Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 123 - Khuê Mù Vỡ Mộng

Thế Minh nhìn đám người đó chỉ biết lắc đầu, thầm nghĩ, e hèn này khó mà làm được việc lớn! Cậu quay đầu lại, vẫy tay với Long và mấy người kia, nói: “Đằng sau chiếc sofa trước mặt có ba tên, chắc là Khuê Mù đang trong một gian phòng nào đó ở hành lang, giải quyết ba tên này, mau!”

Thế Minh nóng lòng đi tìm Khuê Mù, vì cậu đang thắc mắc rất nhiều chuyện.

Kim đáp lại một tiếng, gật đầu với Mộc và Thổ: “Đi theo tôi!”

Ba người đi xuống tầng, kéo lê ba cái xác lên chỗ quẹo Thế Minh, bọn họ tâm linh tương thông, chỉ cần nhìn nhau một cái, không cần ám thị bất cứ điều gì, gần như đồng thời ném cái xác ra, ngay sau đó, Kim khẽ ho một tiếng, lấy cái xác làm lá chắn để đi ra ngoài.

“Pằng! Pằng! Pằng!”

Một loạt tiếng súng vang lên, đại sảnh trở nên yên tĩnh. Kim bò dậy từ dưới đất, vỗ bụi trên người mình, nói về phía Thế Minh đang ở trong góc: “Anh Minh, giải quyết xong cả rồi!”

Nghe thấy lời này, Thế Minh bước ra ngoài, ra phía sau sofa, ba tên kia bị bắn trúng giữa trán, vị trí không sai lệch chút nào. Thế Minh thầm giơ ngón tay cái lên, vô cùng bái phục kĩ thuật bắn súng của mấy người này.

Long và mấy người khác cũng bước tới, nhìn mấy cái xác dưới đất, thầm khen, hay lắm! Những ông lớn kia cũng có cái nhìn khác về thực lực của Thế Minh, bất kể địa vị của bọn họ như thế nào thì cũng đều có chung một suy nghĩ: Ít gây chuyện với người này thì hơn!

Thế Minh lạnh lùng nhìn bọn họ, cảm thấy khinh bỉ, vỗ vỗ tay để mọi người tập trung về phía mình, lớn tiếng nói: “Khuê Mù đang ở phòng trong hành lang, mọi người chia nhau ra tìm!”

Những ông lớn này vội gật đầu, nghe theo lệnh Thế Minh như vốn đã là đàn em của cậu, bắt đầu tìm kiếm từng gian một ở hành lang.

Thế Minh đi sát lại chỗ Thủy, thắc mắc hỏi: “Thủy, độc trên cây kim của cô là gì thế, có độc lắm không?”

Thủy do dự một lúc, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: “Rất độc! Tên nó là “truy tim”, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, Khuê Mù sắp sửa không qua khỏi rồi! Trừ phi hắn có thể tự chặt đứt cánh tay mình đi thì còn cứu được, nhưng em nghĩ hắn không có can đảm đó đâu!”

Thế Minh gật đầu, cậu không sợ Thế Minh chết, nhưng muốn giải đáp thắc mắc cho hắn trước khi hắn chết. Thế Minh lớn tiếng nói: “Mọi người mau lên! Lát nữa bọn cớm đến thì không dễ xử lí đâu!”

Mấy ông lớn nghe thấy hai chữ bọn cớm thì đều rùng mình, quả nhiên tốc độ nhanh chóng hơn rất nhiều. Thế Minh thầm cười, nơi này mà có cảnh sát xuất hiện mới lạ! Đang nghĩ vậy, chợt có một tiếng súng vang lên, một ông lớn vừa mở cửa ra đã bị đạn bắn trúng ngực, trợn trừng mắt chậm rãi ngã xuống. Thế Minh biết là đã tìm được Khuê Mù rồi! Cậu nói với những người khác: “Lên!”

Tiếng súng lại vang lên một lần nữa, phá vỡ bầu không khí vừa mới yên tĩnh lại. Lúc này, không biết từ lúc nào đã có hơn 30 tên xuất hiện ở bên ngoài tòa nhà, tay cầm súng bao vây cả tòa nhà lại.

Maung ung dung tựa vào một chiếc xe hút thuốc, bên cạnh ngoài hai tên đàn em ra thì còn có một người Việt Nam nữa, vóc dáng vạm vỡ, mặt để râu quai nón, đôi mắt nhỏ hẹp đảo ngược xuôi, mắt long sòng sọc, kẻ này tên là Tùng Quân, chính là đại ca của bang Hổ Trắng, được Chiến Trìu nuôi dưỡng như một con chó trung thành ở Việt Nam.

Tùng Quân khom người đứng bên cạnh Maung, nịnh bợ nói: “Ngài Maung, bây giờ có phải chúng ta đã có thể thu dọn tàn cục rồi hay không? Bên trong có vẻ cũng đã ổn thỏa rồi, lỡ như cớm đến chúng ta cũng không tiện giải thích!” (Tiếng Myanmar)

Maung cười khẩy nói: “Tao tự có tính toán của mình! Đợi thêm một lúc nữa! Đã bắt được Hoàng Thùy Linh hay chưa?"

“Đám vệ sĩ bên cạnh Hoàng Thùy Linh rất đáng gờm, đã đánh chết năm, sáu tên nhưng vẫn để nó chạy mất.” Tùng Quân vừa lau mồ hôi vừa trả lời, hắn biết đáp án này chắc chắn không thể khiến đối phương hài lòng.

Quả nhiên, Maung nghe xong liền chửi ầm lên: “Vô dụng, đến cả một con đàn bà cũng không bắt được.”

Maung nghĩ, Thùy Linh chạy rồi thì cứ chạy, bây giờ phải xử lí ổn thỏa nơi này trước đã, thế lực của Đạo Môn ở phố J không hề nhỏ, chỉ cần gã thâu tóm được phố J thì cũng không phải sợ Đạo Môn gì đó nữa. Nơi này cách thành phố khá xa, cho dù Đạo Môn có chi viện thì cũng không thể đến nhanh như vậy được. Nhưng Maung đã tính sai rồi, trước khi Thùy Linh đi vào đại sảnh đã gửi tín hiệu chi viện cho tổng bộ rồi, chỉ là gã không hề biết mà thôi.

Trong tòa nhà, mấy tên đàn em còn sót lại của Khuê Mù cũng đã ngã trong vũng máu. Hắn tựa trước cửa sổ, cơ thể không ngừng co giật, sắc mặt xanh xao tái nhợt, độc truy tim này đã lan ra khắp cơ thể hắn. Khuê Mù cảm thấy cơ thể vô cùng lạnh lẽo, chút ý chí còn sót lại chống đỡ cho hắn không gục xuống, trong lòng hắn vẫn còn chút hi vọng cuối cùng, cho rằng Maung vẫn là chiến hữu của mình, sẽ đến cứu hắn.

Thế Minh cầm súng đi đến bên cạnh Khuê Mù, khóe mắt liếc ra ngoài cửa sổ, thầm thấy chấn động, bên ngoài có rất nhiều người đang chuyển động, cậu bèn thấy không ổn! Cậu túm tóc Khuê Mù lên để cái mắt đã mất đi ánh sáng kia nhìn thẳng vào mình:

“Mày vẫn cho rằng cái tên Maung đó sẽ tới cứu mày sao? Đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa! Mày, tao, tất cả những người ở đây đều là vật hi sinh của Chiến Trìu! Mày đúng là một thằng ngu mà, nhìn ra ngoài mà xem, người bạn kia của mày đang làm cái gì? Mày nhìn rõ cho tao!”

Thế Minh ấn đầu Khuê Mù lên cửa sổ, cơ thể hắn giật nảy lên một cái, như một quả bóng bị rút hết hơi, không còn chút sức lực nào nữa, còn đứng được hoàn toàn là do Thế Minh đang túm tóc của hắn. Thế Minh gằn giọng nói: “Đã nhìn rõ chưa? Thằng chó ấy muốn giết toàn bộ chúng ta, mày đúng là khôn đến mức bán cả thân mình!”

Khuê Mù rơi nước mắt, hóa ra từ đầu đến cuối hắn đã bị Maung tính kế, Maung còn nói là chỉ cần giết sạch những ông lớn tụ tập ở đây thì sẽ cho hắn làm hoàng đế thế giới ngầm của đất J!

Ngu rồi! Sập bẫy rồi! Ánh mắt Khuê Mù mất đi tia sáng, lẩm bẩm nói: “Đều là lừa gạt! Đều là bịp bợm! Đều là điêu toa...”

Bình Luận (0)
Comment