Ngược Nam Chính

Chương 13

Đến lượt Đỗ Lam đi lên lãnh thưởng, cô đến cạnh hiệu trưởng, lạnh lùng trừng thầy ta một cái. Hiệu trưởng trố mắt, nghĩ thầm có phải học sinh này bực bội vì thành tích thi không lý tưởng hay không? Vì thế, thầy còn an ủi cô, nói lần sau hãy tiếp tục nỗ lực!
 
Lửa giận trong lòng Đỗ Lam lập tức tắt một nửa, đúng vậy! Có lẽ trong mắt mọi người không có ác ý, trong lòng bọn họ, dáng vẻ kia của Trần Hiểu Huy biến thành cụm từ “thân tàn chí kiên” cũng có có ý tốt, nếu muốn trách cứ thì có thể trách hết nhiều người như này không?
 
Đỗ Lam nhìn hạng 1 và hạng 2 đứng phía trước, cô bước nhanh đẩy nam sinh cao gầy đứng cạnh Trần Hiểu Huy ra, mình thì chen vào đứng giữa.
 
Thân thể Trần Hiểu Huy cứng đờ trong nháy mắt đó, cậu không nghiêng đầu nhìn cô mà vẫn nhìn về trước, đứng thẳng tắp.
 
Đỗ Lam khẽ liếc cậu, chỉ thấy hàng mi dài của cậu run run, hình như đang bất an. Trái tim của Đố Lam cũng bị quạt lông kia nhẹ nhàng m ơn trớn, nảy sinh ý dịu dàng đến cô cũng không nói nên lời.
 
Cô không làm hành động khác, chỉ an tĩnh đứng cạnh cậu chờ chụp ảnh kỷ niệm xong.
 
Lúc đi xuống là đi từ trái sang phải, nam sinh cao cao bên trái Đỗ Lam đi mấy bước đã xuống bục. Đỗ Lam không trực tiếp đi xuống theo cậu ta, cũng không quay đầu lại, chỉ đi chậm rì rì, nhích xuống từng bước. Trước kia cô thường đi cùng Trần Hiểu Huy nên nắm rất chắc tốc độ.
 
Trần Hiểu Huy nhìn Đỗ Lam phía trước, cô đi như trước đây, mắt nhìn thẳng, cằm khẽ nâng, chỉ là thời khắc cô thả chậm bước chân làm cậu quên đi hết đủ loại ánh nhìn dưới đài, những cái nhìn đó có tò mò, có đồng tình, có cười nhạo, nhưng chúng giống như bị bắn bật ra ngoài bở sự ấm áp của người ấy.
 
Cậu duy trì khoảng cách nửa bước chân với cô, đi từng bước như vậy, theo cô trở về chỗ ngồi.
 
Tiết thứ ba của buổi chiều là tiết sinh hoạt lớp. Đỗ Lam vừa thấy cô chủ nhiệm Nhậm Khiết cầm cái túi xách màu hồng phần bước vào lớp học là nhanh chóng ôm lấy cặp sách đã sớm thu dọn vào lòng.
 
Nhận Khiết vừa nói dạo đầu xong, bắt đầu từ ba hạng đầu chọn chỗ ngồi trước. Là hạng 2 của lớp, Đỗ Lam không chờ hạng 1 Trần Hiểu Huy di chuyển đã trực tiếp cầm cặp sách chạy đến chỗ bên cạnh cậu, nói với bạn nam đang ngồi cùng bàn với cậu.
 
“Tôi ngồi ở đây.”
 
Dưới cái nhìn áp bức của cô, nam sinh kia nhanh chóng thu dọn cặp sách đứng sang một bên.
 
Khi cô nói chuyện, Trần Hiểu Huy có ngẩng đầu nhìn cô một cái, nhưng không nói gì, lại cúi đầu đọc sách.
 
Nhưng Lý Tình ngồi trước cậu lại khó chịu, “Hiểu Huy nên chọn trước chứ?”
 

Đỗ Lam nhướng mày, lạnh lùng nhìn cô ta, “Sao, cậu có ý kiến?”
 
Lý Tình bị cô dùng ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm, trong lòng càng thêm phẫn hận. Đang định phản bác thì Trần Hiểu Huy ngẩng đầu, nhàn nhạt nói một câu: “Tôi chọn như cũ.”
 
Nháy mắt, Lý Tình cứng họng, nhưng vì vãn hồi mặt mũi, cô ta hừ mạnh một tiếng rồi mới xoay người ngồi lại vị trí
 
Trong lòng Đỗ Lam cười như nở hoa. Cô quay đầu nhìn Trần Hiểu Huy, cậu cũng đúng lúc nhìn cô, giây phút bốn mắt gặp nhau, cậu vẫn dời đi trước, rũ mắt xuống, lông mi thật dài che khuất tâm tư của cậu.
 
Nhưng thấy vành tai của cậu chậm rãi phiếm hồng vì bị mình nhìn chằm chằm, trong lòng Đỗ Lam cũng gợn sóng dịu nhẹ.
 
Không đành lòng trêu cậu nữa, cô thu mắt về, trong lòng nhủ.
 
Không sao hết, tương lai còn dài!
 
Lần này, vẫn là Trần Hiểu Huy ngồi bên trong, Đỗ Lam ngồi mé ngoài. Trần Hiểu Huy nghe giảng rất chuyên chú, nhìn góc nghiêng của cậu, lông mi cong dài liên lúc chớp chớp theo đọng tác nhíu mày lúc suy nghĩ của cậu.
 
Có khi cảm nhận được cái nhìn của cô, tần suất chớp mắt của cậu nhanh hơn một chút, lông mi cong như cánh quạt liều mạng “vỗ cánh” giống chú bướm bị dọa sợ.
 
Sao trước kia mình không phát hiện chi tiết này nhỉ?
 
Đôi lúc Đỗ Lam có thể cảm nhận cậu cũng nhìn trộm mình, nhưng mỗi lần cô quay đầu sang, cậu lập tức thu liễm, giả bộ nghiêm túc đọc sách giáo khoa. Đỗ Lam không vạch trần cậu, cô nguyện ý dùng sự kiên nhẫn của mình để chậm rãi đến gần cậu lần nữa.
 
Mỗi lần Đỗ Lam đi lấy nước vào giờ nghỉ giải lao thì luôn mang theo cốc nước của Trần Hiểu Huy, mặc kệ cái cốc đó hết nước hay chưa.
 
Trần Hiểu Huy nhìn cô lần nào cũng đến bình nước đổ cốc nước cậu chưa uống hết xuống xô, sau đó lại rót một cốc đầy mới…..
 
Sau đó, cậu liền uống nước nhiều hơn một chút.
 
Giờ nghỉ, Trần Hiểu Huy vẫn rất ít khi đi toilet. Nhưng thỉnh thoảng cậu muốn đi ra ngoài thì Đỗ Lam toàn cố ý ngả người ra phía sau.
 
Những lúc như thế, Trần Hiểu Huy không thể không nói chuyện với cô, “Đỗ Lam, tớ muốn ra ngoài.”
 

Nghe thấy một câu nhẹ nhàng của Trần Hiểu Huy, Đỗ Lam mới “bịch bịch” kéo ghế về phía trước, lộ ra một lối đi nho nho.
 
Lần trước đổi chỗ Lý Tình cố ý ngồi vị trí cũ, cô ta nghe thấy tiếng động, lập tức quay đầu, bắt gặp hành động trẻ con của Đỗ Lam thì bĩu môi, đồng thời còn trợn mắt.
 
Trần Hiểu Huy nghiêng người lách qua, hai người lưng tựa lưng, cậu cố gắng không để thân thể của mình chạm vào Đỗ Lam, nhưng lỗi đi chỉ nhỏ vậy thôi, không thể nào tránh đụng chạm được. Cậu luống cuống đi ra ngoài, lúc đi xong toilet quay về, Đỗ Lam lại giả bộ nghiêm túc lẩm bẩm đọc sách giáo khoa, Trần Hiểu Huy lại bất đắc dĩ nói, “Đỗ Lam…..”
 
Đỗ Lam nghe thấy hai chữ mềm mại đó, trái tim lập tức tan ra.
 
Nhưng sau đó, cô vẫn giở chiêu cũ…..
 
Đỗ Lam đắm chìm trong niềm vui nhỏ, làm không biết mệt.
 
Có khi Trần Hiểu Huy sẽ bất đắc dĩ nhìn cô. Cậu biết, cô vẫn luôn muốn dùng hành động của mình để nói cho cậu biết, ở trong mắt cô, hai người luôn giống thời tiểu học.
 
Nhưng mà, đã không giống nhau nữa…..
 
Giờ nghỉ giải lao Lý Tình cứ thích quay đầu hỏi bài Trần Hiểu Huy, lần nào Trần Hiểu Huy cũng kiên nhân trả lời, Đỗ Lam chỉ nhìn chứ không nói gì. Nhưng sau đó, có một lần Lý  Tình vừa quay đầu, chuẩn bị hỏi Trần Hiểu Huy thì Đỗ Lam cướp sách giáo hoa của cô ta, nhiệt tình nói, “Đề này à? Đúng lúc tôi cũng biết làm, tôi giảng cho cậu nhé.”
 
Đỗ Lam đã nói thẳng vậy rồi thì Lý Tình cũng ngại nói chỉ muốn nghe Trần Hiểu Huy giảng, vì thế đành nhẫn nại, căng da đầu nghe Đỗ Lam kỹ càng tỉ mỉ nói xong.
 
Sau đó, nhiều lần như thế, Lý Tình thật sự không thể nhìn nổi cái bản mặt lạnh lùng nhưng tỏ ra nhiệt tình của Đỗ Lam nữa, số lần hỏi cũng ít đi.
 
Điều khiến Lý Tình tức giận là Trần Hiểu Huy ngầm đồng ý với hành động của Đỗ Lam!
 
Lúc Trần Hiểu Huy cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Đỗ Lam, Đỗ Lam chờ cậu nhắn xong, mới nhỏ giọng hỏi: “Số di động của cậu?”
 
“Hả?” Câu hỏi bất ngờ nên Trần Hiểu Huy không phản ứng kịp.
 
Đỗ Lam lấy điện thoại của cậu, gọi vào dãy số của mình, sau đó mới trả lại cho cậu: “Đây, số của tớ, cậu ghi nhớ nhé.”
 

Trần Hiểu Huy bất đắc dĩ nhìn cô, cuối cùng vẫn lưu số điện thoại của cô vào máy, đồng thời còn ghi tạc trong đầu.
 
Buổi tối về nhà, Đỗ Lam làm xong bài tập, mở điện thoại tìm số của Trần Hiểu Huy, suy nghĩ một lát, gửi một tin.
 
Đỗ Lam: “Làm xong bài tập chưa?”
 
Qua hai phút, Trần Hiểu Huy trả lời: “Làm xong.”
 
Đỗ Lam: “Cậu đang làm gì thế?”
 
Trần Hiểu Huy: “Khắc gỗ.”
 
Đỗ Lam: “Gửi cho tớ một tấm ảnh xem nào.”
 
Trần Hiểu Huy: “…….”
 
Đỗ Lam tìm WeChat của cậu, sao đó gửi một emoji mặt cười, lại thêm một tin nhắn.
 
“Gửi ảnh đi.”
 
Hai phút sau, Trần Hiểu Huy mới gửi một tấm ảnh, trên ảnh là một con thỏ nhỏ to bằng bàn tay, đôi tai một dựng một cụp trông rất sinh động.
 
Đỗ Lam lưu lại ảnh, phong cách điêu khắc của cậu rất giống thời tiểu học.
 
Đỗ Lam trả lời một câu: “Rất đẹp, tớ rất thích.”
 
Trần Hiểu Huy trả lời hai chữ, “Cảm ơn.”
 
Cậu đóng giao diện chat, trong danh bạ chỉ có hai người, một là Đỗ Lam, một là Diệp Mạn.
 
Thực ra con thỏ cậu vừa chụp là cái cậu mang từ viện phúc lợi đến, ba năm qua cậu đều điêu khắc dã thú dữ tợn hoặc là một ít hình người áp lực trừu tượng.
 
Cậu không muốn để cô thấy những thứ đó.
 
Cậu thất thần nhìn những điêu khắc bằng gỗ của mình, đột nhiên, di động “ting” một tiếng.
 
Đỗ Lam lại gửi tin nhắn tới, “Động vật nhỏ lần trước cậu tặng tớ chỉ thiếu một con ngựa là gom đủ 12 con Giáp.”

 
Cậu do dự hồi lâu, trả lời: “Được, tớ sẽ khắc tặng cậu.”
 
Đỗ Lam nhận được tin nhắn, mỉm cười, hài lòng buông điện thoại.
 
Trần Hiểu Huy cầm lấy dao khắc, bắt đầu điêu khắc, sau khi nhìn ra hình thức ban đầu, cậu rất không vừa ý.
 
Cảm giác không đúng, quà tặng cho cô không nên như này----
 
Xấu xí và dữ tợn.
 
Cậu suy sụp, buông dao khắc xuống.
 
Ngày hôm sau, Đỗ Lam không mở miệng hỏi chuyện con ngựa làm cậu hơi thở phào.
 
Tiết thứ ba của chiều hôm nay là tiết hoạt động tự do, toàn trường tổ chức tổng vệ sinh, bạn nữ phụ trách quét dọn trong lớp, bạn nam phụ trách quét tước nhà để xe và khu vực đi lại.
 
Trần Hiểu Huy và ba nam sinh cùng lớp được phân đến quét dọn nhà xe, ban am sinh kia sớm cầm dụng cụ đi xuống lầu, cậu thì cầm chổi, khập khiễng đi xuống. Khi tới nhà xe, ban am sinh đó đã đứng chờ.
 
Thấy cậu tới nơi, một tên mắt lé trong đó nói: “Xuống chậm thế? Cố ý không trốn tránh quét đúng không?”
 
“Đúng thế.” Một tên khác vừa dứt lời, chỉ ngay vào hơn nửa nhà xe chưa quét, “Đấy, chỗ đấy đều là của cậu.”
 
Đây là nhà xe trường mới xây, còn chưa bắt đầu sử dụng. Nhà xe có chiều rộng 6 thước (gần 2m), chiều dài lên đến hơn 500 thước (~165m), mà ba người kia chỉ quét ngay chỗ chung quanh bọn họ đứng rồi ném chổi xuống đất. Trần Hiểu Huy không nói gì thêm, cầm chổi bắt đầu quét.
 
Chờ cậu quét xong hết, sớm đã không thấy bóng dáng ba người kia.
 
Cậu cầm chổi đi về lớp, lúc đi ngang qua lớp khác thì người bên trong đã về hết rồi. Bởi vì hôm nay tổng vệ sinh nên chỉ cần quét dọn xong là có thể lập tức về.
 
Cậu nghĩ chắc chắn trong lớp mình cũng không có ai, dù sao hiện tại cũng sớm hơn ngày  thường tan học nửa tiếng nên cậu càng đi chậm hơn. Đi trong lối nhỏ, cậu có thể nghe rõ ràng tiếng hít thở của mình cùng với tiếng bước chân lúc nhẹ lúc nặng, cậu đã quen với loại yên tĩnh này rồi.
 
Chỉ là, giây phút cậu đẩy cửa lớp học ra------
 
Cậu thấy Đỗ Lam.

 


Bình Luận (0)
Comment