Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 122 - Cấu Xé Nhau

Thế Minh thở dài, người này đúng là số đen đủi! Cậu nghĩ vậy, nhưng tay thì vẫn không thả lỏng mà kéo mạnh về sau.

“Aaaa!” Tiếng kêu chói tai vang vọng khắp đại sảnh, người kia bị sợi dây bạc cứa đôi cơ thể thành hai phần, nửa trên vẫn chưa chết, còn đang cố gắng bò về phía trước, vươn tay ra kêu cứu với đồng đội: “Cứu tao! Cứu tao! Cứu tao! Cứu...” Giọng nói dần một yếu đi.

Mọi người ở đất này làm gì có ai là tay chưa từng nhuốm máu người, nhưng thấy cảnh tượng thảm hại trước mắt thì đều không khỏi run rẩy. Chỉ là không có ai có dư thời gian để nghĩ về những điều này cả, hỗn chiến vẫn còn đang diễn ra. Tiếng súng của Kim không ngừng vang lên, nhưng không có một viên bạn nào bắn ra là vô dụng cả. Long và Cường không biết đã cướp được dao từ lúc nào, lao vào trong trận chiến.

Một tên đàn em của Khuê Mù sợ hãi bởi cảnh tượng như địa ngục trần gian này, hắn ta ném khẩu súng trong tay xuống, miệng không chịu kiểm soát mà hét thất thanh, chạy như điên ra khỏi đại sảnh. Kim nhìn thấy người này lướt qua vai mình nhưng không nổ súng, không phải vì gã nhân từ, mà là vì gã cho rằng không cần thiết phải làm như vậy, sát thủ sẽ không bao giờ lãng phí đạn của mình cả. Đối với bọn họ, súng là mạng sống, đạn là linh hồn!

Tên kia la hét chạy ra ngoài, mới chạy được vài bước, có một tiếng súng vang lên, tiếng hét liền biến mất, khẩu súng trong Maung vẫn còn đang nhả khói. Gã cười nhạo nhễ nhìn cái xác dưới đất, nhổ một ngụm nước miếng, gằn giọng nói: “Từ nay về sau, bọn tao chính là kẻ cầm đầu cái đất J này! Haha!”

Mấy tên đàn em có súng của Khuê Mù lúc này chẳng còn mấy người có thể đứng, thấy tình hình không ổn, chúng đỡ Khuê Mù dậy đi lên tầng hai.

Tình hình hỗn chiến ở đây cũng đã có chút thay đổi. Về cơ bản, mấy tên đàn em của Khuê Mù cầm súng đều đã lên tầng, chỉ còn những kẻ khác đều cướp vũ khí như dao, gậy từ những kẻ đã chết để chiến đấu. Ông lớn của các bang phái tuy vẫn ở thế hạ phong vì không có vũ khí, nhưng loại bỏ được sự uy hiếp của súng, bọn họ đều thở phào một hơi, lao vào chiến một sống một còn với đàn em Khuê Mù.

Thế Minh thấy Khuê Mù rút lên tầng hai thì bình tĩnh hơn đôi chút, đứng dậy thu dao găm vàng về, trên con dao còn có rất nhiều “chiến tích”. Thế Minh tạm xé một góc áo của một cái xác để lau sạch sợi dây bạc. Long, Phạm Cường và năm người ngũ hành nhìn cậu, quan tâm hỏi han:

“Anh Minh, không sao chứ?” Tình hình lúc nãy quá nguy hiểm, chỉ sợ Thế Minh bị thương. Mọi người thấy cậu mỉm cười lắc đầu thì mới yên tâm.

Lúc này ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ còn hơn 30 người đang cấu xé nhau, người nằm la liệt dưới đất, có cả những người còn sống đang thoi thóp, máu tươi chảy lênh láng. Quá nửa đại ca các bang phái đều đã ngã xuống. Thế Minh thầm nhủ đất J lại có một phen thay máu lớn rồi, đây không phải một chuyện tốt đối với cậu.

Long kéo tay áo lên, hỏi:

“Minh, bây giờ chúng ta phải làm thế nào? Có cần giúp bọn họ không?” Long liếc về phía khu vực đang hỗn chiến.

Thế Minh nghĩ ngợi, gật đầu nói: “Giúp!”

Long gật đầu bảo “Được”, nghiêng người ném con dao trong tay ra, đâm trúng vào đầu của một tên. Hóa ra tên đó thấy mấy người Thế Minh đang thương lượng, muốn nhân cơ hội này luyện tay nghề bắn súng, vừa cúi người đã bị Long phát hiện, một con dao cắm trúng đầu, hai mắt trợn trừng rồi vĩnh biệt trần thế.

Long lập tức nhặt khẩu súng dưới đất lên, nổ liên tiếp vài phát súng với đàn em của Khuê Mù, những người khác cũng lần lượt nhặt vũ khí lên đánh trả, chẳng mấy chốc, đàn em của Khuê Mù đã ngã gục toàn bộ.

Các ông lớn may mắn sống sót đang ngồi dưới đất thở dốc, nhìn Thế Minh với ánh mắt đầy cảm kích. Có một người đàn ông trung niên vóc dáng hơi mập mạp, đầu cạo trọc bước tới khom người với Thế Minh: “Người anh em, lần này thật sự cảm ơn cậu đã giúp đỡ, nếu không cái mạng này của tôi đã bỏ lại nơi đây rồi. Sau này có việc gì cậu chỉ cần nói một câu tôi La Cương chắc chắn sẽ không từ chối!”

La Cương là kẻ cầm đầu một bang phái lớn có tiếng ở khu X, cũng chính là khu vực mà Thế Minh mở sòng bạc.

Thế Minh có mục đích khác, xua tay khách sáo nói: “Anh Cương không phải khách sáo như thế, mấy kẻ bại hoại như tên Khuê Mù này là sự sỉ nhục của đất J chúng ta. Không biết anh Cương còn có sức để chiến tiếp hay không, chúng ta lên tầng tìm hắn tính sổ!”

Thủy nói tiếp: “Hắn đã trúng kim độc của em, chạy không nổi đâu!”

La Cương đứng thẳng người lên, tiện tay nhặt một khẩu súng, giận dữ nói: “Đi, người anh em, chúng ta lên tầng tìm hắn tính sổ!”

Sau đó quay sang nói với những người khác: “Mọi người có đi hay không? Có muốn trả thù cho những người anh em đã chết của mình không? Muốn đi thì đi cùng người anh emLê Thế Minh này!”

Mọi người đều là những người có máu mặt ở giới xã hội đen, trước giờ luôn uy phong, nào đã từng chịu nỗi uất ức như thế này, lần lượt cầm vũ khí lên lớn tiếng nói: “Lên, giết chết tên bại hoại này!”

“Bà mẹ nó, năm người anh em tốt của tôi đều đã không qua khỏi, tôi sẽ lột da nó!”

“Được! Mọi người theo tôi!” Thế Minh thấy mọi người hừng hực ý chí thì lớn tiếng nói, ngầm ra hiệu bằng ánh mắt với người của mình, để bọn họ đi theo phía sau mấy ông lớn kia, giữ sức lực và đạn dược. Cậu biết chuyện này vẫn chưa xong, tuy Khuê Mù đã bại trận nhưng còn tên Maung vẫn chưa xuất hiện, bên ngoài không biết còn bao nhiêu kẻ địch nữa, bây giờ cũng không còn hơi sức để quan tâm như thế được, đi bước nào tính bước đó, chỉ mong Thùy Linh có thể bình an là đủ.

Bọn họ đi lên tầng hai, thiết kế của nơi này không khác mấy so với tầng một. Vừa lên nhìn thấy ngay một cái đại sảnh cũng không hề nhỏ, bên cạnh có một cái hành lang, bên trong có bảy, tám gian phòng đơn không lớn lắm. Đám người Thế Minh vừa đến đại sảnh tầng hai đã có ba tiếng súng nổ lên. Mọi người càng thêm cẩn thận hơn, tiếng súng vừa vang lên, tất cả mọi người đều bò xuống đất để né tránh, tìm thấy mục tiêu thì giơ súng bắn trả. Thế Minh lăn ra khúc cua giữa cầu thang và đại sảnh, ngó đầu ra thăm dò. Chỉ thấy đằng sau sofa ở góc trong cùng có ba tên đang không ngừng nổ súng. Mà mấy tên đại ca ở phe cậu nói nghe thì hay lắm, bây giờ lại không còn sự can đảm như ban nãy nữa, ai nấy đều tìm chỗ để trốn đi, thỉnh thoảng lại giơ tay ra nổ một hai nhát súng theo tổ tiên mách bảo, có những người còn không biết kẻ địch đang ở đâu.

Bình Luận (0)
Comment