Hằng Đêm Sanh Ca

Chương 11



Diệp Nhị vốn không có muốn làm cái tư thế khó chịu như vậy, tất cả đều là do Diệp Nhất bắt buộc nàng như thế.


"Nhị, đến đây ngồi xuống". Diệp Nhất thuận tay dừng ở cổ Diệp Nhị đem nàng từ trên giường kéo đến. Thân thể chỗ sâu trong còn bị Diệp Nhất lấp tràn đầy, động tác của Diệp Nhị rõ ràng có chút thong thả, động tác ngồi xuống càng tới gần Diệp Nhất thêm, mà thắt lưng của nàng thẳng ra một chút, thì Diệp Nhất liền xâm nhập thêm một tấc.


"Ân....." Diệp Nhị từ từ nhắm hai mắt cắn nhanh môi dưới, hai tay chống dưới giường để chống đỡ thân trên có xu hướng nghiêng vẹo qua một bên, đã muốn không có biện pháp nhúc nhích.


"Làm sao vậy, ân?" Hơi thở Diệp Nhất gần trong gang tấc.


"Ta..............." Diệp Nhị không biết nên như thế nào để nói ra được cái cảnh khó xử hiện tại của mình, mở mắt ra nhìn Diệp Nhất, trong ánh mắt hàm chứa e lệ, thanh âm phóng buông ra ở mức thấp nhất, "Tỷ tỷ có thể lui về phía sau một tý được không?"


"Lui về phía sau? Ta không lui về phía sau". Diệp Nhất đặt một bàn tay lên phần eo Diệp Nhị càng làm cho nàng tới gần mình, Diệp Nhị lại hừ nhẹ một tiếng, Diệp Nhất lại tiến vào càng sâu, "Ta chưa bao giờ biết cái gì gọi là lui về sau. Hơn nữa ta cũng không có muốn lui về sau, ta không nghĩ sẽ buông tha ngươi, ngươi còn không hiểu sao?"


"A............. Ngô.... Tỷ tỷ.... như vậy..... không được................" Hai tay Diệp Nhị gắt gao nắm chặt lấy đầu vai Diệp Nhất, sắp phát tiết kịch liệt muốn hét lớn lên nhưng bị nàng áp chế biến thành thân ngâm. Ngón tay của Diệp Nhất không ngừng va chạm ở chỗ sâu trong thân thể của Diệp Nhị, theo đầu ngón tay nàng tràn ra một loại chất lỏng kì lạ, làm cho Diệp Nhị quên đi động tác phản kháng, không biết là nên đẩy Diệp Nhất ra xa hay kéo nàng lại gần.


"Vừa nói không được, ngươi lại "cắn" ta càng chặt, ở phía dưới đó của ngươi, tựa hồ như là luyến tiếc ta rời đi". Diệp Nhất hướng phía dưới thân Diệp Nhị nhìn lại cười xấu xa, cười đến thật xinh đẹp. Nàng ưỡn người lên, làm cho Diệp Nhất ngồi lên phía trên hai chân của nàng. Sự thoải mái đáng ngạc nhiên càng ngày càng mau, càng nhiều, tựa như vận sức chờ đợi khoảnh khắc kia tràn ngập đến, chỗ sâu trong yết hầu của Diệp Nhị phát ra tiếng nỉ non nức nở, nàng đã không còn muốn cố gắng nhiều hơn, hung hăng ôm lấy cổ Diệp Nhất, thân mình di chuyển lên xuống theo động tác của tỷ tỷ.


Sắp, cũng sắp muốn tới.....................


"Muội muội, ngươi thích không? Ân?" Thanh âm Diệp Nhất mang theo chút run rẩy, Diệp Nhị có thể nghe ra, thể lực của nàng đã giảm xuống rất nhiều. Thân thể Diệp Nhất cư nhiên bắt đầu nóng lên, làn da nàng chưa từng có mồ hôi nay đã thấm ra một lớp mồ hôi mỏng. Thân thể gầy yếu của nàng đang nỗ lực quá mức bình thường, chỉ vì muốn cho Diệp Nhị càng nhiều khoái hoạt.


"Ta...........Ta sắp.........Ta sắp............."


Diệp Nhất cười si ngốc. Diệp Nhị đã muốn vượt qua mái tóc dài phiêu đãng trên bả vai trước mắt của Diệp Nhất, khuôn mặt nàng vừa có biểu tình đau đớn khó nhịn lại vừa tản ra nét ngấm ngầm chịu đựng sung sướng.


Ba mươi năm qua như gần như xa mà khoảng cách như một giấc mộng, sự thân mật giờ phút này vẫn là một hồi ảo giác sao? Bị vây trên đỉnh khoái hoạt, hai người đã không còn đủ tinh lực để mà tự hỏi, mà phân tích. Tới gần người mình yêu chính là bản năng của nhân loại, cho dù cả hai nàng vẫn là thời điểm tuổi trẻ thanh xuân, nhưng trong trái tim đã mơ hồ gieo xuống hạt giống tình yêu, nhưng khi đó các nàng còn chưa có định nghĩa được tình yêu đích thực.


Nếu không có màn chuyện xấu kia, Diệp Nhất sẽ không đi Mĩ quốc, hai người họ sẽ không bị chia lìa ba năm. Ba năm này thay đổi cả cuộc đời Diệp Nhất, làm cho mối quan hệ của nàng cùng Diệp Nhị không hiểu vì sao dãn thưa rất nhiều.


Cho đến nay Diệp Nhất cũng không có nói cho bất kì người nào là nàng ở Mĩ quốc ba năm rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, không ai biết được trong lòng nàng đến tột cùng có những bí mật như thế nào.


Diệp Nhất nhớ rõ mụ mụ nhìn mặt nàng và nói, nữ nhân, ta có chút không rõ ngươi, vì sao nội tâm của ngươi chính là như vậy.


Ẩn núp sâu trong nội tâm của Diệp Nhất chỉ là nỗi cô đơn. Nhưng nỗi cô đơn kia Diệp Nhất cũng không có cách nào khống chế. Đây là một bí mật, bí mật mà chỉ có nàng cùng mụ mụ biết. Chính là nhìn thấy Diệp Nhất thời điểm đó, biểu tình của mụ mụ mang theo kinh ngạc, thậm chí là sợ hãi, Diệp Nhất hiểu được là mụ mụ chính là sợ bản thân nàng.


Nguyên nhân gây ra tất cả những chuyện này, đều phải nói là do giờ học hội họa mỹ thuật.


Diệp Nhất không thích học hội họa mỹ thuật cũng không phải bởi vì chính nàng phải vẽ tranh, mà bởi vì mỹ thuật lão sư luôn cho học sinh vẽ những thứ thật nhàm chán như là ấm nước, hoa quả hay mấy thứ linh tinh gì đó, Diệp Nhất đối với mấy thứ như vậy không có lấy nửa điểm mỹ cảm nên cầm cây bút một chút liền thấy mệt mỏi rã rời. Vì vậy sau khi hoàn thành bức tranh xong như cho có lệ, Diệp Nhất cũng không có thấy thích tranh đồ vật này nọ.


Trường mà Diệp Nhất theo học lúc đó là trường học quí tộc, rất nhiều học sinh sau khi tốt nghiệp đều được đưa đi nước ngoài du học. Cha mẹ tốn rất nhiều tiền để cho bọn nhỏ vào học được trong trường này, cho nên hi vọng quá lớn thì cũng tạo nên áp lực phi thường lớn. Cho nên hàng năm đều có người từ trên nóc tầng mười lăm là lầu thực nghiệm nhảy xuống, não như bùn đất, buông tay thế gian.


Ngày đó Diệp Nhất sau khi học xong giờ mỹ thuật cùng các học sinh hướng về phòng thí nghiệm đi, đột nhiên phía sau truyền đến một trận kinh hô: "Nhảy lầu! Lại có người nhảy lầu!". Nghe động tĩnh như vậy nữ sinh nhát gan ở bên cạnh Diệp Nhất sợ tới mức trốn vào trong lòng ngực của nàng, Diệp Nhất nghe tiếng kinh hô phía sau liền nhìn lại, nữ sinh kia lập tức liền đem ánh mắt của Diệp Nhất che lại: "Không nên nhìn, thật đáng sợ....."


Diệp Nhất mỉm cười: "Không có việc gì".


"Ngươi, ngươi không sợ sao?"


"Ta không sợ, ta đi nhìn xem".


"Đừng, ngươi sẽ gặp ác mộng đó". Nữ sinh nơm nớp lo sợ bước nhanh tới kéo cánh tay của Diệp Nhất lôi nàng đi, bị kéo đi về phía trước nhưng Diệp Nhất vẫn quay đầu lại, liếc mắt một cái liền qua cái khe hở của đám người đang đứng thấy thi thể rơi xuống đã hoàn toàn thay đổi. Máu đỏ tươi bắn tung tóe đầy đất, cằm đã muốn tách rời như vật ngoài thân bình thường im lặng nằm ở trong tầm tay của thi thể.


Diệp Nhất vẫn là nhìn thấy, tất cả chi tiết của thi thể kia đều khắc vào bên trong óc của nàng, thậm chí là có một hạt nhỏ gì đó bị tẩm trong máu, giống như một cái răng nanh bình thường nhỏ như hạt cát.


Trở lại phòng học nàng lấy ra tranh vẽ cùng bút, đem cổ thi thể kia tinh tế miểu tả lại.


Diệp Nhất cơ hồ ngừng thở khi hoàn thanh xong bức tranh thi thể, quá trình nàng vẽ thật lưu loát liền mạch, cơ hồ không có sửa chữa, nàng cũng không thể nào xác định được là nội tâm của mình sao lại có thể thực xúc động với sự việc như vậy, chính là bộ dáng của thi thể luôn rõ ràng như vậy, giống như ánh mắt như máy ảnh mà đem thi thể chụp lại, chỉ cần suy nghĩ một chút, có thể rõ ràng nhìn thấy tất cả chi tiết của người tử vong vì nhảy lầu kia.


Diệp Nhất sau khi hoàn thành bức tranh thì nhìn chằm chằm nó thật lâu, sau đó vo nó lại nhàu nát rồi quăng vào thùng rác.


Tuy rằng đây là một cơ hội phi thường ngẫu nhiên, nhưng làm cho Diệp Nhất xâm nhập một không gian thần kì, một cái không gian không hiểu vì sao làm cho nàng cảm thấy hưng phấn, nơi đó sự thật của cuộc sống tiếp xúc rất ít, như là thuộc một loại thế giới nào đó.


Máu, thi thể, sinh mệnh không trọn vẹn, thậm chí là miệng vết thương, rõ ràng đều làm cho nàng có dục vọng.


Diệp Nhất thường xuyên ghé qua thư viện, lật xem một số bộ sách có liên quan đến vấn đề tử vong. Chính là thư viện sách của trường trung học là có giới hạn, nàng chính là nhờ vả người bạn học nhát gan núp ở phía sau nàng khi cùng nàng thấy thi thể tên là Trình An Ny. Phụ thân của nàng là giáo sư, trong nhà lưu trữ rất nhiều sách, có rất nhiều sách vật lý cùng tâm lý học, Diệp Nhất phi thường có hứng thú. Trình An Ny chính là một đứa nhỏ không có chủ kiến, nàng bình thường vẫn chịu nhiều chiếu cố từ Diệp Nhất, cũng phi thường sùng bái sự độc lập của Diệp Nhất, cho nên khi Diệp Nhất đưa ra ý muốn ghé qua thư phòng của Trình ba ba để xem một chút, Trình An Ny liền cật lực giúp Diệp Nhất tranh thủ cơ hội này.


Chuyện Trình ba ba đối với một đứa nhỏ cùng tuổi với nữ nhân của mình đã có hứng thú với loại sách vở khó hiểu đích thật là ngoài ý muốn, hắn rất muốn trông thấy Diệp Nhất. Khi hắn thấy mái tóc thật dài duyên dáng yêu kiều phía sau đầu cùng nụ cười nhẹ nhàng rất quy củ của Diệp Nhất, hắn cảm giác thực rõ ràng rằng đứa nhỏ này không có giống với những đứa trẻ khác. Chính là hắn không biết là khác ở điểm nào, trong lúc nhất thời thật đúng là không nói nên lời.


Có thể là một loại lạnh nhạt khó có thể phát hiện.


Thư phòng của Trình ba ba phi thường lớn, so với thư viện trường trung học của các nàng còn lớn hơn, thậm chí là có ba tầng.


Diệp Nhất hai ngày cuối tuần đều không có về nhà mà ở lại nơi đó, tốc độ đọc của nàng phi thường mau, trong vòng hai ngày nàng đều đem tất cả những cuốn sách mà nàng cảm thấy có hứng thú xem qua. Trình ba ba cảm thấy được có điểm không bình thường, có phải hay không tiểu hài tử kia nhất thời tâm huyết dâng trào nên chỉ tùy tiện xem qua? Chính là khi hắn nhìn thấy hai mắt sưng đỏ của Diệp Nhất, còn thêm vẻ tiều tụy của hai ngày không ngủ lại làm cho hắn thay đổi. Tùy tiện hỏi chuyện thì phát hiện Diệp Nhất cư nhiên đều đem toàn bộ cất hết vào bên trong bộ óc.


"Thật sự là quấy rầy". Diệp Nhất phi thường khách khí, nàng ngồi dưới đất, dựa vào giá sách, bên người tất cả đều là những quyển sách được mở ra, chất đống lung tung xung quanh chỗ nàng ngồi, cơ hồ muốn đem cơ thể nhỏ gầy của nàng nuốt sống, "Thật có lỗi, những cuốn sách đó một hồi ta sẽ sắp xếp lại thật tốt, ta nhớ rõ số của sách, một hồi nữa ta sẽ dựa vào trình tự trước đó mà trả lại từng quyển từng quyển".


Trình ba ba nghiêng đầu, bước tới hai bước gần Diệp Nhất hỏi: "Ngươi thật sự mười lăm tuổi?"


"Ân, cùng với An Ny bằng tuổi nhau".


Trình ba ba lắc đầu: " Ngươi là tiểu hài tử lạ lùng nhất mà ta từng thấy. Tựa như rất nhiều phim khoa học viễn tưởng đã từng đề cập tới..... Đúng, tiểu hài tử được chuyển thế đầu thai, tiểu hài tử đối với thế giới này rất quen thuộc có thể thoải mái nắm lấy..........."


Diệp Nhất tươi cười hòa tan cùng ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, mái tóc xoăn mềm mại của nàng buông xuống ở hai đầu vai: "Trình thúc thúc, ngươi suy nghĩ nhiều. Chính là cách giáo dục của gia đình làm cho ta trưởng thành sớm mà thôi. Ta chỉ là một người bình thường. Hơn nữa, mười lăm tuổi là còn nhỏ sao?"


Trình ba ba nhớ tối qua thấy nữ nhân bộ dáng ôm đồ chơi bằng bông đáng yêu đi ngủ, hắn nhún nhún vai: "Có thể là..............Huyết thống bất đồng đi".


Buổi tối tám giờ Diệp Nhất rời đi, Trình An Ny cùng nàng quay về trường học. Trình ba ba nói là sẽ lái xe đưa các nàng trở về, nhưng vừa đến bãi đỗ xe đã đột nhiên hắn nhận được một cuộc điện toại cấp tốc gọi đi. Trước khi hắn đi liền hướng Diệp Nhất giải thích, nói là tính đưa các nàng trở về nhưng kết quả lại vừa có việc. Diệp Nhất lôi kéo tay của Trình An Ny, thu liễm tươi cười chính là khóe miệng khẽ nhếch lên, lắc lắc đầu nói: "Không có việc gì".


Trình ba ba nhìn Diệp Nhất ít nhất mười giây đồng hồ mới đánh xe rời đi, thậm chí chưa cùng với nữ nhân của mình nói một câu. Trình An Ny nháy mắt mấy cái nói:


"Tiểu Nhất, ta như thế nào cảm thấy được ngươi cùng ba ba của ta giống như là đã từng gặp nhau trước đây a?"


"Không có a, đây chính là lần đầu tiên gặp mặt".


"Chính là..........."


Diệp Nhất xoay người, đối lại với Trình An Ny lúc đó chính là nụ cười tươi của nàng lần nữa ở trên khuôn mặt: "Thật sự, An Ny, chẳng lẽ ta lại đi lừa ngươi sao? Ta đã bao giờ gặp qua ba ba của ngươi chưa?".


Trình An Ny ngẫm lại, cũng phải a. Chưa kịp chờ nàng nghĩ lại, Diệp Nhất liền nắm chặt tay nàng kéo về hướng trạm xe buýt: "Trở về nhanh lên đi, bằng không thì quản lý kí túc sẽ mắng a".


"Ừ". Trình An Ny đi theo phía sau Diệp Nhất, hai tiểu nữ sinh mặc váy đỏ sậm cùng đồng phục màu đen hướng trạm xe buýt đi đến.


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nguyên đán đảo mắt sẽ quá khứ đâu, mọi người muốn lên lớp học học sao không?


OHHHHH~ ta còn oa ở nhà đâu ~ hì hì hi.

Bình Luận (0)
Comment