Không Bình Thường

Chương 58

Đinh Tuyết vào ở như vậy.

Thành ra lại làm khổ Lâm Cẩm Vân.

Cũng không biết là cố ý hay vô tình mà cô bạn cùng phòng nóng tính thích hơn thua này thường khiến cho Lâm Cẩm Vân phải cau mày liên tục.

Ra vào ban công mười lần hết tám chín lần không đóng cửa;

Lâu lâu mở radio lên cất giọng ca vàng;

Mỗi lần ra ngoài đều tới tối muộn, chờ Lâm Cẩm Vân tắt đèn, lên giường, nàng mới chịu trở về, kèm theo đó là một loạt động tĩnh leng ka leng keng;

Không dọn dẹp phòng ký túc, đồ dùng xong cũng không để lại vị trí cũ, không tiết kiệm nước hay giấy vệ sinh, từ lúc hai người ở chung chưa thấy nàng quét tước lấy một lần...

Và còn nhiều nữa, nhiều không kể xiết.

Những hành vi đó Lâm Cẩm Vân xem như nàng ta giở thói tiểu thư, cực kì ấu trĩ tùy hứng. Cô không muốn xung đột với Đinh Tuyết, có thể nhịn thì nhịn, chỉ cần không phạm đến giới hạn và cấm kỵ của cô, thì cơ bản với cô Đinh Tuyết không thành vấn đề.

Nhưng trời không chiều lòng người, hai tuần sau, Đinh Tuyết liền gặp phải rắc rối.

Vào cuối tuần sau khi kỳ thi giữa kỳ kết thúc, Lâm Cẩm Vân trở về nhà như bao ngày.

Sáng thứ Bảy nàng đi, tối Chủ Nhật trở về, về nhà phụ giúp việc nhà, về trường vùi đầu vào công việc, hết thảy đều trôi chảy, không sóng không gió.

8 giờ tối Chủ Nhật, Lâm Cẩm Vân trở lại ký túc xá, sửa soạn xong ngồi xuống bàn sách, liền cảm thấy có gì đó không đúng.

Không thấy chậu hoa lan của cô đâu.

Lâm Cẩm Vân đứng phắt dậy, đẩy ghế ra tìm tới tìm lui trong phòng.

Nhưng mà, cô đã bới tung cả phòng ký túc lên, tìm hết mọi ngóc ngách cũng không thấy được một chiếc lá hay là cánh hoa.

Hôm thứ Bảy rời đi hoa còn yên ổn trưng trên bàn, mới qua một ngày hoa đã không cánh mà bay?

Phòng ký túc này chỉ có hai người ở, cần gì nghi này nghi kia khi mà đáp án đã quá rõ ràng.

Lâm Cẩm Vân nghĩ đến đây, vội quay đầu đi xem giường Đinh Tuyết, cô nhìn thấy túi xách và áo khoác cởi ra trên giường liền biết Đinh Tuyết đã trở lại, đoán chừng là xuống lầu một tắm rửa.


Cô cố nén nôn nóng tràn trề, ngồi ở mép giường chờ Đinh Tuyết về, trong lòng tuy có phẫn nộ nhưng vẫn chừa một tia hi vọng cuối cùng: Có lẽ Đinh Tuyết chỉ muốn chơi khăm mình, nói không chừng chỉ đem giấu hoa đi mà thôi.

Nửa giờ sau, cuối cùng Đinh Tuyết cũng bưng chậu rửa mặt và thùng nước về tới 309.

Nàng vừa mới rảo bước tiến lên một bước đã bị một lực đạo kéo vào trong phòng, tiếp đó cái mặt nôn nóng như lửa đốt của Lâm Cẩm Vân liền tiến đến trước mặt, nghiêm túc chất vấn nàng: “Hoa Lan của tôi đâu mất rồi?”

Đinh Tuyết bị khí thế rào rạt này làm sợ tới mức bất giác lui về sau nửa bước, chờ đứng vững mới hất tay Lâm Cẩm Vân ra đáp: “Chậu hoa kia hả, hôm qua tôi vô ý làm bể rồi.”

Lâm Cẩm Vân ào đến muốn đánh người, nhưng vẫn cố giữ một tia lý trí cuối cùng, bắt lấy nàng hỏi: “Hoa đâu?”

“Tôi tính nhặt lên rồi, nhưng thấy hoa rơi dưới đất bẩn quá, lại còn vương vãi khắp nơi, thế nên hốt cả đất và hoa đem đổ rồi.”

“Đổ ở đâu?”

“Ơ! Chị làm gì mạnh tay vậy...”

“Tôi hỏi cô đổ ở đâu?!”

“Còn đổ ở đâu nữa, thùng rác ngoài hành lang chứ đâu...”

Lâm Cẩm Vân một phen hất Đinh Tuyết ra, lao ra bên ngoài.

Cô chạy đến trước thùng rác thì thấy một thùng đầy rác sinh hoạt, nào còn bóng dáng Hoa Lan.

Cô thậm chí không chê dơ mà duỗi tay bới rác, nhưng cuối cùng cũng không thấy được Hoa Lan.

Mỗi ngày Trương đại gia đều dọn sạch thùng rác hai lần, xử lý rác trong ngày tuyệt đối không để qua đêm.

Lâm Cẩm Vân từ bỏ tìm kiếm, nắm chặt nắm tay hầm hầm đi về hướng ký túc xá.

Đinh Tuyết đứng ở cửa thấy cả quá trình Lâm Cẩm Vân tay không bới rác, lại thấy nàng nổi giận đùng đùng trở về thì thực sự hoảng sợ, theo bản năng liền rụt về sau cửa.

Lâm Cẩm Vân đi đến, trên mặt là sương mù trước mưa rền gió dữ, thanh âm thậm chí bởi vì giận cực độ mà mang theo chút run rẩy: “Sao cô dám tự tiện vứt đồ của người khác mà không nói tiếng nào hả?”

“Không... Không phải chỉ là chậu hoa thôi sao, tôi đền cho chị là được. Rác rưởi mà chị cũng dám bới, chị không ngại dơ à.”

Đinh Tuyết nói đoạn đi lấy ví tiền, sau đó rút ra hai tờ tiền một trăm đưa cho Lâm Cẩm Vân, “Đây, đủ rồi chứ?”


Lâm Cẩm Vân tức giận nắm tiền trước mặt ném vào ngực nàng, “Ai cần mấy đồng tiền dơ bẩn của cô!”

Đinh Tuyết trăm triệu không nghĩ tới Lâm Cẩm Vân sẽ phản ứng thế này, cũng phát hỏa, duỗi tay về trước đẩy Lâm Cẩm Vân ra: “Đừng có mà hung dữ nha! Tôi không có cố ý.”

“Ai cho cô động đến đồ của tôi, tôi đã bao giờ động đến đồ của cô chưa? Làm hư đồ người khác mà còn dám lớn lối, cô có gia giáo không vậy?”

“Chị nói ai không gia giáo?” Đinh Tuyết vừa nghe lời này liền nổi trận lôi đình, kéo ngược Lâm Cẩm Vân lại hỏi: “Chị thử lặp lại lần nữa xem?”

“Tôi nói đấy thì sao, cô là đồ không gia giáo!” Lúc này Lâm Cẩm Vân đã mất hết lý trí, chậu Hoa Lan kia tựa như kíp nổ khiến cô nổ tung, dứt khoát phát tiết một lần: “Cô là cái đồ không gia giáo, cả ngày lớn tiếng ầm ĩ làm phiền người khác ngủ. Cô không gia giáo cho nên ba lần ra ngoài hết hai lần không đóng cửa, đồ đạc thì vứt tứ tung. Cô không gia giáo nên mới nghĩ điêu ngoa là giỏi, tới tư cách đạo đức tối thiểu cũng không có. Giáo dưỡng như thế mà đòi làm giáo viên, tới làm người còn chưa đủ tư cách!”

“Chị mới là cái thứ không gia giáo!”

Đinh Tuyết giận sôi, giơ tay phải lên tính vả vào mặt Lâm Cẩm Vân.

Tuy rằng nàng điêu ngoa bá đạo nhưng chưa từng động thủ với ai, nhất thời không nắm giữ tốt tiết tấu, lập tức bị người quen việc nhà như Lâm Cẩm Vân tay mắt lanh lẹ bắt lấy cổ tay giữ giữa không trung.

Nàng vặn vẹo tay muốn rút khỏi tay Lâm Cẩm Vân, tiếc là đã đánh giá mình quá cao, xoay mạnh vài cái vẫn không nhúc nhích chút nào, sốt ruột đến độ trừng Lâm Cẩm Vân, “Chị buông tay ra!”

“Còn dám ra tay đánh người, không chỉ không có gia giáo mà còn không có tư chất, loại người cục súc dã man!”

Lâm Cẩm Vân nói xong vung tay Đinh Tuyết sang một bên, theo quán tính ngã hai bước sang bên cạnh mới dừng lại.

Cãi thì cãi không lại, đánh cũng đánh không xong, Đinh Tuyết giận đỏ mặt, hung ác trừng mắt Lâm Cẩm Vân nói: “Lâm Cẩm Vân, chị chờ đấy, tôi sẽ không để yên chuyện hôm nay đâu.”

Lâm Cẩm Vân không hề sợ hãi nhìn về phía nàng, đáp lại: “Không để yên thì cô muốn làm gì mặc xác cô.”

“Chị giỏi lắm. Lâm Cẩm Vân, chị cứng đầu cứng cổ đấy. Mong là chị có thể kiên cường mãi như vậy, ngàn vạn lần đừng trở thành đồ nhu nhược nhé.”

“Cô khéo lo, tôi trời sinh xương cứng, không bị thoái hoá xương khớp như ai kia, phải tìm đồ dựa dẫm không thể tự lập.”

“Mỉa mai tôi chứ gì, được lắm, chúng ta thử chờ xem!”

Lâm Cẩm Vân lười tốn nước bọt với Đinh Tuyết, tiện tay lấy túi xách ra khỏi 309.

Hai người xem như hoàn toàn nghịch lẫn.


Từ hôm đấy, Đinh Tuyết ghi hận trong lòng.

Nhưng dù sao tuổi nàng còn quá trẻ, cuộc đời luôn luôn xuôi gió xuôi nước bỗng dưng vấp phải loại chuyện này, khó tránh khỏi có chút bối rối.

Nhưng nàng lập tức nhớ ra những ngọn “núi lớn” sau lưng vẫn luôn che mưa chắn gió cho mình, liền đợi cuối tuần về nhà cầu vài vị trưởng bối chỉ điểm bến mê.

Trở về trường sau khi nghỉ cuối tuần, Đinh Tuyết đột nhiên trở nên “hoạt động” tích cực.

Nàng bắt đầu lấy lòng cấp trên, lâu lâu lại gửi cho chủ nhiệm hoặc hiệu trưởng phiếu giảm giá cơm Tây hoặc là vé xem phim, rồi tích cực làm thân với các đồng nghiệp, gieo chút ân tình để hỏi thăm chuyện riêng của Lâm Cẩm Vân.

Nàng không còn xử sự như cô tiểu thư cao cao tại thượng nhìn xuống mọi người, mà đã hạ mình hòa đồng với đồng nghiệp, đối với lãnh đạo cũng nể mặt, cung kính lễ độ, thậm chí lúc tâm tình tốt còn nịnh hót vài câu.

Mọi người dần dần phát hiện, hình tượng của Đinh Tuyết đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ, từ cao lãnh công chúa hạ xuống nhân gian, biến thành giáo viên thực tập được lòng cả cấp trên lẫn cấp dưới, mà Lâm Cẩm Vân trước đây rất được lãnh đạo ưu ái lại ngày càng trở nên trầm mặc ít lời, không còn năng nổ.

Trời xanh không phụ người có tâm, huống chi Đinh Tuyết vừa có tâm vừa có tiền.

Đinh Tuyết dần dần thám thính ra không ít dấu vết để lại.

Nàng đã biết đến sự tồn tại ngắn ngủi của Tưởng Lan, đã biết Lâm Cẩm Vân tự nói Tưởng Lan là chị họ, còn biết Tưởng Lan không phải giáo viên mà lại vào ở 309. Càng quan trọng là, nàng đã biết mẹ Lâm Cẩm Vân từng đến 309 làm ầm ĩ, nguyên nhân cụ thể không rõ, nhưng sau khi mẹ Lâm đến gây chuyện thì Tưởng Lan cũng biến mất ngay sau đó.

Chút tin tức mông lung này đúng là thứ nàng muốn nhất, bởi vì thông tin quá chân thực sẽ không dễ bị bóp méo hay đặt chuyện, tin tức chưa xác thực mới là tư liệu thô lý tưởng nhất, chỉ cần thêm mắm thêm muối thích hợp là có thể dựng nên câu chuyện bịa đặt hiệu quả.

Vì thế, Đinh Tuyết góp nhặt những tin tức mông lung này tạo thành một suy đoán lớn mật, bắt đầu cố ý tung tin.

Vào cùng đợt với nàng còn có hai thực tập sinh, Tiểu Trác và Tiểu Vương, luôn luôn nịnh bợ nàng, lúc này càng trở thành người loan tin đắc lực của nàng.

Dù là đàn ông con trai nhưng một khi nói chuyện phiếm thị phi thì mồm mép không hề thua đàn bà phụ nữ.

Dần dần, tin đồn truyền ngày càng xa, càng truyền càng hoang đường.

Rất nhanh, liền có không ít lãnh đạo trường nghe thấy lời đồn: Cô giáo Lâm Cẩm Vân dạy Ngữ Văn cấp 2 là đồng tính nữ, lợi dụng tín nhiệm của lãnh đạo chiếm đoạt phòng ký túc xá của trường để ở chung với bạn gái, làm mẹ già tức giận tới cửa đại náo.

Tục ngữ có câu người khôn không tin lời đồn, nhưng tục ngữ cũng nói tam nhân thành hổ*.

*lời đồn thất thiệt mà quá nhiều người tin thì cũng thành thật.

Người nghe dần dần chia làm hai phe, phe tin sái cổ và phe hoài nghi.

Lúc này, thái độ của đương sự là đặc biệt quan trọng. ngôn tình hay

Nhưng Lâm Cẩm Vân từ đầu tới cuối đều im lặng không biện minh, chỉ vì nàng quá khinh thường và không muốn lãng phí tâm tư và tài hùng biện vào những con người nhàm chán. Vả lại, từ khi Tưởng Lan đi, nàng cũng cố ý phong bế chính mình, cự tuyệt tất cả xã giao lui tới.

Sự im lặng của Lâm Cẩm Vân lại như cổ vũ cho lời bịa đặt, tin đồn truyền đi ngày một dữ dội hơn. Càng ngày càng có nhiều người tin là thật, trong đó bao gồm cả những người từng chịu ơn cô: Những đồng nghiệp xin cô bảng chữ mẫu thư pháp, hay những đồng nghiệp nhờ cô hỗ trợ thay ca...


Lâm Cẩm Vân nhìn thấy ái muội hoặc xa cách trong mắt những người này, tận mắt thấy được nhân tình đạm bạc, thói đời nóng lạnh, lại càng thêm chán ghét chúng sinh muôn nghìn, càng cố ý thờ ơ lạnh nhạt cô lập mình khỏi thế tục, như thể cô là vị gián khả đặc biệt nhất của màn kịch này.

===

Tóm tắt chương:

Từ ngày Đinh Tuyết vào ở, Lâm Cẩm Vân khổ không kể xiết.

Cô ta ra vào không đóng cửa, mở radio cất giọng ca vàng, nhà cửa không quét tước, buổi tối về trễ còn gây ồn ào, đồ vật vứt lung tung, giấy nước xài hoang phí.

Cẩm Vân biết cô ta giở thói tiểu thư, cũng đành cắn răng chịu đựng.

Hai tuần sau, Lâm Cẩm Vân về nhà cuối tuần.

Đến tối Chủ Nhật trở về ký túc xá, hoa lan của cô không cánh mà bay.

Hỏi ra mới biết Đinh Tuyết làm đổ chậu hoa, tiện tay vứt vào sọt rác.

Cẩm Vân truy cứu, Đinh Tuyết đền tiền, Cẩm Vân xem thường không nhận.

Hai người cãi nhau.

Cẩm Vân xô Đinh Tuyết, mỉa mai cô ta được người chống lưng.

Cẩm Vân bỏ đi, Đinh Tuyết ghi hận.

Đinh Tuyết dần lấy lòng cả trường, từ lãnh đạo tới đồng nghiệp xung quanh.

Cẩm Vân lại buồn bực, xa lánh mọi người.

Đinh Tuyết nghe ngóng được chuyện riêng của Cẩm Vân, từ việc Cẩm Vân đưa "chị họ" vào ở chung, cho tới mẹ Cẩm Vân từng tới làm ầm một trận.

Cùng đợt thực tập với Đinh Tuyết còn có hai anh chàng giáo viên lắm điều nhiều chuyện: Tiểu Trác và Tiểu Vương, chuyên đi theo nịnh hót Đinh Tuyết.

Cũng nhờ đó, Đinh Tuyết biết tin đồn động trời về Lâm Cẩm Vân: Người ta đồn cô đồng tính, tự ý dẫn bạn gái về ở chung phòng ký túc, khiến cho mẹ mình tức giận đến đập phá một phen.

1 truyền 10, 10 truyền 100.

Cẩm Vân vẫn giữ im lặng, cự tuyệt mọi xã giao.

Dần dà theo tin đồn lan truyền, những đồng nghiệp thân thiết cũ đều nhìn cô ái muội hoặc xa cách.

Nháy mắt Cẩm Vân cảm nhận được nhân tình đạm bạc, thói đời nóng lạnh, càng thêm chán ghét chúng sinh.

Bình Luận (0)
Comment