Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 183 - Nghi Ngờ

Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Thế Minh đã đoán được là ai, cậu phấn chấn hẳn lên, giả bộ thắc mắc: “Giọng nói quen lắm, hình như anh đã nghe ở đâu rồi, nhưng không nhớ ra.”

Cô gái nén giọng, nói tiếp: "Anh mau nhớ lại đi! Sao lại không nhớ ra được chứ?!"

Thế Minh búng ngón tay như sực nhớ ra, hỏi: “Là Hoa à?"

Cảm giác sau lưng bị một bàn tay nhỏ cào mạnh, cô gái cười hihi một tiếng rồi nói: "Hoa là cô nào? Em cho anh thêm một cơ hội."

"Ngọc à ?!" Thế Minh thốt lên.

Cô gái kìm nén lửa giận, ôm lấy vòng eo gầy guộc của cậu, tuy miệng cô cười nhưng đã ngửi thấy mùi nguy hiểm: “Ngọc lại là cô nào? Cho anh đúng một cơ hội cuối, nói nhanh!”

“Tính cách trẻ con như vậy ngoài Thùy Linh cô nương ra còn có ai nữa chứ?!"

Thế Minh cười nói, rồi kéo cánh tay trên mắt xuống. Hai mắt cậu sáng lên khi nhìn thấy cô, lần trước trong đêm tối trời mưa cậu không chú ý, hôm nay mới nhìn rõ, cô dường như đã trưởng thành hơn, nhớ lại trước kia cô chỉ là một cô gái bé nhỏ xiu xíu nay đã thành một cô thiếu nữ mảnh mai, toát lên nét duyên dáng yêu kiều, như ánh nắng ban mai phảng phất hơi thở của tuổi trẻ.

Thế Minh thầm thở dài trong lòng, thời gian như dòng nước chảy, một đi không trở lại.

Khi Thùy Linh nghe thấy Thế Minh gọi tên mình sống mũi bắt đầu cay cay, đứng im tại chỗ, những giọt nước mắt trên khoé mắt chuẩn bị tuôn trào như suối, giọng buồn bã: "Đoán mấy lần liền đều đoán không ra, tưởng anh quên người ta luôn rồi?"

Thế Minh nghe thấy giọng điệu này liền choáng váng cả đầu, chắc ở nhà không chịu học hành suốt ngày đọc dăm ba cái tiểu thuyết ngôn tình vớ vẩn đây mà. Nghĩ một hồi, cậu dỗ dành: "Làm sao anh có thể quên chứ, quên ai cũng được. Sao có thể quên cô chủ Thùy Linh được?!”

Lúc này Thùy Linh mới hài lòng nói: "Thế còn nghe được, vậy em tạm tha thứ cho anh, haha."

Quả không ngoa khi nói cô như bầu trời tháng sáu, ngày nắng đêm mưa trưa đổ gió mùa, thay đổi liên xoành xoạch. Trong ánh mắt ngây ngốc của Thế Minh, biểu cảm của cô đã đổi đến ba lần, một giây trước như sắp khóc tới nơi, giây sau mếu máo, giây sau nữa lại tỉnh bơ cái miệng hót như chim, Thế Minh nghi ngờ liệu cậu có đang gặp ảo giác hay không?!

  

Thế Minh đưa mắt sang chỗ khác, nhìn thấy ông lớn cười tủm tỉm nhìn mình, lập tức tiến lên nói: "Ông, cháu về rồi."

Ông cụ Kim Bằng vỗ vỗ trán, cười nói: "Thế Minh, cháu cuối cùng cũng nhìn thấy lão già này rồi! Đại hội của Đạo Môn có chuyện gì quan trọng không?"

Thế Minh lắc đầu, nói: "Không có chuyện gì quan trọng ạ, cho dù có, bọn họ chúi đầu vào cũng chẳng bàn được gì ra hồn. Mỗi người đều tự có tính toán riêng, cái gì mà tình đồng môn, cái đấy chỉ là giả tạo, biểu hiện trên mặt thôi."

Ông cụ Kim Bằng cười khà khà, vỗ vai Thế Minh rồi nói: "Trong Đạo Môn tình bạn gắn liền với lợi ích."

"Vâng!" Thế Minh gật đầu nói: "Đúng ạ, cháu gặp đại ca Nam Đạo Môn Vũ Việt Hùng, cháu thấy nó không đâm..."

Cậu ngừng nói, nhìn quanh phòng, sau đó Thế Minh đánh mắt nhìn Tâm Lỗi một cái, anh ta gật đầu hiểu ý, quay người bước ra ngoài canh cửa. Thùy Linh như thường lệ, lặng lẽ ngồi bên cạnh giường của ông cụ Kim Bằng, nắm siết lấy tay ông.

Lúc này, Thế Minh hạ giọng nói: "Cháu không nghĩ Vũ Việt Hùng có liên quan đến chuyện này."

Ông cụ Kim Bằng hỏi: “Cháu phán đoán thế nào?"

Thế Minh nói: "Cháu nghĩ rằng những ân oán giữa Đội Hồn và Đạo Môn không chỉ dừng lại ở Bắc Đạo Môn của chúng ta. Sau khi bọn họ nghe thấy cháu cho Đội Hồn tí đòn, ngay cả đại ca Đạo Môn của TQ đều hết lời khen ngợi, cháu có thể nhìn ra được, đây là vui thật, hơn nữa cháu tiếp xúc qua, cháu thấy Vũ Việt Hùng là một người ngay thẳng, người như vậy sẽ không có khả năng hợp tác cùng Đội Hồn."

Sau đó cậu lại thở dài: "Một sát thủ có thể xuyên qua mấy tầng vệ sĩ của Đạo Môn an toàn trốn thoát. Từ góc độ nghiệp vụ mà nói, tất nhiên đây là một sát thủ nặng kí hàng đầu. Nhưng cháu nghe bác sĩ nói, đạn không bắn vào chỗ hiểm. Vậy chỉ có hai khả năng, một là sát thủ đã nương tay, nhưng xác suất của khả năng này quá nhỏ, khó có khả năng hung thủ liều mạng như vậy lại chỉ để một người bị thương. Còn khả năng khác là…" Thế Minh dừng lại, không tiếp tục nói tiếp.

Ông cụ Kim Bằng sốt sắng: “Đang hay lại đứt dây đàn, tiếp đi!"

Thế Minh nói: "Còn một khả năng khác, sát thủ chỉ là tên tầm thường, cho nên nó có thể tùy ý ra vào, nội bộ mình có gián điệp!"

“Gián điệp!” Ông cụ Kim Bằng nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hồi lâu không nói nên lời. Thế Minh thở dài: "Đây cũng chỉ là suy đoán của cháu thôi, có thể không hề có gián điệp, vì trường hợp sát thủ đang lúc căng thẳng mà không bắn trúng chỗ hiểm cũng không phải là không có khả năng."

Ông cụ Kim Bằng lắc đầu và nói: "Thế Minh, cháu không cần phải an ủi ông. Một sát thủ hàng đầu sẽ bắn trượt cả hai phát sao? Hơn nữa Trương Thiên Chấn thằng tàu ấy là người của Đội Hồn mà có thể xuất hiện trong tổng cục Đạo Môn? Ta không nghĩ rằng Trương Thiến Chấn bám theo cháu đến tổng cục Đạo Môn, mà nó đã biết từ trước. Cái nó không biết là trong tổng cục của Đạo Môn còn có đường hầm. Cho nên sau khi biết, nó thả Nam Đạo Môn ra làm tin giả, rồi dắt mũi mọi người nghi ngờ cháu. Hiện tại ông thấy tình hình là tất cả chúng nó đều đang che giấu cho tên gián điệp.”

Thế Minh thở dài, không nói nên lời.

Ông cụ Kim Bằng dừng một chút, buồn bực nói: “Ta chưa bao giờ dám tưởng tượng trong bang hội sẽ có gián điệp, nếu không phải hôm nay cháu nhắc ta, ta căn bản sẽ không bao giờ nghĩ tới. Haizzz! Ta đối xử với mọi người đều công bằng, nhưng tại sao? Vẫn có người không hài lòng với ta?"

Thế Minh thở dài: "Lòng người không đáy, không bao giờ biết đủ. Họ như rắn nuốt voi, đối với họ, ngày hôm nay ông có thể cho họ rất nhiều quyền lực, ngày mai họ lại muốn nhiều hơn nữa, nếu như ông không thể cho họ, vậy họ sẽ coi ông như cái gai trong mắt, họ chỉ muốn loại bỏ diệt trừ ông một cách nhanh nhất.”

Ông cụ Kim Bằng nắm tay Thế Minh, nheo mắt nói: "Thế Minh, cháu nhất định phải tìm được kẻ gián điệp này cho ông, ông muốn biết rốt cuộc nó là ai?!"

Thế Minh cảm thấy tay ông lớn hơi run, dường như ở trong chớp mắt ông lớn đã già đi vài tuổi, cậu đau xót, gật đầu nói:

"Ông! Ông yên tâm, nếu có kẻ gián điệp cháu nhất định sẽ bắt bằng được nó."

Ông cụ Kim Bằng gật đầu nói: "Ta mệt rồi, cháu cũng trở về nghỉ ngơi đi, vừa xuống máy bay liền chạy hộc tốc bốc gan tới đây. Nhất định phải giữ gìn sức khỏe."

Ông cụ cũng quay đầu nói với Thùy Linh: "Linh, cháu cũng nên đi nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay cháu túc trực ngày đêm, một bước cũng không rời, cháu cũng mệt rồi. Về nghỉ đi.”

Thế Minh thấy lòng ấm áp, cậu đắp chăn cho ông cụ, rồi hai người lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.

Trở lại biệt thự, Thế Minh hơi mệt, cậu muốn nghỉ ngơi một lúc, nhưng nghĩ đến những lời của ông cụ, cậu nào còn tâm trạng để ngủ, cậu ra lệnh cho Đặng Tâm Lỗi tìm hiểu thông tin của tất cả các cán bộ trong Đạo Môn, cậu định xem qua từng người một, để tìm ra gián điệp cậu cần phải tìm hiểu hoàn cảnh của từng người, tìm hiểu về quá khứ của họ. Nhìn núi tài liệu của Đạo Môn, Thế Minh thở dài và bắt đầu kiểm tra một cách cẩn thận. Thật chẳng khác việc mò kim đáy bể, nhưng Thế Minh tin rằng trên đời không có gì là không thể, chỉ sợ lười làm.

Không biết qua bao lâu, Thùy Linh lặng lẽ mở cửa đi vào, nhìn thấy Thế Minh đầu chôn vùi dưới đống tài liệu, không để ý tới cô. Thùy Linh đi đến bên bàn, chống cằm nhìn Thế Minh không chớp mắt.

Mái tóc đen có chút lộn xộn, tóc mái gần dài đến lông mày, đôi mắt rất mảnh và dài, trong ánh mắt thỉnh thoảng lóe lên tia sáng, môi mím chặt, có thể nhìn thấy chòm râu trên đó. Thùy Linh cũng nghe nói một chút về băng đảng, mọi người đều nói Thế Minh rất đáng sợ, miêu tả cậu là một con quỷ giết người không chớp mắt, rồi còn bảo cậu giấu con dao trong nụ cười... Nhưng trong mắt cô, cậu mãi là người anh trai, người từng cứu cô, người từng quan tâm cô.

"Anh đẹp trai hớp hồn cô chủ Thuỳ Linh rồi phải không?” Thế Minh vẫn cúi đầu nghiêm túc nói.

“Hả?” Thùy Linh giật mình, trong đầu xuất hiện những suy nghĩ lung tung, mặt đỏ bừng, như ăn trộm bị tóm đuôi, nhẹ giọng nói: “Sao anh biết em tới? Anh còn bày đặt giả bộ không biết chứ.”

Thế Minh thở phào một hơi, dụi dụi đôi mắt đã hơi mệt, cười nói:

"Trong không khí có xuất hiện một con quỷ nhỏ tinh nghịch, là con quỷ ấy đã lén lút nói cho anh!”

“Điêu!” Thùy Linh liếc nhìn chung quanh, lẩm bẩm nói:

“Trên đời này làm gì có con quỷ nào tinh nghịch?!”

"Haha! Sao lại không?" Thế Minh nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen mượt của cô, cười nói: "Em chính là con quỷ nhỏ đáng yêu nhất trong mắt anh đấy."

Thùy Linh mừng rơn như bắt được vàng, cô thấy mình thực sự mọc thêm đôi cánh đang bay trên bầu trời, biến thành một con quỷ nhỏ đáng yêu vui vẻ. Cô kéo tay Thế MInh nói: "Ở trong phòng cả ngày cũng chán, chúng ta ra ngoài chơi đi!"

Thế Minh bất đắc dĩ nhìn đống tài liệu trên bàn, thở dài nói : "Anh còn rất nhiều việc phải làm, để anh bảo anh Lỗi đưa em đi chơi nha."

Thùy Linh bĩu môi nói: "Ai lại đi chơi với một khúc gỗ cơ chứ? Anh cứ ở trong nhà nữa chẳng mấy chốc sẽ thành ông già mất, mau đi thôi!"

"Khúc gỗ? Ông già?" Thế Minh bị kéo đứng lên, đành phải đầu hàng nói: "Được, được rồi, anh đưa em đi ra ngoài là được rồi, còn kéo cánh tay anh là nó rớt xuống giờ."

Thành phố T, một con phố nhộn nhịp. Thùy Linh chỉ vào tấm biển lớn trên đường, vui vẻ nói: "Chúng ta đến đó chơi đi!" Thế Minh nhìn lên thấy đó là một khu vui chơi giải trí điện tử, trời ạ! Cậu vỗ đầu thở dài: "Anh cũng không phải trẻ con, làm sao có thể chơi loại trò chơi này."

“Cái gì cơ? Bên trong có rất nhiều người đều lớn tuổi hơn anh luôn đó!”

"Ờ được rồi!"

Khu vui chơi giải trí điện tử là một phiên bản nâng cấp của hội trường trò chơi điện tử ở thành phố J, quy mô của nó khác xa thế giới bên ngoài. Bên trong rộng gần 2.000m2, máy móc san sát nhau, máy móc đủ loại. Những người bên trong hầu hết là những người trẻ tuổi nhuộm tóc xanh tóc đỏ, quần áo nổi loạn, một số chỉ tầm hơn 10 tuổi đã có ngậm điếu thuốc phì phò vòng khói trên miệng, trông oai như người lớn. Thế Minh không có hứng thú với những trò chơi ấu trĩ này, đặc biệt là Tâm Lỗi đi theo cậu càng không hứng thú, chỉ có Thùy Linh trông có vẻ rất hào hứng, mua xu và kéo Thế Minh chơi trò chơi. Thế Minh mỉm cười theo dõi toàn bộ quá trình, dành một chút thời gian to nhỏ với Tâm Lỗi:

"Thùy Linh ở Đạo Môn là cô chủ, nhưng dù sao cô ấy cũng chỉ là một cô nhóc 18 tuổi thôi."

Tâm Lỗi gật đầu đồng ý , nhân tiện thì thầm với cậu: “Anh cũng chỉ mới 22 tuổi.”

“Thế Minh, chúng ta đi chơi mô tô đi!” Thùy Linh không để cho cậu có thời gian nói, kéo xềnh xệch Thế Minh đi vào trong. Xe mô phỏng rất giống thật, Thế Minh cưỡi lên, cười nói:

"Hồi cấp ba anh mới lái một thời gian, đã lâu không lái, sợ là không quen."

“Không sao, dù sao nó cũng không phải thật.”

Nói xong, Thùy Linh nhảy lên ghế sau của Thế Minh, vòng tay qua eo cậu. Thế Minh cười típ mắt, búng tay nói:

"Xuất phát!"

Trình độ của Thế Minh thật không thể tin được, lái xe chưa đầy một km đã tông vào tường năm lần và lật xe ba lần, điều này khiến Thùy Linh ngồi phía sau cười ha hả không ngậm được miệng. Sau khi cậu làm quen được, số lần “hôn nhau” với bức tường ngày càng ít đi, tốc độ cũng ngày càng nhanh. Nhìn cậu vượt qua lên hết vòng này đến vòng khác, lượn xe ngày càng điêu luyện, Thùy Linh vẫy tay và cổ vũ rất lớn. Giọng nói của Thùy Linh thu hút sự chú ý của những người xung quanh, và tất cả họ đều xúm lại xem, hầu hết đều tỏ thái độ khinh thường. Thùy Linh bĩu môi hừ một tiếng: “Ai không phục, tới so tài!”

Thế Minh dừng xe, âm thầm lắc đầu, cô nhóc này thật đúng là mầm hoạ rắc rối, chúa tể tìm chuyện.

Một thanh niên cao gầy nhảy lên chiếc xe máy bên cạnh, quay đầu cười nhìn Thùy Linh, nói: "Nếu cô em thua thì sao?"

Bình Luận (0)
Comment