Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 229 - Mắt Địch Mắt

Hà Thành nghe xong không hài lòng, nghĩ bụng biết cái chó gì, lúc nào cũng cho mình là nhất, là đúng. Kệ anh ra lệnh, anh làm việc anh, tôi làm việc tôi.

Tắt máy không quan tâm, nhốt những tên còn lại ở trong phòng, dẫn người chuẩn bị đi ra ngoài lục tìm Thế Minh.

Nhưng hắn còn chưa kịp bước ra ngoài, chỉ nghe tiếng nổ ầm ầm, tiếng gào hét ầm ầm. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới tầng nhung nhúc toàn người là người, chật như nêm cối, tên nào tên nấy trong tay đều cầm vũ khí. Đầu Hà Thành ong lên một tiếng, thầm nghĩ đối phương quả nhiên có mai phục!

Hắn to tiếng quát: “Bên ngoài có mai phục, mọi người không phải sợ, ra ngoài giết hết chúng nó cho tao!”

Mọi chuyện quá thuận lợi, lũ bè cánh Nam Đạo Môn sớm đã giết người hoa mắt, chúng phừng phừng sát khí, cứ tưởng người bên ngoài kia cũng giống như lũ chuột rù trong nhà vừa xử xong. Chúng để những lời nói ngoài tai, ai cũng nghĩ bọn háo sắc như này thì dù có kéo cả lũ cả nút thì cũng chả làm được trò trống gì lên hồn.

C lần lượt cầm dao rồi hăm hăm định lao ra ngoài giết hại. Dưới tầng sớm đã đánh nhau, lúc Hà Thành bước vào tầng đã bớt lại mười mấy người canh giữ trước cửa, nhìn hàng chục người xông xồng xộc vào trong, hắn giật mình, ban đầu còn tưởng quân chủ lực của mình đã đến, nhưng đoàn người đứng trước mặt, hắn mới ngờ ngợ phát hiện không phải phe phái của mình.

Nhìn thấy những người đàn ông vạm vỡ xông vào, toàn thân là bộ quần áo vest màu đen bó sát người. Hàng chục người cũng mặc cùng màu, cùng kiểu, tất cả phối hợp cùng màu đen, mắt họ mở tròn, thứ màu đen đang phát sáng, tấm vải đen che miệng. Những người bọn họ từ trước đến nay chưa từng gặp ai ăn mặc như thế, liền hỏi: “Chúng mày là ai?”

Không có ai trả lời câu hỏi của bọn họ, hàng trăm người xông lên phía trước, như sóng thần tiến công, mười mấy người ngập lặn trong biển người. Chưa đầy năm giây, lũ người lại rút quân, đứng về vị trí cũ, như chưa hề có cuộc tiến công nào xảy ra. Chỉ là quân Nam Đạo có thêm mười mấy cái xác chằng chịt những vết thương.

Hà Thành dẫn người ra mới thấy được thảm cảnh này, hàng chục người ngã xuống, đến cả giây phút phản kháng cũng chẳng kịp, quả là cảm lạnh.

Hắn ngước mắt lên nhìn, mù mờ không nhận ra người trước mặt ở vị trí nào. Tất cả bọn họ đều mặc bộ quần áo màu đen, bịt khăn đen che miệng. Thêm sắc trời tối mịt, họ như thể đã hoà vào màn đêm.

Duy chỉ có một tên thanh niên đứng giữa đám người, khuôn mặt không che vải, dung mạo rất đỗi bình thường, nhưng đôi mắt hẹp lại sắc bén, thi thoảng loé lên tia sáng.

Ánh mắt ấy như con dao sắc nhọn đâm sượt qua mặt Hà Thành, hắn rùng mình, trước khi trận chiến bắt đầu, mà khí thế đã kém đối phương. Nhưng hắn vẫn giương mắt nhìn chằm chằm đối phương không chớp mắt.

Chàng trai trẻ với đôi mắt sắc, lớn tiếng quát: "Mày là thằng nào?"

Người thanh niên gật đầu, thầm nghĩ khá tốt, Hà Thành đích thực không phải dạng thường. Người thanh niên nhẹ giọng lên tiếng: “Lê Thế Minh!”

“À!” Hà Thành hít sâu một hơi lạnh, hoá ra tên thanh niên kia Lê Thế Minh. Bất luận ngày thường hắn có nghĩ thế nào, miệng liến thoắng chê bai Thế Minh là đồ bị thịt ngu đần ra sao, nhưng đến khi gặp mặt trực tiếp hắn ta vẫn không giấu được cái sợ sệt. Đây đích thị là bá chủ một phương, là lãnh đạo cao nhất của Bắc Đạo Môn.

Hà Thành sao có thể không run cho được, hắn tiếp tục hỏi: “Mày đã mai phục ở đây từ trước?”

Thế Minh nheo mắt, cười nhẹ: “Đúng thế! Sớm đã mai phục sẵn, chỉ đợi mày đến. Có điều, mày biết hơi muộn.”

Nói xong, cậu dừng lời, nhấn nhá từng chữ từng chữ, lạnh lùng: “Nếu khách đã đến thì mời ở lại!”

Giọng điệu của cậu bình tĩnh, nhưng nghe bên tai bỗng thấy biến âm, giống như tiếng thần chết mời gọi. Cả người Hà Thành rùng mình, nhìn thuộc hạ bên mình, lại nhìn một tốp người bao vây vòng trong vòng ngoài, nhẩm bụng bản thân chẳng có cơ hội tấn công ra ngoài.

Thế Minh không cho hắn có thời gian suy nghĩ, lùi sau nửa bước, vẫy tay nói: “Lên, bằng sống bằng chết phải tóm bằng được thằng Hà Thành.”

Vừa dứt lời, hàng trăm người hăm he giơ cao con dao, họ xông đến đánh nhau với Hà Thành và bọn thuộc hạ của hắn.

Hà Thành cũng dồn hết sức, hắn rất quyết liệt, định vị rất rõ ràng, chỉ nhắm vào một mình Lê Thế Minh, hắn vung thẳng dao đâm chém về phía cậu, thế mà chẳng ai ngăn cản hắn. Hắn chạy nhanh vài bước đến sát cạnh Thế Minh, tự nhẩm quái lạ! Bên hông bỗng nhẹ bẫng, phi đến một dao, miếng dao này cực nhanh, chém phắt trong gió, chém thẳng vào điểm yếu ở cổ hắn.

Cũng may Hà Thành xuất thân là tướng võ, thân thủ linh hoạt, phản ứng cực nhanh, ngang dao đỡ lấy đòn, “keng” một tiếng đinh tai, pháo bắn bốn phía, Hà Thành chỉ thấy cánh tay tê liệt, con dao suýt chút nữa bay mất khỏi cánh tay. Hắn lùi sau vài bước mới đứng vững, ngẩng đầu nhìn, phía trước có một người đàn ông đang đứng, thân hình mảnh khảnh, tướng mạo anh tuấn, mặt hơi cười cười, đang nhìn mình.

Hà Thành trầm giọng: “Mày lại là thằng nào?”

Người kia cười nhẹ: “Mộc!”

“Mộc?” Hà Thành nhăn mày, cười lạnh: “Đây là cái tên đéo gì!”

Mộc gật nhẹ đầu: “Mày đáng chết. Đơn giản, chỉ là vì câu nói này!”

Nói xong, cả người Mộc luồn về phía trước, hai bước chân đến trước mặt Hà Thành, giơ tay đâm một nhát. Con dao này khiến Hà Thành giật thót mình, đối phương nói đánh là đánh! Hắn né vội, rồi cùng Mộc chiến đấu. Thế Minh đứng cạnh lướt nhìn, có thể đoán được Hà Thành quả nhiên không phải đối thủ của Mộc. Thế Minh lại đưa mắt nhìn đám người đang chiến đấu hỗn loạn, dao sáng máu tanh, chinh chiến đang đà say sưa, chỉ chốc lát, gần trăm người bị thương. Nếu không phải vì vết thương chưa lành, khéo khi cậu cũng xông lên thêm một mũi tiến công.

Điện thoại của Thế Minh kêu lên không ngừng, đội Máu Lạnh chốc một lại báo tin chủ lực Nam Đạo Môn cách Sơn trang hai mươi mét, mười mét, năm mét… Cậu gật đầu, khua tay, quát to: “Dừng!”

Quân lệnh như sơn, lời nói chắc như đinh đóng cột, hàng trăm người bỏ hết đối thủ xuống, bỗng lùi quân về. Thuộc hạ của Hà Thành thấy lạ, đối phương rõ ràng chiếm thế thượng sao phải rút quân?

Hắn còn chưa rõ, chỉ thấy hàng trăm người ăn mặc y sì thế, đều quần áo đen bịt nửa mặt kín mít, vừa bước ra không nói không rằng, tiến lên chém giết. Trận chiến trước đã hao rất nhiều sức lực, người chết cũng không ít. Đúng lúc này đối phương lại thêm sinh lực chiến đấu, thuộc hạ Hà Thành không chống cự được nữa, gạt Hà Thành ra bên ngoài, hắn bị Mộc đánh chỉ còn nước chống cự, không dám lơ là, mà dù đã gắng sức cũng vẫn không đỡ được bao lâu. Mộc lại thêm một nhát dao, Hà Thành không còn đường trốn, cắn chặt răng, giơ dao tiếp ứng, ai biết đây là đòn giả, Mộc bỗng giơ chân đạp một nhát giữa bụng hắn. Hà Thành “ay” một tiếng, cả người bay về sau.

Nằm dưới đất, hắn không thể ngồi dậy, bụng như có mũi dao đâm xuyên qua lớp da thịt, nội tạng ùng ục sôi lên biểu tình. Hắn hoang mang hét: “Chúng mày đâu, cứu tao!”

Mộc cười lạnh tiến lên trước: “Không ai đến cứu mày đâu!”

Hà Thành ngước mắt nhìn, xung quanh đều là người mặc vest đen, không thấy bất kì thằng thuộc hạ nào.

Lúc này hắn phát ngu, phát ngơ, nhìn con dao trong tay Mộc, mắt hắn có lướt qua vẻ kinh sợ và hoảng loạn: “Mày muốn làm gì?”

Mộc vung vung con dao, cười nói: “Tiễn mày lên đường!”

“Đừng… đừng…” Hà Thành lùi sau vài bước, hắn thực sự sợ sẽ ăn một nhát dao.

Mộc nhổ bãi nước bọt, lau mồ hôi trên mặt, cười giễu cợt: “Giết mày, bẩn dao tao!”

Nói xong, quay người bước về chỗ Thế Minh. Hà Thành biến sắc, hắn có thân phận khá cao ở Nam Đạo Môn, đường đường mệnh danh là chủ đảng một phương, nào đã từng bị ô nhục như thế, hắn quyết tâm, lôi khẩu súng trong lồng ngực ra, định bắn một nhát vào sau lưng Mộc. Đúng vào lúc này, ánh sáng con dao găm vàng loé lên, Hà Thành thấy cổ tay tê rần, khẩu súng trong tay bay ra ngoài.

Không cần nói cũng biết, con dao này là do Thế Minh ném, Mộc không nhìn thấy Hà Thành sờ súng, nhưng hành động nhỏ nhặt này không vượt quả nổi mắt cú vọ của Thế Minh, cậu vung một nhát dao, đã thuận thế làm rơi thẳng khẩu súng trong tay hắn xuống. Mộc nhìn ánh dao vàng trước mắt loé sáng, quay đầu nhìn, cổ tay Hà Thành toàn máu là máu, phía xa là khẩu súng đã lên đạn, không cần hỏi, Mộc đã hiểu toàn bộ sự tình. Nhìn sang Thế Minh, mặt đỏ bừng vì xém chút đã bị thiệt mạng.

Thế Minh cười haha, nói: “Đây là bài học cho chú, không được để đối phương có cơ hội nào, cho dù là nhỏ nhất.”

Mộc gật đầu lĩnh giáo, rồi quay sang nhìn Hà Thành, lông mày thẳng vút, bước đến trước mặt định một dao kết liễu hắn ta.

Thế Minh vẫy tay gàn: “Không được! Cho dù thế nào hắn cũng là chủ đảng một vùng, giữ lại sau còn dùng!”

Mộc thở dài một hơi, nghĩ bụng, không giết cũng chẳng để mày dễ sống, nhấc cao chân, đạp thẳng vào đầu trọc lốc của Hà Thành, hắn ta đến kêu cũng chẳng kịp, liền ngất đi.

Hắn ngất, thuộc hạ của hắn vẫn đang khổ tâm chống cự, hai trăm tên tinh vệ, đến giờ có thể đánh chiến chưa đến năm mươi người. Không biết là ai nghĩ ra chủ ý, mười mấy thằng chạy lên tầng đàn áp bọn người trong căn nhà vừa nhảy múa. Bọn chúng dao kè sát vào cổ bọn họ, miệng quát to: “Lùi về sau, nếu không tao giết sạch! Lùi hết về sau!”

Đồ đệ của Bắc Đạo Môn thấy thế giật mình, không dám tiến lên, lần lượt quay đầu nhìn Thế Minh, giờ nghe đại ca bảo nào làm thế vậy!

Thế Minh cười, vẫy tay ra hiệu mọi người lùi quân: “Tao từng nói, mấy người chúng mày đừng mong ra khỏi chỗ này, tao đã nói, thì không có chuyện không làm được.”

Một người có gan lớn, to tiếng: “Mày mà dám ra tay, tao giết mấy thằng này chết đầu tiên, cùng lắm thì cùng chết.”

Thế Minh lắc đầu, lạnh lùng: “Chúng nó không chết, người chết là lũ chúng mày.”

Đang cất tiếng nói, đằng sau có tiếng xe cực lớn, chẳng mấy chốc, trong Sơn trang đã có hơn trăm con xe ô tô, cửa xe mở to, đếm không rõ bao nhiêu người bước xuống xe, vây một vòng tròn xung quanh Thế Minh và thuộc hạ. Thuộc hạ của Hà Thành nhìn, chúng vui mừng, cuối cùng chủ lực bên mình đã đến, thế thì còn sợ gì, lần này Thế Minh chết chắc rồi.

Lần này thì hay rồi, hàng nghìn người tập trung lại một điểm, lớp trong lớp ngoài bao vây, Thế Minh đem người bao vây quân tàn của Hà Thành, còn Tiêu Bàng lại đem người bao vây quân lính Thế Minh. Đệ tự Bắc Đạo Môn bắt đầu lo lắng, người của đối phương đông như thế, đen kịt một vùng, chỉ sợ gấp hơn quân mình hàng chục lần, trận chiến này đánh thế nào được?

Tiêu Bàng bước xuống xe, quát to: “Lê Thế Minh có ở đây không?”

Thế Minh bước qua hàng chục người, đứng cách Tiêu Bàng mười mấy mét, cười híp mắt nhìn hắn. Tiêu Bàng vừa nhìn, đã đoán ngay người thanh niên trước mặt là Lê Thế Minh. Mặc dù cậu ta rất đỗi bình thường, nhưng cũng có điểm khác biệt, chí ít có thể đoán ra cậu là lãnh đạo của hàng trăm người.

Tiêu Bàng nhìn đối phương, trầm giọng: “Mày là Lê Thế Minh?”

Thế Minh bình thản đáp: “Không sai! Chính là tao đây.”

Tiêu Bàng bước lên trước hai bước, trời quá tối, hắn muốn nhìn Thế Minh rõ nét hơn, muốn nhìn người thanh niên trong truyền thuyết sẽ thế nào. Nhưng hắn đã thất vọng, Thế Minh quá đỗi bình thường, bình thường y như một kẻ dân thường, chỉ khác mỗi cái là có thêm một con mắt diều hâu sáng lẹm.

Tiêu Bàng nhìn bốn phương, cuối cùng đưa ánh mắt về hướng Thế Minh. Hắn cười nói: “Mày không biết sợ là gì nhỉ?”

Thế Minh giật hàng lông mày, hỏi ngược lại: “Tao sợ gì?”

Tiêu Bàng chỉ đằng sau, cất cao giọng: “Ở đây chúng tao có hai nghìn một trăm năm mươi lăm người, thuộc hạ của mày chưa đến tám trăm.”

Thế Minh gật đầu: “Đúng là chưa đến tám trăm. Thật ra ban đầu là đủ quân số tám trăm đấy, nhưng trận chiến vừa nãy, nên giờ chưa đến tám trăm.”

Tiêu Bàng nói: “Mày dù có làm trọng thương Hà Thành, nhưng mày nghĩ tám trăm thằng kia có thể địch lại với hai nghìn người của tao?”

Thế Minh vẫn giữ nụ cười, lại gật đầu: “Quả thực địch không lại.”

Thuộc hạ Bắc Đạo Môn nghe xong suýt nữa tức phát điên, thầm nghĩ dù cho có là sự thật đi chăng nữa thì đại ca cũng không nhất thiết phải bô bô nói toẹt ra. Đây chẳng phải tự tiêu, tự diệt, chùn nhuệ khí quân mình à?!

Tiêu Bàng mặc dù nhận thấy chiến trường có hơi kì quặc, nhưng vẫn cười điềm tĩnh: “Thế mà mày vẫn còn cười được?”

Thế Minh nheo mắt, trầm giọng, thực chất giọng cậu lúc nào cũng trầm, nhưng đủ để những người ở đây nghe thấy: “Thú thật tao có viện trợ, thế nên tao không lo, mà mày mang đến hai nghìn thằng, chỉ e chẳng chạy được mấy mạng.”

“Viện trợ?” Thế Minh vừa ngắt lời, Tiêu Bàng ngây tại chỗ, đến ngay cả đồ đệ của Bắc Đạo Môn cũng ngẩn tò te, và cả Mộc cũng đứng hình, tự nhẩm trong bụng lạ kì, bên mình từ bao giờ lại có thêm cả quân viện trợ rồi?! Sao đến ngay cả nội bộ bên mình cũng không nắm bắt được thông tin này?

Tiêu Bàng chăm chăm nhìn Thế Minh hồi lâu, muốn đọc được những suy nghĩ từ trong đầu cậu để phát hiện xem đâu là thật giả, có điều mặt cậu không biểu lộ ra bất kì cảm xúc gì, khuôn mặt cười, chỉ một biểu cảm, đôi mắt như dòng nước bình lặng không sóng gợn.

Cuối cùng Tiêu Bàng cũng phải từ bỏ, thôi không nhìn khuôn mặt của Thế Minh, nhìn những người đằng sau, lúc sau, hắn cười: “Mày lừa tao! Mày chẳng có thằng viện trợ nào cả!”

Thế Minh bất lực: “Mày không tin tao cũng chẳng có cách, nhưng tao với mày có thể cược một ván, quân viện trợ chỉ mươi mười phút nữa sẽ đến.”

Tiêu Bàng ngẩng cao đầu cười lớn: “Mày định kéo dài thời gian à?”

Thế Minh giọng thành thực: “Đúng là ý tao như thế.”

Tiếp đó đưa tay nhìn đồng hồ, tay trái chỉ vào mặt đồng hồ: “Nói chính xác là còn tám phút nữa.”

Tiêu Bàng hít sâu một hơi, Thế Minh càng thành thực, hắn càng thấy đối phương khó đoán, càng không dám tuỳ tiện tấn công.

Sự tự tin của Thế Minh khiến hắn ta rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, tuy nhiên, hắn ta đã trúng kế Thế Minh. Thế Minh nói đúng, bây giờ cậu thực sự đang trì hoãn thời gian, nếu Tiêu Bàng muốn hành động ngay lập tức, tổn thất của Bắc Đạo Môn có lẽ sẽ rất lớn.

Tuy nhiên, trong lòng Tiêu Bàng có hơi đắn đo, không dám ra lệnh. Hai người mắt đối mắt, nhìn nhau, đệ tử hai bên thấy vậy, thầm nghĩ, đây là một trận hay, không cần ra tay mà giết nhau bằng mắt, vì vậy nhiệm vụ chúng ta là “nhắm mồi”.

Nếu chủ soái nhìn nhau chằm chằm thì lính sĩ cũng nhìn nhau chằm chằm, lấy mắt địch mắt, dù sao bây giờ nếu không nhìn, bọn họ cũng không biết nên làm thế nào!

Bình Luận (0)
Comment