Ngược Nam Chính

Chương 12

Buổi chiều Diệp Mạn không tới tiệm mà ở nhà quét dọn vệ sinh. Vào phòng Trần Hiểu Huy, chị nhìn thấy quyển bài tập toán ở trên bàn, chị tùy tay cầm lên lật lật, liền thấy bên trong rơi xuống một tờ giấy, trên tờ giấy viết một bài văn, đề bài là “Bạn ngồi cùng bàn của tôi”.
 
“Bạn ngồi cùng bàn của tôi là một bạn nữ khá ít nói, nhưng thực ra cậu ấy rất tốt bụng, chỉ là không thích biểu đạt ra bên ngoài, cho nên mọi người đều không hiểu cậu ấy.
 
Cậu ấy rất thông minh, thành tích học tập cũng rất tốt, lần đầu tiên thi đã được hạng nhất của toàn khối, nhưng cậu ấy không hề kiêu ngạo, chỉ yên lặng làm chuyện của mình. Cậu ấy rất thích đọc sách, hơn nữa còn thích chia sẻ, luôn mang sách tới trường để cho tôi đọc chung, còn cho tôi mượn về.
 
Có một lần tôi không cẩn thận làm nát sách của cậu ấy, nhưng cậu ấy không tức giận, chỉ bảo tôi tự làm một món quà tặng cho cậu ấy là được, tôi biết, cậu ấy chỉ muốn tôi an tâm. Tôi làm cho cậu ấy một búp bê khắc bằng gỗ, đó là cái mà tôi hài lòng nhất trong mấy cái tôi làm. May mắn là, tôi nhìn ra cậu ấy thực sự rất yêu thích, lòng tôi cũng vui vẻ theo.
 
Có một lần họp phụ huynh, chúng tôi cùng nhau đắp một người tuyết, cả hai đều rất vui vẻ, còn chụp ảnh chung nữa. Đáng tiếc, ngày hôm sau tôi đi xem thì người tuyết đã bị ai đó xô ngã, nhưng mà, sau đấy cậu có đi rửa ảnh và tặng tôi một tấm.
 
…… 
 
Lúc đi đường, cậu ấy luôn ưỡn ngực và ngẩng cao đầu, mắt nhìn thẳng. Cậu ấy rất tự tin, không thèm để ý cái nhìn của người lạ, chỉ kiên định đi trên con đường của mình. Tôi thấy, cậu ấy rất ngầu.
 
Chỉ là tôi…..”
 
Tới đoạn này, Trần Hiểu Huy không viết tiếp, chỉ là một dấu ba chấm bỏ lửng.
 
Đọc xong, Diệp Mạn cất tờ giấy vào vị trí cũ, sau đó lặng lẽ ra khỏi phòng. Đến giờ đi đón Hiểu Huy rồi.
 
Chị không biết rằng sau khi mình rời đi, ngoài cửa sổ có một cơn gió “trộm” thổi vào, thổi lạn trang sách bài tập.
 
Gió kia thổi trang giấy, sao không phải cũng là thổi loạn lòng người?
 
** 
 

Lúc tới cổng trường, Trần Hiểu Huy đã đứng dưới tàng cây yên lặng chờ chị, chị dừng xe ở ven đường, Trần Hiểu Huy lên xe. Qua kính chiếu hậu, Diệp Mạn nhìn thấy một cô gái đứng phía sau nhìn chăm chăm vào bọn họ, chị cảm thấy đối phương quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra đó là ai.
 
Trần Hiểu Huy nhìn Diệp Mạn tập trung lái xe, nhỏ giọng nói: “Chị, thực ra em có thể đi giao thông công cộng.”
 
Diệp Mạn cười cười, “Đúng lúc khoảng thời gian này chị không bận, đưa đón em cũng không tốn thời gian. Chờ một thời gian nữa trời lạnh hơn, trong tiệm bận rộn thì em đi giao thông công công cũng được.”
 
“Vâng!”
 
“Các bạn học mới thế nào?”
 
“Khá tốt ạ.”
 
Diệp Mạn nhìn thiếu niên ngày càng trưởng thành bên cành, từ qua mùa hè năm ấy, ban đêm chị không nghe thấy tiếng la hét sợ hãi của cậu nữa.
 
Nhìn qua thằng bé cũng giống các bạn cùng chăng lứa, mỗi ngày đi học rồi về nhà. Nhưng nó chưa bao giờ có biểu hiện phản nghịch như những người khác, mỗi chuyện đều làm chỉn chu nhất, thành tích học tập vẫn luôn hạng đầu, quần áo của mình thì tự giặt, phòng mình thì tự quét dọn sạch sẽ. Tiền tiêu vặt chị cho, thằng bé chưa bao giờ tiêu loạn, hỏi chuyện ở trường thì chưa bao giờ nói điều xấu, có khi chị bận quá thì thằng bé còn làm cơm chờ chị về.
 
Bất kể là chuyện gì, Hiểu Huy đều không cần chị nhọc lòng.
 
Thằng bé quá hiểu chuyện!
 
Cũng làm người đau lòng quá.
 
Ba năm nay, chị không thấy Hiểu Huy có một người bạn nào.
 
Đột nhiên, chị nhớ tới cô gái vừa rồi, đó chẳng phải là cô bé ngày ngày đều chạy tới bệnh viện trộm thăm Hiểu Huy trước kia sao? Nghĩ đến đây, chị quay đầu nhìn Trần Hiểu Huy ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, cậu đang chăm chú nhìn con đường phía trước, còn dụng tâm hơn người lái xe là chị.
 
Nếu là cô bé kia, hy vọng có thể mang đến cho Hiểu Huy chút ấm áp.
 

** 
 
Buổi tối hôm nay, Trần Hiểu Huy lại mất ngủ.
 
Thì ra cậu ấy đều biết cả, vậy bao nhiêu ngày đêm cậu rối rắm đều chẳng có nghĩa lý gì nữa.
 
Bọn họ có thể đơn thuần ở chung như quá khứ không?
 
Cậu ấy nói, ở trong lòng cậu ấy mình vĩnh viễn là thiếu niên sạch sẽ, tốt đẹp, cậy ấy thật sự nghĩ vậy ư? Sẽ không cảm thấy…..sẽ không cảm thấy mình….dơ sao?
 
Cậu co rúm thân thể, bàn tay nắm chặt góc chăn, trong lòng xuất hiện đủ loại vấn đề, tự đưa ra đáp án rồi lại nhanh chóng phủ định.
 
Cậu cố gắng áp chế mong muốn ngẩng đầu lên, không thể để bản thân sinh ra vọng tưởng không thực tế, như vậy….như vậy thì cậu sẽ càng thêm không nhịn được, muốn tới gần cô ấy.
 
Đến lúc đó, bí mật của mình, nếu không cẩn thấn ẽ bị cô ấy phát hiện, nếu cô ấy thấy ghê tởm thì mình nên làm gì đây?
 
Rất nhanh đã tới gần kỳ thi giữa kỳ, trong khoảng thời gian này, quan hệ giữa cô và Trần Hiểu Huy vẫn không hòa hoãn, Trần Hiểu Huy vẫn tránh cô.
 
Chỉ là khi mắt cô nhìn sang phía cậu thì hình như cậu cũng đang nhìn mình. Mỗi lần hai ánh mắt chạm nhau, cậu đều nhanh chóng trốn đi.
 
Trước thi nửa tháng,c hủ nhiệm lớp nói sau khi thi xong thì sẽ thay đổi chỗ ngồi dựa, đến lúc đó sẽ được tự lựa chọn vị trí, bắt đầu từ bạn có thành tích cao nhất đến bạn có thành tích thấp nhất.
 
Nghe những lời này của chủ nhiệm lớp, Đỗ Lam tức khắc cảm thấy gương mặt tròn mập mạp của cô giáo trở nên đáng yêu hơn nhiều.
 
Trước kia Đỗ Lam không cố tình chạy theo thành tích, chỉ do trí nhớ tốt, cộng thêm lúc đi học tập trung nghe giáo viên giảng bài nên thành tích luôn nằm trong top 3. Nhưng hiện tại, dù sao cũng đến hoàn cảnh mới, trong lớp đều là học sinh xuất sắc từ các trường trung học cơ sở nên lần này vì một câu của cô giáo, cô bắt đầu chiến đấu hăng hái mỗi đêm, đến 11 rưỡi mới ngủ.
 
Trình Ngọc Lan thấy vậy thì lo, khuyên cô đừng vất vả quá, cần kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi. Nhưng thấy biểu cảm quật cường của con gái, cuối cùng chị không khuyên nữa, chỉ là chuẩn bị thêm cho cô một ly sữa bò nóng vào buổi tối.

 
Trong mấy ngày Đỗ Lam khắc khổ học tập, cuối cùng đã nghênh đón kỳ thi giữa kỳ. Sauk hi ra khỏi phòng thi, cô nhẹ cả người, lần này chắc hẳn mình sẽ không rớt khỏi top 3.
 
Ngày công bố thành tích, Đỗ Lam chạy đến đại sảnh chung của khối ở lầu hai để xem, không có bất ngờ gì xảy ra, hạng 1 là Trần Hiểu Huy, hạng 2 là một nam sinh xa lạ, hạng 3  là mình. Bên cạnh tên của ba thứ hạng đầu còn gắn một tấm ảnh tươi sáng khoảng 20cm.
 
Hẳn là ảnh chụp gần đây của Trần Hiểu Huy, đôi mắt đen như mực của cậu nhìn chăm chú vào ống kính, khóe môi mím chặt, không có vẻ tươi cười.
 
Các bạn nữ chung quạn đều trồng hoa si, “Cậu bạn hạng 1 đẹp trai quá!”
 
“Đúng vậy, làn da trông trắng chưa kìa.”
 
“Trong mắt như có sương mù….”
 
“Môi cũng thật gợi cảm!”
 
Đỗ Lam đứng gần giật giật khóe miệng.
 
Lúc này chuông vào lớp vang lên, bọn học sinh ùa chạy về lớp. Đỗ Lam nhìn trái nhìn phải, nhân lúc không ai chú ý, nhanh tay giật tấm ảnh của Trần Hiểu Huy xuống, nhét  vào trong túi áo đồng phục, sau đó rảo bước về phòng học.
 
Trong lớp, Trần Hiểu Huy được đám bạn nữ vây quanh, bọn họ ríu ra ríu rít nói gì đó. Tuy rằng cậu không đi xem thành tích nhưng hẳn đã sớm có người nói cho cậu rồi!
 
Đỗ Lam chậm rãi trở về chỗ ngồi.
 
Mãi đén khi thầy Toán vào lớp, nhóm người vây quanh Trần Hiểu Huy mới tản ra, quay về chỗ.
 
Đỗ Lam nhìn Trần Hiểu Huy, cậu đã cúi đầu nhìn bài thi. Cô cẩn thận kẹp tấm ảnh vào trong một quyển sách bài tập, rồi cất quyển sách bài tập đó vào cặp, xong xuôi mới mở bài thi ra, bắt đầu nghiêm túc nghe giảng.
 
Buổi chiều tan học, lúc Đỗ Lam xuống cầu thang có đi ngang qua bảng thông báo, thầy tổng phụ trách với quả đầu “Địa Trung Hải” đang lớn tiếng hét: “Cái thằng nhãi ranh nào xé ảnh xuống??”
 
Sắc mặt của Đỗ Lam không đổi, mắt nhìn thẳng, đi lướt qua. Thẳng đến khi đi một đoạn xa, cô vẫn còn nghe thấy tiếng phẫn nộ của thầy tổng phụ trách.
 
Thi xong là có tiết mục phát thưởng, trường học rất coi trọng, còn đặc biệt dành ra thời gian  tập thể dục giữa giờ và tiết thứ ba đẻ phát thưởng. Tiết thứ 2 vừa hết, các bạn học sinh lập tức xách ghế của mình chạy đến sân thể dục ở dưới.

 
Trần Hiểu Huy chờ các bạn trong lớp đều đi gần hết thì mới đứng dậy, cậu khẽ liếc nhìn Đỗ Lam trong lớp, cô vẫn ngồi tại chỗ, cúi đầu làm đề.
 
Trần Hiểu Huy thu hồi ánh mắt, cầm lấy ghế của mình, chuẩn bị ra khỏi phòng học.
 
Lý Tình bàn trước cũng không đi, thấy cậu chuẩn bị đứng dậy, cô cũng cầm ghế của mình, định đi cùng. Cô đi sau Trần Hiểu Huy, nhìn Trần Hiểu Huy khập khiễng đi rất chậm, nhịn không được mà nói: “Tớ cầm ghế giúp cậu nhé!”
 
Trần Hiểu Huy khựng lại, cậu không quay đầu lại mà chỉ nhỏ giọng nói, “Không cần, cảm ơn.”
 
Lý Tình mất mát, nhẹ “à” một tiếng.
 
Thực ra Lý Tình thích Trần Hiểu Huy, mỗi ngày cô đều trộm quan sát cậu qua chiếc gương nhỏ. Tuy rằng chân phải của cậu bị tàn, nhưng thành tích của cậu rất tốt, vẻ ngoài đẹp trai, ngũ quan tinh xảo pha lẫn với vẻ tuấn lãng thanh tú trông càng thêm hấp dẫn, lúc đọc sách thì cặp mi dài rũ xuống, rung rung như cào vào lòng người.
 
Lần nào cô cố ý hỏi cậu đề toán thì cặp mắt đen trắng rõ ràng kia chỉ lẳng lặng nhìn mình, làm trái tim của cô tự dưng nhảy nhót không ngừng. Cô rất tự tin vào diện mạo ccuar mình, tuy với ai cậu cũng ôn hòa lễ phép, nhưng thực tế vẫn duy trì khoảng cách, làm cô không có cách nào tới gần.
 
Đỗ Lam thấy hai người kia đều ra khỏi lớp thì cô mới đứng dậy cầm ghế, đi sau hai người kia một đoạn xa. Trần Hiểu Huy đi rất chậm, nhưng tay phải cũng không cần cố sức để cầm ghế. Cô nhìn thấy bạn nữ kia luôn muốn bắt chuyện với Trần Hiểu Huy, nhưng cận vẫn duy trì khoảng cách với đối phương, lần nào cũng mắt nhìn thẳng và trả lời ngắn gọn.
 
Đỗ Lam khẽ cười, cô nhớ đến mình và Trần Hiểu Huy ngày xưa, chẳng qua khi đó nhân vật bị đảo ngược lại.
 
Trên sân thể dục là từng hàng học sinh xếp chỉnh tề ngồi ở dưới, trên bục là thầy hiệu trưởng Lưu vác cái bụng bia đứng lưu loát đọc diễn văn nửa giờ.
 
Chỗ ngồi chia một hàng nam một hàng nữ. Đỗ Lam ngồi cuối dãy nữ, Trần Hiểu Huy ngồi giữa hàng nam. Đỗ Lam nhìn Trần Hiểu Huy ở đằng trước, tóc cậu vừa cẳ, dài không đến nửa đốt tay, bên trên có tóc tơ mềm mại nhẹ nhàng lắc lư theo gió.
 
Lúc hiệu trưởng trao quà cho mỗi em học sinh, Trần Hiểu Huy đứng hạng 1 nên đi lên đầu tiên, tất cả các bạn học sinh nhìn cậu khập khiễng đi lên bục, tiếng bàn tán khe khẽ ngày càng to dần.
 
Tốc độ đi của Trần Hiểu Huy không nhanh, đặc biệt là lúc bước lên bục, nhưng mắt cậu luôn nhìn thẳng, sống lưng luôn thẳng tắp. Hiệu trưởng nhìn thiếu niên này đi lên, im lặng mấy giây, tiếp đó cười nói vào microphone: “Bạn học này thân tàn chí kiên, học tập rất ưu tú, chúng ta nên học theo bạn ấy.”
 
Các thầy cô và học sinh đón ý vỗ tay hùa theo. Đỗ Lam ngồi ở dưới, trong lòng khó chịu. Thân tàn chí kiên? Nếu bọn họ hiểu cậu ấy thì sẽ không đóng đinh cụm từ lạnh băng này lên người cậu như thế.
 
Trần Hiểu Huy đứng bục, lưng thẳng, môi mím chặt. Cô nhìn thấy, trong sự vỗ tay nồng nhiệt của  mọi người, ánh sáng trong mắt cậu ảm xuống.

 


Bình Luận (0)
Comment