo hai người đi đến nhà hàng cách đây hơn 30km cũng không thành vấn đề, còn tiết kiệm lượng lớn tiền thuê xe đi lại. Dì Hồng thì cũng đã già, không còn mấy thích thú trong mấy việc ăn Buffet nữa, và bây giờ ở Lục Cầu Trần Nhiên chỉ quen mỗi hai người đấy.

Đến một đường hầm đào xuyên qua núi, Huyết Du chợt lấy ra một lá bùa, cô mỉm cười bí ẩn, lá bùa dần dần biến thành tro mà tàn đi.

...

Xe đi đã 5 phút, nhưng mọi thứ chợt yên tĩnh và dần dần chìm trong bóng tối.

"Đường hầm này không lắp đèn ư? Tối thật..."

Trần Nhiên khẽ cau mày mà nói, sau đó hắn chợt thúc về phía Hồng Thiên:

"Này, ông bật đèn đi chứ?"

Nhưng không có ai đáp lại, mọi thứ vẫn chìm trong sự tĩnh lặng đến vô hồi.

Trần Nhiên ngừng lại, chợt hắn quay sang nhìn xung quanh, hãi hùng nhận ra không còn Huyết Du và Hồng Thiên đâu cả, dường như mình đã tiến vào một khu vực nào đó.

Chợt, một bóng lão già mờ ảo hiện ra, dáng cao và khoẻ, khuôn mặt có chòm râu dê, mang một bộ bạch y, khí chất thâm sâu khó lường với đao ý lượn lờ quanh thân, ông ta hào hùng nói:

"Ta là Tuyết Phong Đao Tiên, không may tử nạn tại trần gian... Nay lưu lại một Ảo Cảnh Truyền Thừa, người hữu duyên ắt sẽ lĩnh hội được nó, đem chấn hưng Tuyết Phong Đao Pháp tại thế gian"

Trần Nhiên:...

Ảo cảnh truyền thừa, một số đại năng mạnh mẽ khi chết, mang theo chấp niệm nuối tiếc sẽ sản sinh ra một ảo cảnh tồn tại cho tới khi có kẻ tiến vào và nhận lấy nó.

Nhưng mà hắn chỉ ngồi không thế này, ảo cảnh cũng bay thẳng vào mặt, nhân vật chính cũng chẳng có phúc lợi đỉnh cao như vậy chứ???

Sáng nay còn mới biết về lão này, giờ lạng quạng thế nào đi vào ảo cảnh truyền thừa của người ta.

Ảo thật đấy...

---

Mười chương rồi, Bò Hầm vẫn đang ngóng trông bình luận, góp ý của mọi người để hoàn thiện bộ truyện đấy.

Thân

Bình Luận (0)
Comment