Hằng Đêm Sanh Ca

Chương 10



Diệp Nhất trải qua sinh nhật mười lăm tuổi ở phòng bệnh.


Diệp Nhất sốt cao còn chưa bớt, cả người hôn mê lợi hại, chẳng qua ba ba mụ mụ đều đến đây, Tiểu Thất nhà các nàng ôm đến một con gấu mà so với thân người còn lớn hơn, muốn đến rồi lại không dám, bị Diệp Nhị kéo đi tới mới nhút nhát mà đem con gấu đến trước người tỷ tỷ, nói muốn đem quà sinh nhật tặng cho tỷ tỷ. Diệp Nhất thật sự mừng rỡ, nếu nhớ không lầm thì lúc này đây là lần đầu tiên Tiểu Thất chủ động cùng nàng nói chuyện, trước kia mỗi lần gặp mặt đều thấy Tiểu Thất cô nương chạy trốn mất, Diệp Nhất còn tự kiểm nghiệm xem có phải tướng mạo của chính mình quá mức cổ quái làm cho Tiểu Thất muội muội nhát gan sợ hãi hay không. Kết quả lần bệnh này đã đem Tiểu Thất đều thu thập trong túi, Diệp Nhị cũng chủ động đến thăm nàng, tuy rằng đầu còn váng vất, chính là lợi ích mang lại thật không sai a. Diệp Nhất tính kế, có phải hay không nên bệnh thêm nhiều lần.


"Nhị, lễ vật của ngươi ở chỗ nào a?" Diệp Nhất ôm con gấu đồ chơi, đem mặt vùi vào vùng lông mềm mại, ánh mắt cong lại mỉm cười nhìn Diệp Nhị.


"Ta....Lễ vật của ta..... Quên chuẩn bị". Hảo mất mặt a! Đầu Diệp Nhị như muốn chui xuống đất.


"Ta nghĩ ăn bánh ngọt...... Bánh ngọt do đích thân Nhị của ta làm". Diệp Nhất còn nhớ rõ, "Bánh ngọt nhỏ màu vàng cam cùng Nhị của ta rất giống nhau, khẳng định là rất thơm và mềm mại. Ta thực muốn ăn, Nhị ngươi mang đến được không?"


"Cái kia...... Khẳng định là bị nguội cũng cứng rồi nha, không thể ăn".


"A........ Hảo đáng tiếc a". Diệp Nhất lôi kéo cái tay lớn của con gấu vỗ vỗ vào chăn, hảo oán niệm.


"Nếu như tỷ tỷ thích............" Trên mặt Diệp Nhị nóng lên, nói những lời mà chính nàng cũng còn muốn không nghe thấy, "Ta mỗi ngày đều làm cho tỷ tỷ a". Không biết vì cái gì mà thật thẹn thùng nói ra như vậy, rõ ràng là cảm tình thật bình thường, hơn nữa Diệp Nhị sau khi được học làm bánh ngọt xong cũng đã làm cấp mụ mụ ăn, chính là vì cái gì đổi lại đối tượng là tỷ tỷ thì cảm giác liền hoàn toàn bất đồng như vậy?


Mụ mụ là đương nhiên vậy, nhưng mà tỷ tỷ.......Cảm giác cũng hoàn toàn bất đồng.


Có một loại cảm giác mà Diệp Nhị chưa bao giờ biết qua nảy sinh trong lòng nàng, giống một cây đao chặt một nhát trong lòng của nàng.


"Muội muội đến đây, hôn tỷ tỷ một cái làm quà sinh nhật đi?" Diệp Nhất chỉ chỉ mặt mình, cười khanh khách chờ đợi nụ hôn của muội muội. Diệp Thiên, Ngải Dĩ Tình cũng những người khác ở đây xem hai đứa nhỏ thể hiện tình cảm tỷ muội vô tư hồn nhiên đều vui vẻ nở nụ cười, chính là Diệp Nhị một chút cũng cười không nổi. Cái đầu nàng vẹo sang một bên im lặng không lên tiếng.


Trong lúc nhất thời không khí có vẻ xấu hổ, chính bản thân Diệp Nhất đến giảng hòa: " Nhị của ta cho tới bây giờ đều là như vậy thẹn thùng đây mà, đến để cho tỷ tỷ hôn một cái đi?" Diệp Nhất càng ngày càng lao tới gần chỗ cổ Diệp Nhị, Diệp Nhị vẫn là muốn trốn đi chỗ khác nhưng không có nhiều diện tích để mà giãy giụa, cuối cùng cái hôn của Diệp Nhất vẫn là dừng ở trên gương mặt hơi phiếm hồng của Diệp Nhị.


Tiểu Thất nhìn thấy hai tỷ tỷ thân thiết, lại muốn khóc một trận – sớm biết vậy đừng tới! Ô ô ô ô.......


Diệp Nhất sau khi hạ sốt thân thể vẫn không tốt nên ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, mà hai ngày sau đó chính là cuối tuần. Thời gian bốn ngày có thể làm cho nàng ở dưới tán cây thấp trong hoa viên để phơi nắng mà không cần đoái hoài đến sách vở, lão sư cùng bạn học, đây là một chuyện tình hạnh phúc đến cỡ nào.


Diệp Nhất quấn một cái chăn mỏng tựa vào bên dưới tàng cây, hai mắt nhắm nghiền không biết có phải là đang ngủ hay không. Diệp Nhị mang túi xách sau khi học từ trường về đi ngang qua sân, nhờ ánh sáng mà phát hiện ra Diệp Nhất, bước chân liền dừng lại.


Bộ dáng Diệp Nhất xinh đẹp im lặng đắm chìm trong ánh mặt trời, lông mi thật dài đều bị ánh mặt trời vây quanh, nhuộm thành một mảng màu vàng. Diệp Nhị cũng không biết bước chân của mình có bao nhiêu chậm, thậm chí cũng không biết dưới chân mình đang làm động tác gì, nàng còn đang tận tình bắt giữ thân ảnh của Diệp Nhất. Tỷ tỷ của nàng yên tĩnh thuần khiết, giống như nữ diễn viên điện ảnh xinh đẹp.....


Diệp Nhất đột nhiên mở mắt mà không có báo trước, Diệp Nhị quá lớn mật đang nhìn thẳng trong nháy mắt liền thất vọng chán nản. Nàng hoang mang rối loạn tăng nhanh bước chân muốn đào tẩu, lại bị Diệp Nhất gọi lại: "Nhị..... Ngươi đi đâu đó?"


"Viết...... Bài tập".


"Mặt trời còn chưa xuống núi liền phải làm bài tập sao? Muội muội của ta thật là một đứa nhỏ chăm chỉ học tập. Bất quá luôn vội vàng học tập cũng không được, chúng ta hẳn là cùng người nhà liên hệ một chút cảm tình càng nhiều nhỉ. Đến đây, Nhị, ngồi bên người tỷ tỷ này, nói cho tỷ tỷ biết gần đây nhất ngươi là làm những gì.". Lời nói của Diệp Nhất so với độ tuổi của nàng là quá mức dày dạn kinh nghiệm, huống chi là Diệp Nhị. Diệp Nhị đối với một bộ lý luận của Diệp Nhất thật không quá hiểu được, đối với nàng mà nói, đây bất quá chính là một cái tín hiệu tiếp cận của Diệp Nhất mà thôi.


Muốn tiếp cận phải không?


Diệp Nhị nhìn gương mặt không lúc nào không mỉm cười của Diệp Nhất kia, ánh mắt là như vậy xinh đẹp, vô luận là ánh mặt trời hay ánh trăng, ảnh ngược trong ánh mắt nàng đều thật là xinh đẹp.


Diệp Nhị ở độ tuổi nhỏ trong đầu trừ bỏ "Xinh đẹp", "Đẹp", "Xinh đẹp" thì không tìm được từ nào khác để có thể hình dung được tỷ tỷ, chính là không thể nghi ngờ, Diệp Nhất đối với nàng có lực hấp dẫn, bất tri bất giác phải dựa vào gần.


Diệp Nhị ngồi vào bên người Diệp Nhất, Diệp Nhất nhìn không trung mờ ảo xa xa. Gió thổi qua trên đầu nàng, xoắn lên một vài sợi tóc đen. Diệp Nhị phát hiện tóc của Diệp Nhất lại xoăn.


"Tóc tỷ tỷ thế nào lại xoăn?"


"Có cách có thể biến thành tóc xoăn, nhưng chỉ là một lần duy nhất, sau khi gội đầu thì tóc sẽ không còn xoăn nữa. Nhị ngươi có muốn biết không?" Diệp Nhất gạt lấy mái tóc dài của Diệp Nhị, Diệp Nhị lắc đầu.


"Cũng là ngươi không thích tóc xoăn của ta?"


"Không phải nha........"


"Ân?" Thanh âm Diệp Nhị quá nhỏ, Diệp Nhất có thể nghe rõ được là do nằm úp sấp trên bả vai của Diệp Nhị. Diệp Nhị sau này tránh đi, Diệp Nhất ngửi được trên người Diệp Nhị có hương vị của ánh mặt trời có chút si mê, si ngốc nói:


"Muội muội, đừng né tránh".


"Ngô?"


"Để cho ta dựa vào một chút...................." Diệp Nhất giữ đầu dựa vào trên vai Diệp Nhị, thực an tâm mà thở phào nhẹ nhõm, đem ánh mắt nhắm lại. Diệp Nhị động cũng không dám động, giống như một dũng sĩ thủ vệ tòa thành, vô cùng có trách nhiệm cùng dũng khí, phải giữ phần lưng eo thẳng tắp. Vì ở trên đầu vai của nàng, chính là công chúa của nàng........


"Nhị, ngươi có biết cái gì gọi là cả đời hay không?" Diệp Nhất không đầu không đuôi hỏi một câu.


"Cả đời? Ta biết a".


Diệp Nhất cười: "Cái chúng ta nói tới có lẽ là không giống với nhau. Nhị, ngươi còn nhỏ". Đầu ngón tay của Diệp Nhất chậm rãi xoa xoa vẽ vẽ trên mu bàn tay mảnh khảnh của Diệp Nhị. Bàn tay Diệp Nhị nhìn tốt lắm, trắng nõn hồng hồng, khớp xương rõ ràng, mạch máu tinh tế im lặng chôn dưới làn da nhẵn nhụi – đây là một đôi tay của tiểu thư nhà giàu không có từng làm qua công việc nhà.


"Có cái gì bất đồng vậy?"


"..............Nhị, ngươi có biết cả đời là có bao nhiêu lâu không?"


"Không phải là đến ngày nào đó chết đi sao?"


Diệp Nhị suy tư vài giây đồng hồ, vấn đề này giống như là rất khó trả lời, chắc là do đầu nàng phơi nắng quá nhiều nên sau đó tình cảm chân thành chính là đồ ăn, gian nan phát ra tiếng: "Hẳn là bánh ngọt dâu tây đi!".


"Kia nếu như cả đời cho Nhị ăn bánh ngọt, vậy có ngán không?"


Diệp Nhị nâng cao thanh âm nói: "Đương nhiên sẽ không, tốt nhất là mỗi ngày đều ăn cơm và ăn bánh ngọt!" Chính là mụ mụ không cho, nói là lo lắng bị sâu răng nha.


Diệp Nhất thực vui mừng cười nói: "Nhị, thực vui vẻ vì chúng ta là tỷ muội".


Đề tài chuyển có điểm mau, Diệp Nhị trong lúc nhất thời không có thể thích ứng, không biết nên trả lời thế nào, liền cúi đầu "Ngô" một tiếng.


"Cả đời ăn bánh ngọt cũng không có ngán, kia cả đời làm muội muội của ta vậy có ngán không a?"


Vấn đề này đối với một đứa trẻ mười tuổi mà nói, so với việc trả lời thích nhất ăn đồ ăn gì thì sẽ trả lời tốt hơn: "Sẽ không đâu".


Diệp Nhất cười, cũng không có tiếp tục gặng hỏi thêm, nàng còn tin tưởng đáp án này, cúi đầu "Ân" một tiếng.


Trong lòng Diệp Nhị rầu rĩ, tổng cảm thấy có vấn đề này rất muốn hỏi, hỏi ra thì có điểm thẹn thùng, chính là thật sự không thể nhịn được: "Tỷ tỷ, chúng ta đây có thể ở cùng nhau cả đời ở một chỗ sao?"


Diệp Nhất mở mắt: "Có thể a".


"Thật sự? Sẽ ở cùng một chỗ cho đến chết sao?"


"Phải, đến ngày nào đó chết cũng ở cùng một chỗ". Diệp Nhị đang muốn lộ ra tươi cười, Diệp Nhất bồi thêm một câu, "Bởi vì chúng ta là tỷ muội, tỷ muội ruột thịt".


Diệp Nhị đã muốn không nói nên lời.


Sắp vào thu sao? Chạng vạng của mùa hạ, trời thật mau lạnh quá.


Diệp Nhất ở nhà chờ đợi cho qua ngày, thời điểm buổi chiều Ngải Dĩ Tình liền bảo quản gia nàng sẽ tự mình đưa Diệp Nhất về lại trường học. Diệp Nhất biết thân thể mụ mụ không tốt, buổi tối đều đi cùng mụ mụ, xem bộ dạng ho khan của mụ mụ Diệp Nhất thực đau lòng, cho nên làm cho mụ mụ không cần tiễn, chính là mụ mụ vẫn lựa chọn hộ tống. Trong lòng Diệp Nhất không được tự nhiên:


"Mụ mụ không tin ta như vậy sao? Ta nói quay về trường học thì nhất định sẽ quay về".


Ngải Dĩ Tình ngồi ở bên người Diệp Nhất, ánh mắt nhìn ra những cây cổ thụ trôi qua thật nhanh bên ngoài cửa sổ, đôi môi đầy đặn diễm lệ được tân trang hoàn mỹ hơi mở ra: "Ngươi nói xem thử ngươi là đứa nhỏ làm cho người ta bớt lo được hay sao?"


Diệp Nhất cười, cười cho tới khi hai mẹ con cùng tươi cười như vậy: "Mụ mụ là đang nói đến phương diện nào đây?"


Ngải Dĩ Tình cũng nhịn không được mà nở nụ cười: "Ngươi cũng đều biết tất cả các phương diện đều không làm cho người ta bớt lo sao?" Rất nhiều thời điểm Ngải Dĩ Tình đều cảm thấy chính mình không phải là đang nói chuyện với nữ nhân đang ở độ tuổi vị thành niên, mà là cùng một người trưởng thành trao đổi. Rốt cuộc là cái gì đã làm cho Diệp Nhất trưởng thành sớm đây?


"Không biết a, cho dù ta không phải một nữ nhân ngoan ngoãn, nhưng tối thiểu ta là một tỷ tỷ thực đáng tin cậy nha".


Ngải Dĩ Tình nhịn không được mà cười ra thành tiếng: "Cầm súng đi dọa mấy đứa nhỏ hơn ngươi bốn năm tuổi mà gọi là đáng tin cậy sao? Tiểu Nhất a Tiểu Nhất, ngươi thật sự là đem chính mình biến thành anh hùng sao? Cũng không biết là ai chạy trốn bằng cách chui vào bụi cỏ, đem giày cao gót mượn của ta mang mà dẫm lên con chó hoang béo phệ a?"


Chống lại mụ mụ, Diệp Nhất cũng không có biện pháp. Nàng đỏ mặt mếu máo sẳng giọng: "Mụ mụ, đâu có tính tới việc này......"


Ngải Dĩ Tình cười một hồi mới ngừng lại, nghĩ muốn hỏi đến chính sự: "Tiểu Nhất, ngươi thành thật nói cho mụ mụ, ngươi học được cách dùng súng như thế nào?"


"Dùng súng? Cái này cần phải học sao? Súng tới tay của ta rồi thật giống như là trời sinh đều là thuộc về ta, tự nhiên biết dùng thôi".


Trừng.


"..............Ba ba đã từng dạy ta".


"Nga? Nguyên lai là như vậy a"


"Cái kia, ba ba nói là chờ ta lớn lên một tí sẽ dạy ra, chính là ta nói đừng ngại a, ta đều đã muốn học hết trung học, vì phòng thân, biết càng nhiều càng tốt không phải sao?" Diệp Nhất vội vã giúp ba ba biện hộ bởi vì nàng đã sớm hiểu biết thành viên trong gia đình có liên quan như thế nào. Ở trước mặt thuộc hạ của Bách Mộc Tổ và đồng nghiệp hắc đạo thì ba ba là lớn nhất, mụ mụ tuyệt đối chừa cho hắn mặt mũi. Chính là về nhà đem cửa phòng đóng lại, mụ mụ mới là người đứng đầu đây.


"Lòng ta biết có chừng mực a". Ngải Dĩ Tình chọn mi.


"Cho nên ta nói mụ mụ a, tính cách của Tiểu Nhất kì quái như vậy, công lao của mụ mụ mới là lớn nhất, hì hì".


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ở nhà đích ngày hẳn là là thực khoái trá đích ~ có càng thoải mái đích hoàn cảnh cho ta mã tự. Ta sẽ cố gắng thêm càng đích ( có lẽ ^^||

Bình Luận (0)
Comment