Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 182 - Cược Vận May

Nhìn đống tiền xu trên bàn, Thế Minh đáp: “Anh Hùng không nhất thiết phải tức nổ máu mắt làm gì, anh thích có thể ngồi xuống cược với tôi một ván.”

Việt Hùng chững lại, rất nhanh hắn phản ứng lại ngay, cười nói: “Người anh em định cược gì với tôi?”

Thế Minh lạnh lùng đáp: “Tôi không giỏi về món cờ bạc, duy chỉ biết chơi xì tố. Nhưng chơi từ nãy đến giờ tôi cũng hơi hết hứng rồi. Chơi cược vận may, anh thấy sao?”

“Cược vận may?” Việt Hùng khó hiểu hỏi: “Vận may này thì cược thế nào? Nghe cũng hay phết đấy.”

Thế Minh nói: “Mỗi người một lá bài, ai lớn người nấy thắng!”

Việt Hùng hỏi ngược lại: “Chỉ dễ thế thôi?”

Thế Minh đáp: “Chỉ dễ thế thôi!”

  

“Thú vị!” Việt Hùng ngẩng mặt lên trời, cười nói: “Thú vị như thế không thử thì tiếc quá.”

Nói hết câu, Việt Hùng bước đến chỗ đối mặt với Thế Minh, là chỗ người đàn ông trung niên đang ngồi, hắn ta khách sáo nói:

“Tiền bối xin nhường chỗ, để tôi và người anh em Thế Minh này đọ ván vận may.”

Thế Minh nói với những người xung quanh: “Ai hứng thú có thể vào cược thử.”

Người đàn ông trung niên đeo kính đứng dậy nhường chỗ, đứng gọn một bên, mặt cười nói:

“Tôi dù cũng thích chơi cờ bạc đấy, nhưng không thích chơi trò trẻ con, thôi xem cho vui thì được!”

Những người khác cũng lần lượt đứng dậy, trên bàn chỉ còn Thế Minh và Việt Hùng ở hai đầu.

Việt Hùng hỏi: “Ai cược trước?”

“Người thắng cược trước!”

“Ván đầu ai cược trước?”

“Tôi là khách, anh là chủ, khách theo ý chủ, anh quyết định!”

“Được, chia bài!” Việt Hùng nói với phục vụ.

Người phục vụ không dám chậm trễ, lần lượt chia cho mỗi người một quân bài. Việt Hùng cười cầm một cây bài lên nhìn, búng tay một cái, hai tên đàn em hiểu ý gọi ngay hai người phục vụ đến, tay cầm một đĩa đầy đồng xu.

Việt Hùng cầm năm đồng xu, mỗi đồng trị giá một chục triệu vứt vào giữa bàn.

Thế Minh cầm bài lên, là một con ba tép. Rồi lại đặt bài xuống bàn, than thở:

“Con này không lớn cũng không nhỏ, kể cũng khó nhỉ?!”

Rồi cậu quay đầu hỏi cô gái ngồi bên cạnh: “Em nói anh có nên theo không?”

Cô gái ngẩn ngơ, không ngờ Thế Minh lại hỏi mình, cô căng thẳng nói:

“Em… em cũng không biết. Em nghĩ chắc là thắng.”

Cô cũng không phải là đoán bừa, nhìn Thế Minh chơi bài từ nãy đến giờ, cậu hầu như thắng, rất ít có thua, nên đã bạo gan trả lời vậy. Thế Minh vuốt ve qua mặt cô gái, vứt 50 triệu tiền xu xuống bàn rồi nói: “Thông minh lắm! Lần này thắng tiền, tôi cho em!”

Việt Hùng cười lớn, hỏi vặn: “Tôi thật sự nghi ngờ chú sao có thể tự tin thế. Sao chú biết mình sẽ thắng?”

Thế Minh không trả lời, lời nói bình thản: “Mở bài của anh đi!”

Việt Hùng nhìn khuôn mặt cậu một hồi, rồi vứt quân bài ra, bất lực nói: “Tôi thua!”

Quân bài của hắn ta là bảy rô, vừa hay bé hơn Thế Minh một bậc. Thế Minh cười rồi thu đống tiền xu về người, đưa năm mươi triệu tiền xu cho cô gái, cười nói: “Cho em.”

“Dạ… em… em…” Cô gái càng căng thẳng hơn, không dám nhận lấy, mắt khẽ lén nhìn Việt Hùng ở phía đối diẹn.

Thế Minh gõ nhẹ vào đống đồng xu, nói: “Giờ em ngồi đây là người của tôi, tôi cho em thì em cứ cầm lấy, không phải để ý sắc mặt của ai. Anh Hùng thấy tôi nói có đúng không?”

Việt Hùng lông mày giần giật, cười khà khà nói: “Đúng thế! Người anh em nói chí phải!”

Thế Minh nhìn mặt hắn ta rồi cười một tràng dài.

  

Người phục vụ lại bắt đầu chia bài. Lần này, Thế Minh cược trước, chưa thèm lật bài đã đẩy hết đồng xu về đằng trước nói:

“Chỗ này có tổng cộng khoảng bốn mươi tỷ, tôi cược hết.”

Việt Hùng ngừng cười, lạnh lùng nói: “Người anh em, chơi cũng không phải chơi như thế, nếu không tìm cho mình một con đường lui, chỉ sợ thua một ván là một đi không trở lại!”

Thế Minh khuôn mặt ngây thơ, vẫn cười típ mắt. Khuôn mặt cậu có nét thư sinh anh tuấn, đôi mắt dài biết cười híp lại tạo cho người ta cảm giác dễ gần. Việt Hùng bây giờ rất kiêng dè cậu! Những người chưa tiếp xúc với Thế Minh không thể hiểu cậu đáng sợ đến mức nào, nhưng có thể cảm nhận bằng từng giác quan, cho thấy cậu là người có thủ đoạn mưu mô, là một con rắn độc quận tròn mơ màng ngủ, chỉ cần bạn sơ hở thì sẽ bị nó cắn chết lúc nào chẳng hay!

Thế Minh như thể là một người có thể nhìn thấu tâm can sau trong bạn, nhưng bạn lại chẳng thể tiếp cận được đến con tim của cậu ta.

Thế Minh tiếp tục cười mắt cong vút như trăng lưỡi liềm, cậu nói:

“Tôi có trực giác rất chuẩn xác. Tôi biết tôi sẽ thắng!”

Việt Hùng giơ con bài trong tay lên hướng về mặt Thế Minh, là một con K bích, đĩnh đạc cất tiếng:

“To hơn quân bài trong tay tôi chỉ có bốn quân, chú tin số chú có thể đỏ đến mức ấy?”

Thế Minh thẳng lưng dõng dạc: “Số tôi từ trước đến nay đều khá đỏ, ông trời đều chiếu cố cho tôi, nên mới may mắn sống được đến ngày hôm nay. Nếu đã có dũng khí cược một ván, sao anh không có can đảm thử cái nhỉ?”

Việt Hùng nói: “Nếu thế tôi cũng không khách sáo!”

Nói hết câu, nhìn người phục vụ gom số đồng xu, nói:

“Chỗ này của tôi không đủ bốn mươi tỉ.”

Thế Minh nhìn qua một vòng sòng bạc, than vãn: “Ở đây bố trí cũng được, ai mà biết được một khách sạn hào nhoáng như thế này lại chứa một sòng bạc quy mô lớn như thế này? Tôi nghĩ chỗ này cũng phải bốn mươi tỉ rồi, sao không lấy cả toà khách sạn này để cược với tôi?”

Mọi người ở sòng bạc ngừng việc chơi bài lại, đứng vây quanh hai người. Nghe lời này của Thế Minh, sắc mặt mọi người thay đổi, cảm thấy chơi có hơi quá đà. Đàn em của Việt Hùng tức giận, ánh mắt chúng như sắp giết người đến nơi.

Việt Hùng lòng sôi như lửa đốt, chỉ có thể nén xuống như không có việc gì, mặt cười lịch sự:

“Tốt! Tốt lắm! Tôi sẽ cược một ván tài sản và quyền hạn của khách sạn này.”

Việt Hùng vẫy tay với thuộc hạ, một người đàn ông bước đến bên cạnh, rồi hắn ta nói thầm bên tai người thuộc hạ, thuộc hạ rời đi. Một lúc sau, đưa một tờ giấy trước mặt Việt Hùng.

Việt Hùng để tờ giấy lên bàn lạnh lùng nói:

“Đây là bằng khoán đất và quyền sở hữu của khách sạn, nếu cậu có bản lĩnh, cậu có thể cầm!”

Thế Minh thở dài một tiếng, đứng dậy nói: “Tôi thấy ánh sáng ở đây hơi tối, chắc sau này phải mở thêm một cái cửa sổ cho thông nắng thông gió, thêm tí ánh sáng mặt trời cho sáng sủa. Anh Lỗi, anh thấy sao?”

Thế Minh đưa tay chỉ vào bước tường, cứ như nơi này đã thuộc địa bàn của cậu. Đặng Tâm Lỗi nhìn ánh mắt vằn sát khí của mọi người xung quanh, có hơi run nhẹ, lau mồ hôi lạnh trên đầu, ứng phó tiếp lời:

“Đẹp! Đẹp lắm!”

“Mày hơi quá đáng rồi!”

Một người đàn ông giận giữ hét lên, xông về phía Thế Minh. Người đàn ông còn chưa tiến đến gần chỗ Thế Minh đã bị hơn mười khẩu súng chĩa vào đầu. Thuộc hạ của Thế Minh vừa chĩa súng, đàn em của Việt Hùng cũng lôi súng ra, hai bên căm giận mắt đối mắt, chỉ cần một mồi lửa là rực cháy.

Thế Minh khua tay, giọng điệu chắc như đinh đóng cột:

“Chúng mày ai lại làm thế. Vô lễ mất lịch sự quá! Đừng quên mình là khách, chủ có thế nào cũng phải nhẫn nhịn tí. Cất súng đi!”

Việt Hùng mặt đỏ như lửa: “Điều tép, mày quay lại đây!” Người đàn ông tên Điều tép nhìn Thế Minh một cái, rồi lùi lại đằng sau Việt Hùng.

“Tôi cược với chú!” Việt Hùng đưa tờ giấy trắng lên trước, nói:

“Minh, tôi quên vẫn chưa nói với chú, số tôi cũng đỏ không kém!”

“Thật thế không? Thế thì tôi phải xem xem thế nào.”

Nói hết câu, cậu lật con bài trong tay lên. Mọi người đổ dồn vào nhìn tấm bài trên mặt bàn, Việt Hùng cũng không ngoại lệ.

Con bài hiện ra trước mắt, là con 3 rô. Thế Minh sững lại một giây, rồi cười thất vọng: “Hoá ra số tôi hết đỏ rồi.”

Rồi nhìn Việt Hùng nói: “Vận may cũng không phải cố định ở một người nào mãi. Tôi cứ nghĩ ai có vận mạnh, vận may sẽ truyền về người ấy. Mong anh đừng để ý những lời vô lễ kia của tôi. Chỉ là một cách làm tăng vận khí của bản thân thôi!”

Việt Hùng cười nói: “Hay lắm. Tôi sẽ ghi nhớ. Nhưng vừa nãy tôi thắng không có nghĩa chú thua. Về sau ngày dài tháng rộng, tôi vẫn tin thắng lợi vẫn sẽ thuộc về bên tôi.”

Thế Minh ngẩng đầu cười nói: “Để rồi xem! Ngàn vàng dễ kiếm, tri kỉ khó tìm. Nay có dịp gặp được người tri kỉ mà lại là đối thủ quả là một chuyện vui vẻ với tôi.”

Rất lâu về sau, Vũ Việt Hùng có khẳng định Lê Thế Minh là một thiên tài. Bạn không thể đọc được bất kì thứ gì từ trên mặt cậu ta, nhưng cậu ta chỉ cần một ánh mắt đã nhìn xuyên thấu tâm can bạn. Nếu thiên tài có thể phân cấp bậc, thì cậu ta thuộc dòng đỉnh cấp. Nếu thằng khốn cũng có phân cấp, thì cậu ta là tệ nhất trong các loại tệ. Đấu với một đối thủ đáng gờm cũng là một loại cảm giác thỏa mãn.

Thế Minh ngồi trong xe, cậu rất vui vẻ, lần xô xát với Việt Hùng không những không khiến cậu nhụt chí mà ngược lại còn cho cậu khoái chí vì cuối cùng cậu đã gặp một đối thủ thực sự trong đời. Điều khiến cậu hưng phấn nhất là Việt Hùng không phải người nhát gan, cái tính điên cuồng giống cậu như đúc.

“Hoá ra mình không hề cô độc!”

Thế Minh dựa vào ghế xe ô tô, nhắm mắt, cười nhẹ.

Đặng Tâm Lỗi hỏi: “Dĩ nhiên rồi! Không cần biết là lúc nào ở đâu, tôi luôn ủng hộ anh!”

Văn Bình thầm than thở, anh hiểu ý Thế Minh, ngâm lên: “Thiên hạ có mười phần ngông thì anh Minh chiếm đến tám phần.”

 

“Haha!” Thế Minh vỗ vai anh ta rồi ngẩng đầu lên trời cười.

Đặng Tâm Lỗi không hiểu hỏi: “Hả? Hai người đang nói gì cơ?” 

“Nói anh cũng chẳng hiểu.”

“Muốn đi tìm cân á?”

Thế Minh và mấy người ở lại ĐN hai hôm, Văn Bình ở lại ĐN giải quyết một vài công chuyện không thể đi cùng Thế Minh nữa. Sau cuộc họp Đại hội Đạo Môn thường niên kết thúc, các đại ca khác cũng bay về tổng cục của mình. Ngồi trên máy bay, nhìn xuống thành phố ĐN, Thế Minh hỏi:

“Anh Lỗi, nếu là anh, anh nắm chắc bao nhiêu phần có thể đuổi Nam Đạo Môn ra khỏi ĐN.”

Đặng Tâm Lỗi nghĩ rồi nói: “Khoảng bảy phần!”

“Chỉ có bảy phần thôi sao?”

“Nếu chuẩn bị tốt rồi đánh úp có thể thêm hai phần thắng.”

“Thế tổng cộng là chín phần thắng.”

“Nếu tôi và Bình ở cùng nhau, cho dù không có chuẩn bị gì, cũng nắm chắc mười phần thắng.”

“Bình?”

“Văn Bình bình thường nó không thích thể hiện ra ngoài, ngây ngô như thằng ngố. Nhưng tôi hiểu tính nó, ngoại trừ ông lớn và anh Minh nó là một thằng thông minh nhất mà tôi từng gặp. Bắc Đạo Môn có được như ngày hôm nay có đến hơn một nửa công lao là nó gây dựng, tôi chỉ là thằng quân tướng dẫn đầu đánh giặc ngoài biên thôi. Ông lớn cũng nói, có Tâm Lỗi thắng trăm quân, có Văn Bình thắng vạn mã.”

Thế Minh thở dài một tiếng, không nói gì. Cậu có linh cảm, Trần Văn Bình không phải là người của cậu. Thật kì lạ, mặc dù chẳng có một dấu hiệu khác lạ nào nhưng cậu có linh tính như thế. Một nhân tài lại không thuộc quyền cậu sử dụng, quả là có mối nguy hiểm tiềm ẩn. Thế Minh nắm chặt bàn tay, có nổi lên sát khí. Một câu nói vô tình của Đặng Tâm Lỗi đã dậy lên sát khí tận sâu dưới đáy lòng cậu.

Thế Minh thay đổi ý nghĩ, thả lỏng lòng bàn tay, miệng mấp máy, lầm bầm: “Còn có ai dám đe dọa dưới mắt thằng Lê Thế Minh này.”

  

“Hả?” Đặng Tâm Lỗi hỏi lại: “Anh Minh, ai đe doạ chúng ta? Là thằng Vũ Việt Hùng hả?”

Thế Minh lắc đầu cười: “Hùng là một anh hùng trong giới xã hội, nhưng anh hùng thì không thể chiếm được thắng lợi. Vì anh hùng phải đeo cặp xiềng xích của đạo đức!”

 

Thành phố T, tại bệnh viện. Thế Minh vừa về đã ngồi xe đến bệnh viện, cậu muốn kể lại những chuyện của Đạo Môn cho ông cụ Kim Bằng nghe. Chưa bước vào phòng, cậu nhìn thấy một người bác sĩ. Cậu chạy lên hỏi:

“Bác sĩ, bệnh tình của ông sao rồi?”

Bác sĩ là nhân viên nội bộ của Đạo Môn, biết Thế Minh cầm quyền đại ca, vì vội vàng khách khí trả lời:

“Bây giờ sức khoẻ của ông lớn ổn định hơn nhiều, chỉ cần bồi dưỡng một khoảng thời gian là không có vấn đề gì. Mặc dù có trúng hai viên đạn, nhưng may không bắn vào chỗ hiểm.”

“Ừm!” Thế Minh nhẹ nhõm hơn, cậu nghĩ ra điều gì hỏi luôn: “Bác sĩ vừa kiểm tra hai viên đạn trên người ông lớn đều không bắn vào chỗ hiểm đúng không?”

  

“Đúng rồi!” Bác sĩ gật đầu, hỏi lại: “Có vấn đề gì à?”

Thế Minh lắc đầu vội nói: “Không có gì. Bác sĩ cứ đi làm việc đi, tôi đi xem ông lớn ra sao.”

Nói xong, Thế Minh nhăm nhúm mặt mày bước vào phòng bệnh, nhớ lại những lời của bác sĩ cậu nảy ra một ý nghĩ nhưng chưa thật sự chắc chắn, chỉ có thể phỏng đoán theo linh tính.

Vừa bước vào phòng bệnh, một làn gió với hương thơm nhè nhẹ lướt qua, một bàn tay đưa lên che mắt cậu, giọng nói nhí nhảnh bên tai cậu:

“Đoán xem là ai?”

Bình Luận (0)
Comment