Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 707


- Bổn hoàng kêu ngươi xuất thủ sao?
Tu La Hoàng tức giận gầm thét!
Người này có ý gì? Cảm giác mình không đánh lại Lạc Đan Thanh sao? Cho dù Tu La Hoàng đang còn thiếu thành tựu một tầng hồn thê so với Lạc Đan Thanh, nhưng hợp lực chiến đấu, Tu La Hoàng hắn hoàn toàn không thua kém!
Cường giả Tiềm Long Vương Đình xuất thủ, khiến cho hắn cảm giác bị bẽ mặt.
Sắc mặt Lạc Đan Thanh trắng bệch, mũi tên đó đã khiến hắn bị trọng thương.
Hắn nhìn sâu Tu La Hoàng, trong miệng một lần nữa ho ra máu, máu tươi đỏ sẫm tràn ngập bầu trời.
- Bổn hoàng có thể thắng ngươi!
Tu La Hoàng lạnh lùng nói.
Hắn đứng trên chiến xa, lạnh lùng nói.
Lạc Đan Thanh nhếch miệng, không nói gì, nhưng loại tư thái này cũng khiến Tu La Hoàng tức giận không dứt.
Lấy ra một viên bát văn linh đan đút vào trong miệng, thương thế Lạc Đan Thanh cuối cùng cũng ổn định hơn một chút.
- Thí Thần Cung của Thiên Tuyền Thánh Địa! Các hạ đến từ Thiên Tuyền Thánh Địa của Tiềm Long Vương Đình sao?
Lạc Đan Thanh che bộ ngực bị xuyên thủng, thanh âm lạnh như băng tràn ngập trên vòm trời.
Cường giả Tiềm Long Vương Đình nhất thời cười ha hả.

- Ngọc Diện Dược Sư quả nhiên bất phàm, trúng một mũi tên của Thí Thần Cung lại không chết, tại hạ chính là...!Tiêu Nha của Thiên Tuyền Thánh Địa.
Nam tử trung niên thản nhiên nói.
Trong hư không, Lạc Đan Thanh lại ho ra một búng máu, ánh mắt thâm thúy.
- Có cung vô tiễn cũng muốn bắn chết Lạc Đan Thanh ta, ngươi cũng quá xem thường Lạc Đan Thanh ta...
- Tại hạ có mũi tên, nhưng mũi tên được giữ lại bắn chết sinh linh Minh Khư...!Cũng không thể lãng phí trên người các hạ, tại hạ không phải xem thường các hạ, chẳng qua...!Các hạ quả thật còn kém chút ít.
Tiêu Nha vuốt vuốt trường cung trong tay, cười nhạt nói.
Giờ phút này, cả Thiên Đan Thành đều yên tĩnh lại.
Biến cố trên vòm trời khiến tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Luyện Đan Sư Thiên Đan Thành lại càng trợn tròn mắt, Phủ chủ của bọn họ, Phủ chủ chí cao vô thượng trong suy nghĩ của bọn họ, lại bị người tàn nhẫn bắn bị thương như con mồi!
Người đó quá xem thường Phủ Chủ, chỉ dùng cung không cần tiễn...!Quả thực quá đáng!
- Tu La Hoàng, lúc này không ra tay, còn đợi khi nào...!Giết chết Lạc Đan Thanh đi, như vậy hứa hẹn giữa chúng ta xem như hoàn thành hơn phân nửa.
Tiêu Nha nói.
Ánh mắt Tu La Hoàng lạnh lùng, quét nhìn Tiêu Nha:
- Tu La Hoàng ta là loại người trơ trẽn như vậy sao? Loại thủ đoạn xấu xa này, Tu La Hoàng ta khinh thường xuất thủ.
Tay Tu La Hoàng cầm Tu La Kiếm, trường kiếm ngang trời, khí phách mở miệng.
Lạc Đan Thanh nhếch miệng, nhìn Tu La Hoàng thật sâu, thân hình như lưu quang trở xuống trên Thiên Đan Thành.
Các cường giả Thiên Đan Thành vào giờ khắc này cũng nhanh chóng hội tụ, toàn bộ rơi xuống trên Thiên Đan Thành.
Thân hình Lạc Đan Thanh lay động, trong miệng ho ra máu, gương mặt trắng bệch...
- Hiện giờ là tại hạ sơ sót...!Tiêu Nha của Thiên Tuyền Thánh Địa, tại hạ nhớ rõ!
Lạc Đan Thanh nói.
Tiêu Nha nhíu mày, trong tay trường cung cổ xưa lại hiện lên.
- Nếu Tu La Hoàng không ra tay, vậy thì phải bắn thêm một mũi tên, dù sao...!phải giết chết ngươi!
Cung đã kéo căng, mũi tên bay ra!
Mũi tên ánh sáng gào thét mà đến, tốc độ nhanh đến mức tựa hồ khó có thể bắt kịp!
Cạch!

Đại trận che thành của Thiên Đan Thành trực tiếp nứt vỡ sau mũi tên này, thế đi của mũi tên ánh sáng không giảm, tiếp tục gào thét về phía Lạc Đan Thanh.
Tròng mắt Lạc Đan Thanh chăm chú nhìn mũi tên kia.
Bỗng nhiên, một đạo thân ảnh đột nhiên chắn trước người hắn, hai tay chợt cầm mũi tên ánh sáng, gào to một tiếng, như muốn đỡ lấy mũi tên ánh sáng.
Chân khí kinh khủng bắn ra, trên đỉnh đầu của người kia một đạo hồn thê cũng tách ra quang hoa cực hạn, cuối cùng những tiếng nứt vỡ dày đặc cũng vỡ ra.
Mũi tên ánh sáng xuyên thủng thân thể người này, khiến cho người đó quỳ sát trên đầu tường thành .
- Phủ chủ...!Đi!
Người đó chậm rãi quay đầu, phát ra một tiếng gầm nhẹ.
- Tứ trưởng lão!
Lạc Đan Thanh vẫn không hề bận tâm, vẻ mặt vào giờ khắc này hoàn toàn rung động, trên mặt hiện ra loại bi thương như dã thú bị thương!
Đại trưởng lão và hai trưởng lão rơi xuống bên cạnh Lạc Đan Thanh, nhìn Tứ trưởng lão hồn thê nứt vỡ, bộ ngực nổ tung, nước mắt giàn giụa.
Sau một khắc, túm lấy Lạc Đan Thanh, thối lui về chỗ sâu trong Thiên Đan Thành.
- Tu La Hoàng ...!bây giờ có thể đuổi theo được không? Không cần ngươi giết Lạc Đan Thanh, nhưng cũng có thể thu thập tàn cuộc? Thu thập tàn cuộc xong, chúng ta sẽ đến Thiên Lam Thành...!Thí Thần Cung của ta đã sớm khát khao U Minh Nữ và Sinh linh Minh Khư .
Tiêu Nha vuốt vuốt Thí Thần Cung, thú vị nhìn Tu La Hoàng một tay cầm kiếm trên bầu trời.
Tu La Hoàng nhìn hắn thật sâu, không nói gì, chỉ có điều thân hình của hắn cũng lao về hướng Thiên Đan Thành.
Trước Tinh Thần Tháp.
Cao tầng Thiên Đan Thành vội vàng hạ xuống, trên mặt mỗi người đều toát ra vẻ đau thương.
- Đi thôi, hiện tại lập tức xuất phát đến trận pháp Thiên Lam Thành...!Đưa Phủ Chủ đến Thiên Lam Thành! Tất cả các ngươi đến Thiên Lam Thành trước đi!

Đại trưởng lão nhìn một đám đệ tử Tinh Thần Tháp, ánh mắt ngưng trọng.
Sau một khắc, hắn vung tay lên, Tinh Thần Tháp nhanh chóng thu nhỏ, được hắn đút vào trong ngực Lạc Đan Thanh.
Ánh mắt Lạc Đan Thanh khẽ động, nhìn về phía Đại trưởng lão, chau mày, tức giận tự uy:
- Đại trưởng lão ngươi muốn làm gì? Không thể!
- Đi!
Đại trưởng lão nhìn Lạc Đan Thanh, thở dài nói.
Các đệ tử Tinh Thần Tháp thúc dục truyền tống trận, nhất thời đoàn người bước chân vào trong truyền tống trận, rời đi.
Mọi người rời đi trước, chỉ thấy một bóng lưng đứng nghiêm trước truyền tống trận, vô cùng thê lương.
Tu La Hoàng đạp không mà đến, lãnh đạm nhìn đoàn người dùng truyền tống trận rời đi, hắn không ngăn cản, ánh mắt rơi vào người Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão ho khan một tiếng, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tu La Hoàng, trên khuôn mặt khắc khổ lộ ra nụ cười.
- Để lão phu lĩnh ngộ kiếm ý của Tu La Hoàng miện hạ.
 
 

Bình Luận (0)
Comment