Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 230 - Quân Tàn Tướng Tan

Hàng nghìn người đứng sóng đôi, mà chẳng ai nói lời nào, cảnh tượng tĩnh lặng như tờ, tĩnh đến nỗi người xung quanh còn nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của đối phương.

Thời gian từng giây từng khắc trôi qua, Tiêu Bàng đang lúc do dự, bên ngoài bỗng dồn dập tiếng còi xe cảnh sát, tiếng còi bốn phía ing ỏi, hắn giật mình, nhìn Thế Minh nghi hoặc: “Mày còn dám báo cảnh sát?”

Thế Minh giãn mày cười cười, thở dài một hơi, đến đúng lúc lắm!

Cậu cười híp mắt nói: “Đúng đấy, tao báo cảnh sát, cảnh sát chính là quân cứu trợ của tao!”

“Mày…” Tiêu Bàng tức đến nỗi suýt không nói lên lời. Mang tiếng là ẩu đả cướp giết trong giang hồ mà tìm đến cảnh sát đòi cứu viện, chuyện này đúng là nghĩ còn chẳng dám nghĩ chứ đừng nói là làm. Thứ nhất là làm tướng, gọi cảnh sát thì bẽ mặt, còn lí do quan trọng hơn là hai bên đều không trong trắng gì, gọi cảnh sát đến khác nào lạy ông tôi ở bụi này?

Hắn tức đến nỗi gật đầu, đến cả giọng nói cũng run run: “Tao cũng phục mày rồi!”

Thế Minh đáp: “Tao nghĩ lúc nữa mày còn phục tao hơn.”

Đang nói chuyện, một con xe cảnh sát đi vào bên trong, cửa xe mở, từ trong bước ra một người đàn ông trung niên phát tướng mặc bộ quần áo vest, đôi mắt xanh nhìn qua nhìn lại người hai bên. Tiêu Bàng vừa nhìn, là người quen, chính là Hồ Xuân Vinh cục trưởng thành phố, cũng có quan hệ bình bình, gật nhẹ đầu, chào hỏi: “Cảnh sát Vinh, sao anh lại đến tận đây rồi?”

Xuân Vinh vỗ bụng không hài lòng: “Anh nghĩ tôi muốn đến à, có người báo án, bảo ở đây có vụ án cướp giật, vẫn chưa rõ có bao nhiêu người sống và bị thương.”

“Vụ án cướp giật?”

Tiêu Bàng lắc đầu: “Em nghĩ chắc nhầm lẫn ở đâu chứ ở đây không có cướp giật, cũng chẳng có án mạng nào. Hay là các anh cứ yên tâm về nghỉ ngơi, chạy xốn xang đến tận đây để lo vụ báo án giả, em thấy không đáng.”

Hắn vừa nói vừa chớp mắt, ý là bảo đi nhanh chút. Hắn thầm mắng chửi, thằng Minh cũng có gan thật, nó bảo gọi viện quân, hoá ra là cảnh sát, bên mình còn lỡ giở bao thời gian chưa ra tay, y như một thằng ngu chịu trận!

Dưới đất có hàng chục người bị thương nằm la liệt, tiếng kêu thảm thiết, rồi những dòng máu tanh sắp trôi thành dòng mà Tiêu Bàng vẫn cứng miệng điêu lèo với cái giọng tỉnh bơ.

Xuân Vinh hiểu ý của hắn, gật đầu, nhìn một lượt bốn phía, đĩnh đạc: “Đúng đấy nhỉ! Nhìn thế nào cũng chẳng giống hiện trường cướp giật nhỉ?”

Nói xong, lại lầm bầm: “Không biết ai báo án giả?”

Xuân Vinh đang nói, Thế Minh cười híp mắt bước đến trước trả lời: “Là tôi báo!”

Xuân Vinh ngây ra, nhìn từ trên xuống dưới hỏi: “Mày là ai?”

“Tôi là Lê Thế Minh!”

“Ờ! Hả?” Xuân Vinh đưa con mắt híp tịt trợn trừng tròn vành vạnh, tự nhẩm đây là đại ca Bắc Đạo Môn, đúng như lời đồn, còn rất trẻ!

Bắc Đạo Môn và Xuân Vinh cũng có chút quan hệ, không dám đắc tội, mặt cười cười: “Hoá ra là Lê… à anh Lê Thế Minh, có điều…”

Xuân Vinh nhìn bốn phía, hạ giọng: “Chú em báo án là thế nào? Chẳng phải đã nói êm xuôi từ trước, chiến tranh giữa Nam Bắc Đạo Môn các anh cảnh sát chúng tôi không nhúng tay mà lị.”

Thế Minh cười haha: “Chiến tranh Nam Bắc Đạo Môn kì thực cảnh sát không cần nhúng tay, nhưng có một việc, các anh nhất quyết phải quản lí.”

Vừa nói, một tay kéo vai của Xuân Vinh, cười cười: “Cùng tôi ra đây nhìn cho kĩ này!”

Không đợi Xuân Vinh nói, Thế Minh đã kéo đi. Xuân Vinh quay đầu nhìn Tiêu Bàng hàng lông mày thẳng tắp. Tiêu Bàng cũng lấy làm lạ lùng, không biết Xuân Vinh nhìn mình làm gì, hắn còn đang lạ, Thế Minh quay đầu cười nói: “Anh Bàng thích thì cũng có thể vào cùng mà!”

Tiêu Bàng gật đầu cười: “Được!” Trong lòng thầm nghĩ xem mày định giở trò gì.

Bọn thuộc hạ đứng cạnh vội kéo hắn, khẽ giọng: “Thiên vương, cẩn thận có bẫy.”

Tiêu Bàng lắc đầu cười xuề: “Có cục trưởng ở đây, nó không dám làm gì tao đâu!”

Những lời này là nói cho thuộc hạ nghe cũng là nói cho Thế Minh nghe. Thế Minh hiểu hết, cười haha: “Tao dĩ nhiên sẽ không làm gì mày, cho xem một màn kịch thôi.”

Thế Minh dẫn hai người đi vào một căn phòng nhỏ, trước của có mười mấy người thuộc hạ của Hà Thành, tay khư khư con dao dí sát vào cổ con tin.

Thế Minh nói giọng bình thản: “Lùi ra!”

Mấy người kia thấy có người cầm trịch đến, chúng trừng mắt, trợn mày, không hề lay động.

Tiêu Bàng vẫy tay nói: “Chúng mày lùi sang một bên!”

Mấy người này không thèm quan tâm những lời nói của Thế Minh, nhưng mệnh lệnh của Tiêu Bàng chúng nghe răm rắp, lần lượt tránh ra, tạo thành một lối nhỏ. Thế Minh cười lạnh, sải bước đi vào trong. Mấy người là con tin nhìn thấy Thế Minh mắt sáng lên, khuôn mặt đáng thương nhìn cậu. Có điều, họ không dám hé răng nói nửa lời. Con dao đang ghì trên cổ khiến họ còn không dám thở mạnh, chứ đừng nói phát ra tiếng báo động. Thế Minh nhìn bọn họ gật đầu, thể hiện sự an ủi cho họ yên tâm.

Ba người bước lên tầng, đến phòng ca hát, mở cửa nhìn, Thế Minh cau mày, đây nào đâu là nơi ca hát vui chơi, mà đây là địa ngục trần gian, người chết chồng lên nhau như ngả rạ, khắp mặt đất nhuộm một màu máu đỏ, người còn chưa kịp bước vào đã sộc thẳng một mùi màu tanh nồng vào mũi.

Xuân Vinh cau mày chặt hơn, mặc dù là cục trưởng thành phố, nhưng cũng rất hiếm khi thấy cảnh tượng này, đưa ánh mắt trách móc nhìn Tiêu Bàng về sự việc này có hơi quá đáng. Tiêu Bàng lại không nghĩ thế, hắn nghĩ đây là giới xã hội đen, mà xã hội đen vốn là nơi máu tanh. Nếu đã chọn bước chân vào đầm lầy thì đừng sợ bẩn giày.

Hắn thấy Xuân Vinh nhìn mình mãi, thì cười lạnh: “Thì chỉ chết mấy người mà, anh Minh chắc dẫn chúng tôi đến để xem cái kịch này à?”

Thế Minh nheo mắt nhìn Tiêu Bàng gật đầu, từ tốn bước vào giữa căn phòng, bước đến cạnh một cái xác, lật cái xác ấy sang cho rõ mặt, giọng bình tĩnh: “Vị này là cục trưởng thuế thành phố C!”

“Hả?” Xuân Vinh vừa nghe thấy, giật bắn mình, hắn ta nghĩ tai mình nghe nhầm, vội hỏi lại xác thực: “Đây… đây là ai cơ?”

Thế Minh thản nhiên: “Cục trưởng thuế thành phố C, có dịp đến ĐN du lịch một chuyến.”

Cậu lại bước đến một người trung niên bị thương đang hôn mê, giọng bi ai một cách thản nhiên: “Còn vị này là bí thư tỉnh uỷ C, cũng đến đây để du lịch… À mà còn…” Thế Minh đưa tay chỉ vào từng người đã chết hoặc bị thương nặng, cứ thế lần lượt giới thiệu.

“Vị này là phó phó cục thành phố C.”

“Vị này là cục trưởng lâm nghiệp thành phố C.”

“Còn đây là…” Giọng nói của cậu rất bình tĩnh, nhưng Xuân Vinh thì đang vừa nghe vừa lau mồ hôi lạnh, chiếc áo sau lưng đã ướt đẫm.

Giới thiệu xong, Thế Minh gật đầu cười nói: “À, suýt quên đấy, con tin ở ngoài cửa còn có một vị là phó chủ tịch thành phố C, một vị là sở trưởng phòng chống tham nhũng, cảnh sát Xuân Vinh có muốn làm quen tí không?”

Xuân Vinh nuốt ngụm nước bọt, giờ hắn không biết nên nói gì. Đúng là chạy bằng giời, biết bao cán bộ cốt cán của nhà nước nào là thiệt mạng hoặc bị thương dưới đất mình cai quản, nói không chừng… Hắn chẳng dám nghĩ, chỉ biết đứng ngây ra nhìn Tiêu Bàng.

Giờ phút này, sắc mặt của Tiêu Bàng còn khó coi hơn gấp bội, lúc đỏ lúc trắng, lúc xanh, nhìn Thế Minh, giọng mất hồn bạt vía: “Minh, mày hiểm đấy.”

Thế Minh chẳng ừ hứ gì cả: “Đối phó với những người cao siêu không cần mánh khoé cao siêu, thế có được không?”

Rồi cậu quay đầu nói với Xuân Vinh: “Cảnh sát Vinh, bây giờ đã đúng là hiện trường án sát chưa? Chủ mưu hung thủ đang đứng trước mặt anh, còn cần chứng cứ thì mời hỏi những người làm con tin kia, họ sẽ khai sạch sành sanh, muốn giải quyết thế nào là quyền của anh.”

“Ờ, chuyện này…” Xuân Vinh nghe xong càng thấy khó chịu, hắn quan hệ khá tốt với Tiêu Bàng, ngày thường có lợi lộc lớn nhỏ gì đều phân chia ít nhiều, giờ mà bắt Tiêu Bàng, thực sự khó ra tay, mà nếu không bắt, thì sợ đến các chức quèn của bản thân, rồi đến cái mạng quèn này cũng khó giữ. Hắn bị lọt vào thế khó, tóm không được mà thả cũng không xong, cuối cùng chỉ đành cắn răng, mặt dày đi đến trước mặt Thế Minh, cười cười, chỉ là nụ cười có hơi méo mó và gượng gạo.

Hắn xoa xoa đôi bàn tay, nét mặt ngượng ngịu: “Nam Bắc một nhà, hai bên đều là bạn tốt của tôi, tôi sao có thể đành lòng bắt hai người được. Lần này mong anh Minh có thể giơ cao đánh khẽ tha cho Tiêu Bàng một mạng, tôi cảm ơn trước!”

Nói xong, hắn cúi rạp lưng xuống hành lễ, rào trước lời để chặn họng Thế Minh.

Thế Minh nheo chặt đôi mắt, tự nhẩm mối quan hệ giữa Xuân Vinh và Tiêu Bàng không tầm thường. Cậu vốn không muốn buộc phải tóm gọn Tiêu Bàng, mà cho dù có tóm, thì dựa vào thực lực của Nam Đạo Môn có cứu được cũng chẳng phải chuyện khó, nếu đã đến nước này, dứt khoát cho nợ món ân tình này cho xong. Thế Minh cười nhẹ nói: “Nếu anh Vinh muốn kể tình nghĩa, tôi cũng chẳng có ý kiến gì.”

Xuân Vinh lại cúi rạp đầu luôn miệng cảm ơn Thế Minh, quay đầu thở một hơi với Tiêu Bàng, chỉ ra ngoài cửa sổ: “Bàng, mày trèo ra lối cửa sổ, từ nay về sau đừng có quay trở lại đây.”

Tiêu Bàng lúc này mới sực tỉnh, đầu như bị đánh một lực ong lên một tiếng mạnh, hắn có nằm mơ cũng chẳng ngờ Thế Minh có thể lặng lẽ mời hẳn cán bộ quốc gia đến tận sơn trang, rồi lại bị thuộc hạ bên mình hiểu lầm giết hại. Một nước cờ sai, sai cả ván cờ. Cho dù đầu óc hơn người nhưng lúc này hắn cũng ngờ nghệch, miệng li nhí: “Vậy còn các anh em bên ngoài làm thế nào?”

Hồ Vinh lắc đầu nói: “Tôi cũng cần có lời bàn giao lên bên trên chứ!”

“Haiz!” Tiêu Bàng cắn chặt đôi môi, miệng run bần bật gật đầu với Thế Minh, phẫn uất: “Được! Mày giỏi lắm. Lần này tao thua, lần sau tao sẽ trả thù!”

Nói xong, chưa đợi Thế Minh đáp lời, hắn mở cửa sổ, nhảy tót ra ngoài, tháo chạy từ lối cửa sau sơn trang.

Lần này Thế Minh ra tay quả thực rất hiểm độc, độc đến mức không cho Tiêu Bàng có một tia hi vọng lật bàn. Nếu chỉ là một vụ án giết dân thường, Xuân Bình có thể trấn áp dân đen để yên lòng cấp trên, nhưng đằng này người chết đều là các cán bộ tai to mặt lớn của quốc gia, lại còn không phải chết một hai người, chuyện lớn lần này đánh động đến hẳn trung ương, thả hắn đi, Xuân Vinh đã gánh vác mạo hiểm này, bạn bè vì lợi ích mà làm được đến mức độ này thì quả là hiếm và khó.

Những cán bộ này đều là do Thế Minh bảo Huệ Mẫn gọi đến, nghĩ đến việc cô ở thành phố C đã có vài căn cứ điểm, cũng biết rõ tình hình và người ở đấy. Mà thành phố C cách ĐN không xa, ngày quốc khách các cán bộ đều đến đi du lịch ăn uống, các chi phí đều do Đạo Môn chi trả, có cơm chùa mời ai chẳng muốn tham gia, nên các cán bộ đã đến đầy đủ. Tiêu Bàng nắm tin tức cũng nhanh nhạy, các cán bộ vừa đến sơn trang là bọn lính mật đã báo tin, đến cả bản thân hắn cũng cứ nghĩ là cán bố nòng của Bắc Đạo Môn đến trợ giúp cho đại ca mới nhậm chức không lâu này. Ai biết là trò ôm rơm rặm bụng!

Mấy người đến sơn trang ai cũng cùng một giuộc háo sắc, nhìn sơn trang cảnh sắc chiều lòng người, còn có “hoa thơm khoe sắc”, tên nào tên nấy lộ diện nguyên hình, ngày đêm tửu sắc, đợi đến lúc Hà Thành đến ám sát thì chẳng còn sức lực chống cự. Vì lí ấy mà Hà Thành cũng lạ, sao đệ tử của Bắc Đạo Môn lại là một lũ vô dụng thế.

Từ đầu chí cuối, mọi hành động đều do Thế Minh ủ mưu tính toán, không tốn một giọt máu mà có thể đuổi Tiêu Bàng cuốn xéo khỏi đất ĐN.

Tiêu Bàng chạy ra khỏi sơn trang, đâu đó có thể nghe thấy tiếng còi cảnh sát ing ỏi, tiếng người kêu rì rầm, thi thoảng lại có tiếng súng rền. Hắn thầm quặn lòng, nước mắt trực trào, lần chiến đấu này quả thực rất thảm hại, đến cơ hội đánh đối phương một quyền cũng không có.

Hắn tức đến nỗi tay đấm thình thịch vào lồng ngực, Thế Minh đa mưu nhiều kế, nhưng hắn không phục, trong lòng hắn nặng trĩu như bị một tảng đá đè nén. Hắn khập khiễng bước đi trên đường, khó khăn lắm mới vẫy được một chiếc xe taxi đưa về tổng cục. Hắn muốn sắp đặt lại cục diện, thu xếp lại thuộc hạ, xin đại ca thêm chút nhân lực để đánh trận sống còn với Lê Thế Minh.

Trở về căn cứ, vừa bước xuống xe định đi vào trong, thì từ trong bóng tối xuất hiện gần hai mươi người, tay cầm con dao, tên cầm đầu dáng đô con cao to, đưa tay chặn đường hắn, giọng lạnh băng: “Đường này không qua được!”

Tiêu Bàng chùn một nhịp hỏi lại: “Mày là ai?”

Người đàn ông kia cười lớn nói: “Tao là thằng vô danh tiểu tốt, chỉ là đội trưởng dưới trướng đại ca Đạo Môn thôi!”

Tiêu Bàng đầu ong ong, không cần nói cũng biết căn cứ điểm đã bị đối phương chiếm đóng. Hắn không dám chần chừ, hộc tốc bốc gan chạy. Người này chẳng ai khác, chính là Nhiên Đàm, người được Thế Minh phái đi tấn công căn cứ tổng chỉ huy của Nam Đạo Môn. Thực ra hiện tại, địa bàn vẫn chưa đánh chiếm, vì Tiêu Bàng sớm đã có phòng bị hơn một trăm người canh giữ, Nhiên Đàm cũng tấn công mấy lần mà mãi chưa thành công, đang lúc khó khăn, bỗng thấy có người hốt hoảng bước đến. Nhiên Đàm không biết Tiêu Bàng, nhưng bọn thuộc hạ thì biết chắc, chúng nó vội thông báo: “Đại ca, Tiêu Bàng đấy đại ca ơi!”

Nhiên Đàm vừa nghe mặt hí hửng vui mừng, cười khà khà, trong đầu nghĩ chuẩn bị lập chiến công! Vừa thấy Tiêu Bàng tiến lại gần, vừa nói chưa được vài câu đã chuồn, anh nào để đối phương có cơ hội thoát, kéo người đuổi theo. Tiêu Bàng hiện tại không còn tâm trí chiến đấu, nhìn thấy có con ngõ hẻm là vội lao vào trong, xó xỉnh nào cũng cố mà chui, giống như một con chó dại lạc đàn trốn mưa.

Nhiên Đàm dẫn người theo đuổi mà vẫn chưa bắt được hắn, đuổi được một đoạn, Tiêu Bàng mất hình trong con hẻm nhỏ, Nhiên Đàm bực dọc, có cơ hội tốt như thế lại bị vụt mất. Nhưng có điều cậu ta biết tận dụng cơ hội, to tiếng nói với đàn em: “Tiêu Bàng một mình chạy về, không cần nói cũng biết nó bị đại ca đánh thất bại nặng nề, người của Nam Đạo Môn cũng chỉ có thế thôi, chúng mày cùng tao về tổng cục Nam Đạo Môn, tiệc tùng cuối cùng cũng có mặt chúng ta rồi!”

Bọn đàn em nghe xong, phấn kích hứng khởi, cùng nhau hô hào: “Đúng! Tiệc chúc mừng sẽ không thể thiếu chúng ta!”

“Chúng ta quyết sẽ không để đại ca Đàm mất mặt!”

Nhiên Đàm dẫn người quay trở về, tiếp tục tấn công tổng căn cứ. Nhiên Đàm lần này rất nóng lòng, cởi áo, rồi để trần thân tiến trận, dẫn đầu quân tiến đánh. Những anh em phía sau thấy đại ca dũng mãnh như vậy cũng hùng hổ khí thế tiếp quân. Một trăm người Tiêu Bàng để lại cũng chẳng chống cự được, thua dồn dập.

Quân tàn, tướng tan.

Bình Luận (0)
Comment