Không Bình Thường

Chương 59

Lời đồn về Lâm Cẩm Vân vẫn còn truyền tới truyền lui.

Đáng quý chính là, đang khi lời đồn bay đầy trời thì vẫn có người nguyện ý lên tiếng giúp Lâm Cẩm Vân.

Hứa Tiểu Phong chính là người bênh vực lẽ phải, dựa vào tính tình của anh cũng tuyệt sẽ không trơ mắt đứng nhìn Lâm Cẩm Vân bị dư luận công kích.

Thế là, anh đứng ra thay Lâm Cẩm Vân cãi lại và thanh minh hết mấy lần.

Nhưng vì thế đơn lực bạc, Hứa Tiểu Phong chẳng những không giúp được mà còn càng bôi càng đen, bởi vì có người nhớ ra anh đã từng cùng Lâm Cẩm Vân đi lại thân mật, thậm chí còn xông thẳng vào phòng ký túc 309.

Hứa Tiểu Phong hết đường chối cãi, bởi vì dù là chuyện mua xe đạp không có giấy tờ hay là chuyện Tưởng Lan, đều không thể nói ra cho người ngoài. Anh vốn có ý tốt, lại trăm triệu không nghĩ tới sẽ đổi lấy kết quả hoàn toàn không mong muốn.

Anh rất rầu rĩ, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ dậu đổ bìm leo.

Suy đoán nhằm vào Lâm Cẩm Vân càng ngày càng nhiều, càng ngày càng hoang đường, thậm chí cô còn bị đồn là nữ lưu manh nhập nhằng quan hệ giữa cả nam và nữ.

Mà chuyện này đã xem như là chuyện lớn.

Nhà dột còn gặp mưa đêm, vào tháng 8 tháng 9 năm nay ở tỉnh gần đó đã xảy ra một sự kiện chấn động*:

Cha mẹ ruột tố con gái làm loạn đi quan hệ đồng tính, lấy tội lưu manh trình báo cơ quan công an. Tuy rằng tháng trước cơ quan liên quan đã xác định hai người không có hành vi nào là trái pháp luật, trên nguyên tắc không đáng xử lý. Nhưng sự kiện kia lại ảnh hưởng rất lớn đến xã hội, gia đình hai bên đương sự đều đã chịu nhiều ảnh hưởng từ dư luận về nhiều mặt.

*đây là một sự kiện có thật ở tỉnh An Huy.

Một khi đã có tiền lệ, các lãnh đạo huyện Nhất Trung không thể ngồi yên. Vì tránh kéo dài thời gian, hai vị lãnh đạo đại diện cho trường học vừa qua Tết Dương Lịch đã mời Lâm Cẩm Vân lên, yêu cầu cô đưa ra lời giải thích cho những đồn đãi vớ vẩn kia.

Lâm Cẩm Vân chỉ nói ba câu tỏ rõ lập trường của mình.

"Thầy Hứa và tôi vẫn luôn là quan hệ đồng nghiệp bình thường, những lời nhằm vào thầy ấy đều là cố tình bịa đặt và vu khống."

"Tôi và chị họ tôi ở chung hơn ba tháng, trong lúc đó không hề phạm tội hay làm bất cứ điều gì trái với pháp luật, nếu nói tôi có hành vi lưu manh thì xin hãy đưa ra bằng chứng, còn lại những chuyện khác đều là chuyện riêng tư của tôi, tôi có quyền không công khai."

"Chuyện sai duy nhất, chính là không thông báo trước với lãnh đạo để xin chỉ thị mà đã lãnh người vào ở 309, chuyện này tôi nguyện ý đón nhận bất cứ hình thức xử phạt nào."

Cách trả lời cứng rắn, không giải thích cặn kẽ làm lãnh đạo trường cảm thấy mơ hồ và không hài lòng. Nhưng chung quy vẫn không bằng không chứng, tội có thể truy cứu cũng chỉ có chưa xin chỉ thị đã lãnh người vào ở.

Vì thế, kết quả xử phạt được công bố rất nhanh: Từ học kỳ sau Lâm Cẩm Vân không còn là giáo viên Văn cấp 2, chuyển xuống thư viện hỗ trợ quản lý sách báo.

Hình phạt này có thể nói là quá nặng.

Tiền lương quản thư chỉ bằng một nửa giáo viên, tiền trợ cấp phúc lợi cơ bản là không có, trường kỳ làm bạn với sách, buồn tẻ vô vị, chẳng có thú vui trên đời, hầu như chỉ có giáo viên già về hưu hoặc những nhân viên không phải giáo viên mới nguyện ý làm công việc này.

Rất nhiều người sau khi biết được kết quả đều ngầm bàn tán về Lâm Cẩm Vân. Tất cả đều nói cô sống thẳng thắn một cách ngu ngốc, không biết xuống nước lấy lòng.

Đinh Tuyết cũng cảm thấy kinh ngạc trước chuyện này, nhưng càng kinh ngạc hơn chính là định lực của Lâm Cẩm Vân.

Nàng cho rằng Lâm Cẩm Vân nhất định sẽ đến cầu mình, dù sao một giáo viên bị ném vào thư viện làm quản lý viên thì nhìn thế nào cũng thấy là chuyện mất mặt uất ức, mà mình lại là người duy nhất bây giờ có thể giúp chị ta.


Nhưng Lâm Cẩm Vân không hề yếu mềm như Đinh Tuyết nghĩ, cô bình tĩnh đón nhận kết quả xử phạt này.

Ngay cả người khác còn cảm thấy ấm ức thay cô.

Vào đợt tổng vệ sinh cuối kỳ, Hồ Học Phạm gặp Lâm Cẩm Vân trên sân thượng, bèn kéo cô sang một bên khuyên bảo.

"Cô giáo Lâm, anh không rõ lắm chuyện là thế nào, nhưng anh biết cô bị tiểu nhân hại. Nhưng kết quả đã như vậy, anh thấy cô cứ đi trường khác dạy cho xong. Cô đi xa huyện thành một chút, cùng lắm thì đi dạy tiểu học, còn đỡ hơn phải ở đây chịu ấm ức."

Lâm Cẩm Vân lắc lắc đầu, "Thầy Hồ, cảm ơn đề nghị của thầy. Tôi không đi nơi khác, tôi chỉ muốn ở 309."

Hồ Học Phạm vừa nghe, nóng nảy, vội hỏi cô: "Chỉ vì gian ký túc xá, có đáng không?"

"Đáng chứ."

Ngắn ngủn hai chữ, lại làm Hồ Học Phạm kinh ngạc đến cực điểm, dù tính tình hời hợt đến đâu anh ta cũng nên sớm đoán ra quan hệ giữa Lâm Cẩm Vân và Tưởng Lan mới phải.

Loại tình cảm này với anh ta mà nói quá kỳ lạ, anh ta chưa từng trải qua, cũng chưa từng biết qua, cũng không dám hỏi, chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm Lâm Cẩm Vân.

Từ khi bị đồn đại tới nay, Lâm Cẩm Vân đã thấy nhiều người nhìn chuyện này bằng mắt lạnh, mắt liếc, mắt ái muội, lại chưa từng thấy có người há hốc mồm.

Cô có chút không biết nói sao, nhưng cũng biết Hồ Học Phạm có ý tốt, liền nói với anh ta: "Thầy Hồ, cảm ơn thầy. Tôi thật sự không muốn đi."

Hồ Học Phạm tỉnh lại từ khiếp sợ, vẫn tận lực khuyên cô: "Cô giáo Lâm, cô nghe anh khuyên một câu, đừng mãi chấp nhất với vật chết làm gì, cây dời chỗ thì chết, người dời chỗ thì sống."

"Thầy Hồ, thầy không hiểu đâu."

Hồ Học Phạm nghe vậy, có chút hận rèn sắt không thành thép, tăng thêm ngữ khí nói: "Sao cô cứ cứng đầu cứng cổ mãi thế?"

Lâm Cẩm Vân nhìn anh ta, lẩm bẩm nói: "Có dời đi đâu thì tôi cũng chết."

*

Đảo mắt lại đến đêm giao thừa Tết Âm Lịch, năm nay Lâm gia không còn không khí như năm trước, mặt ngoài nhìn như hoà thuận vui vẻ, sau lưng lại buồn bực sầu lo, mỗi người đều có chuyện phiền não riêng.

Điều khiến Lâm Cẩm Vân buồn bực tất nhiên không cần phải nói, Quách Xuân Lan lo cho tương lai của con gái, Lưu Phượng vì đã lâu không mang thai mà sầu khổ, ngay cả Lâm Vĩ Kiện luôn luôn gánh vác mọi thứ mấy ngày liền cũng cau chặt mày, miễn cưỡng cười vui.

Năm nay, ngoại trừ Lâm Vĩ Khang vô ưu vô lo, người nhà họ Lâm ai nấy đều mang tâm sự nặng nề.

Đêm 30, Lâm Cẩm Vân vẫn không nhịn được đến nhà họ Tưởng, cô cho rằng Tưởng Lan nhất định sẽ về nhà ăn Tết, liền ôm hy vọng trông chờ ngoài cửa Tưởng gia.

Chờ đến tận đêm khuya 12 giờ, trong tiếng pháo hoa rung trời tiễn đưa năm cũ, Lâm Cẩm Vân vẫn không chờ được Tưởng Lan xuất hiện.

Kẽo kẹt một tiếng, cửa lớn Tưởng gia bị đẩy ra từ bên trong, Tưởng Uy trùm áo bông dày cộm đi ra, trong tay xách một dây pháo.

Cậu theo thói quen trước khi đốt pháo nhìn bốn phía bảo đảm không có ai, mới bước ra ngạch cửa quan sát một vòng chung quanh.

Lập tức cậu nhìn thấy dưới cột đèn đường xeo xéo phía đối diện tựa hồ có bóng người, vẫn luôn bất động nhìn thẳng hướng nhà mình.


Chẳng lẽ là kẻ trộm rình mò?

Tưởng Uy hoài nghi, nhưng cũng đánh bạo đi qua cột đèn, mới đi vài bước đã thấy rõ cái người lén lút mặc áo khoác đội mũ len.

"Là chị hả? Sao chị lại ở đây?"

"Chị chờ chị em."

Tưởng Uy vừa nghe, kinh ngạc kêu lên: "Cái gì! Chị bị điên rồi!"

"Nhất định chị ấy sẽ về ăn Tết."

"Chị tôi sẽ không về đâu, chị khỏi chờ." Tưởng Uy ngẩng đầu nhìn sắc trời âm u, lại khuyên nhủ cô: "Chị mau trở về đi thôi, chốc lát nữa trời sẽ mưa."

"Chị chờ thêm một chút, em bận thì cứ vào đi, không cần để ý tới chị."

"Cái chị này thật là... Sao chị không tin lời tôi thế? Tôi thật sự không lừa chị, năm nay chị của tôi sẽ không về, chị có chờ ở đây cũng vô ích."

Lâm Cẩm Vân chỉ cúi đầu nhìn mảnh vụn pháo dưới đất không nói lời nào.

Tưởng Uy biết cô không tin mình, cũng lười nói thêm, trở về trước cửa nhà mình đốt pháo trong tay.

Đốt pháo xong cậu lại quay đầu nhìn Lâm Cẩm Vân, thấy cô vẫn đứng không nhúc nhích, trong lòng cũng nổi lên vài phần thương cảm, liền xoay người vào cửa cầm cái ghế dựa ra.

Tưởng Uy đưa ghế cho Lâm Cẩm Vân ý bảo nàng ngồi chờ, bởi vì vẫn không đành lòng, lại khuyên một chút: "Chị đừng chờ ngốc nghếch như vậy nữa, nếu một lát vẫn không thấy người thì đừng chờ nữa mà hãy trở về đi, ghế đặt ở cửa cho tôi là được."

Lâm Cẩm Vân không tỏ thái độ gì trước việc này, chỉ nhận cái ghế trong tay Tưởng Uy nói câu "Cảm ơn".

Tưởng Uy không biết Lâm Cẩm Vân có nghe vào không, có chút bực bội nói: "Tự chị ngẩng đầu nhìn trời mà xem, chị thử nghe tiếng gió đi, đợi lát nữa rất có thể trời sẽ mưa."

Lâm Cẩm Vân xua tay với Tưởng Uy, "Em cứ vào đi, nơi này gió lớn, đừng để cảm lạnh."

Tưởng Uy rốt cuộc cảm thấy bất lực, cậu cũng không khuyên cô nữa, đi vào nhà không quay đầu lại.

Rầm --

Cửa lớn Tưởng gia lại đóng lại, vẻ mặt Lâm Cẩm Vân vẫn bình tĩnh như không hề nghe thấy.

Sau nửa đêm, gió nổi lên.

Gió cuốn giấy pháo dưới đất vào đại sảnh, trong không khí ngập mùi khói pháo.

Rất nhanh, gió ngừng thổi. Mùi khói bụi tan đi, thay vào đó là mùi đất nồng trỗi dậy.


Lâm Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn sắc trời, vừa lúc một giọt mưa rơi xuống, không nghiêng không lệch đập thẳng vào mũi cô. Cô vươn tay lau nước mưa đọng, lại phát hiện càng lau càng nhiều, càng lau càng ướt.

Tay mặt đều đông lạnh đến mất tri giác, cô vẫn luôn không ngừng lau, xoa.

Đột nhiên, cô lại cảm thấy cổ họng mình sao mà đau rát quá, tiếp đó liền nghe thấy trong cổ họng truyền đến một tiếng nức nở.

Như một đứa trẻ chịu ấm ức mà không thể nói ra, chỉ biết yếu đuối nghẹn ngào đè nén.

Lúc này rốt cuộc cô mới ý thức được, hóa ra thứ mình lau đi không chỉ có nước mưa...

Lâm Cẩm Vân chờ trước cửa Tưởng gia cả đêm mưa, lại không chờ được gì, chỉ chờ được một sự thật: Cô đã tìm không thấy cũng chờ không được Tưởng Lan trở về.

Sau đó về nhà cô ngã bệnh phát sốt.

Trận bệnh này kéo dài đến mùng 5 Tết mới chuyển biến tốt, ai ngờ mới vừa khỏe chưa được bao lâu lại gặp phải một hồi rét tháng Ba, cảm mạo lại tìm tới cô, chờ đến khi chuyển biến tốt đẹp thì kỳ nghỉ cũng đã gần kết thúc.

Lâm Cẩm Vân gần như bệnh suốt kỳ nghỉ đông, hai tháng sau trở lại trường đã gầy đi không ít.

Qua một học kỳ thực tập mang tính hình thức, Đinh Tuyết đã chính thức được chuyển thành giáo viên biên chế. Dựa theo an bài của cô nàng, chỉ cần nàng tiếp tục ở lại huyện Nhất Trung công tác đủ một năm là có thể dùng đến chức quyền của người dượng Bộ trưởng điều nàng lên trường thành phố dạy.

Con đường thăng tiến của Đinh Tuyết diễn ra đúng như quy hoạch trước đó, chỉ có sự xuất hiện của Lâm Cẩm Vân là chướng ngại nhỏ ngoài ý muốn trên con đường bằng phẳng ấy, nhưng cuối cùng thì chướng ngại vật này cũng đã bị nàng thanh trừ. Nàng chỉ cần nghĩ đến Lâm Cẩm Vân ở trong thư viện không một bóng người trông chừng một căn phòng toàn sách là sách, trong lòng liền ngập tràn khoái ý cùng đắc ý.

Nàng rất hưởng thụ cảm giác thành tựu này, cô của nàng cũng từng hỏi nàng có muốn đổi phòng ký túc xá hay không, nhưng nàng vẫn chọn ở lại 309. Thứ nhất là muốn tận mắt nhìn thấy Lâm Cẩm Vân sa sút, thứ hai là muốn chờ Lâm Cẩm Vân cúi đầu tới cầu xin mình. Từ nhỏ nàng đã mê luyến cảm giác thỏa mãn khi chi phối người khác, khống chế người khác.

Nhưng trớ trêu thay, Đinh Tuyết chưa kịp chờ tới cái ngày Lâm Cẩm Vân khom lưng thì chính nàng ta đã té ngã trước.

===

Tóm tắt chương:

Lời đồn vẫn còn truyền tới truyền lui.

Lúc này chỉ có một người nguyện ý lên tiếng giúp Lâm Cẩm Vân: chính là Hứa Tiểu Phong.

Nhưng không ai tin anh vì biết hai người thân thiết, rằng anh đang cố bao che giúp người thương.

Tin đồn lại chuyển biến xấu, Lâm Cẩm Vân trở thành nữ lưu manh, cặp kè cả nam lẫn nữ.

Nhà dột còn gặp mưa đêm.

Lúc này bỗng xảy ra một sự kiện chấn động: Cha mẹ tố con gái quan hệ đồng tính bất chính.

Tuy rằng chỉ là án dân sự nhưng tin này khiến cả xã hội đều phải quan tâm, trong đó có cả lãnh đạo của Lâm Cẩm Vân.

Lâm Cẩm Vân bị mời lên giải thích về tin đồn. Cô chỉ nói 3 câu:

- Thầy giáo Hứa chỉ là đồng nghiệp đơn thuần, ai nói chúng tôi có cảm tình đều là bịa đặt.

- Chị họ tôi đến ở hơn 3 tháng, trong thời gian đó không hề làm gì phạm pháp, nói chúng tôi quan hệ bất chính, xin đưa ra chứng cứ, còn lại là chuyện riêng tư, tôi có quyền không công khai.

- Cái sai duy nhất là tôi tự ý cho chị họ vào ở cùng mà chưa xin phép, điểm này tôi xin nhận toàn bộ hình thức xử phạt.

Rốt cuộc vẫn không bằng không chứng, lãnh đạo chỉ có thể xử phạt tội tự ý dẫn người vào ở ký túc xá.

Lâm Cẩm Vân bị phạt từ học kỳ sau không được dạy học nữa, phải đi thư viện làm quản thư.


Hình phạt này phải nói quá nghiêm khắc.

Lương quản thư chỉ bằng một nửa lương giáo viên, không trợ cấp không phúc lợi, buồn chán tẻ nhạt.

Tất cả mọi người đều nói cô quá thẳng thắn, không biết mềm mỏng lấy lòng.

Đinh Tuyết cũng kinh ngạc, lẽ ra cô ta có thể giúp, chỉ cần Cẩm Vân nhờ vả, nhưng Cẩm Vân vẫn bình tĩnh đón nhận hình phạt này.

Hồ Học Phạm khuyên cô nên đến trường khác dạy, cùng lắm thì dạy tiểu học, còn hơn ở lại trường này.

Cẩm Vân kiên quyết ở lại, chỉ vì gian phòng 309.

Hồ Học Phạm lúc này mới hiểu ra quan hệ giữa Tưởng Lan và Cẩm Vân.

Anh lại khuyên: "Cây dời đi thì chết, người dời đi thì sống."

Cẩm Vân: "Dời đi đâu thì em cũng chết."

***

Đảo mắt lại đến Tết Âm lịch.

Không khí Lâm gia không còn được như năm trước. Ngoài mặt vui vẻ, trong lòng sầu lo.

Nỗi khổ của Cẩm Vân không cần phải nói.

Quách Xuân Lan lo cho tương lai của con gái.

Lưu Phượng sầu muộn vì mãi không có thai.

Lâm Vĩ Kiện cau mày, miễn cưỡng cười vui.

Năm nay chỉ còn mỗi Lâm Vĩ Khang là vô ưu vô lự.

Lâm Cẩm Vân đêm 30 lại chờ trước nhà Tưởng Lan.

Chỉ gặp Tưởng Uy đi ra, cậu nói thẳng chị cậu sẽ không về, không cần hoài công chờ đợi, nhưng vẫn cho Cẩm Vân mượn ghế ngồi chờ.

Đêm đó, mưa rét căm, Cẩm Vân vẫn ngồi nơi đó, nước mắt trào ra, Tưởng Lan vẫn không trở về.

Hôm sau, Cẩm Vân đổ bệnh, vừa khỏe trở lại trường thì cảm mạo, gầy đi không ít.

Mà Đinh Tuyết theo sự an bài đã trở thành giáo viên biên chế, chỉ chờ ngày được điều lên thành phố dạy học.

Con đường thăng tiến bằng phẳng của cô ta, chỉ có duy nhất một chướng ngại là Lâm Cẩm Vân.

Cô của Đinh Tuyết hỏi cô ta có muốn đổi phòng ký túc không, cô ta cố tình ở lại 309, muốn xem Lâm Cẩm Vân sa sút từng ngày.

Nhưng đắc ý chưa bao lâu, thì nghiệp tới.

Tác giả chia sẻ:

Vụ án đồng tính ở trên là một sự kiện có thật.

Bình Luận (0)
Comment