[Đấu La Đại Lục] Sakura Xuyên Không

Chương 40

Kho khan một cái, Bất Nhạc nhanh chóng thu hồi tia dâm quang trong mắt, bày ra một bộ dáng nghiêm chỉnh.

Biến hóa thực nhanh a.

Sakura rũ mắt, che đi tia buồn nôn trong mắt, ngượng ngùng nở nụ cười, lặp lại lời nói của Tiểu Vũ :"ưm, thúc thúc, ngươi có biết nơi nào ở phụ cận bán kẹo hồ lô không?"

"hai tiểu cô nương, đã trễ thế này rồi mà còn ra ngoài mua kẹo hồ lô ư? Chỗ này hẻo lánh, các ngươi không sợ gặp phải kẻ xấu hay sao chứ?" khuôn mặt Bất Nhạc tỏ vẻ nghiêm trang, hơn nữa bộ dáng còn ra vẻ thành thực, nhìn vào thực sự có vài phần đạo mạo đoan chính.

Tiểu Vũ chớp chớp đôi mắt to tròn xinh đẹp :"thúc thúc, vậy ngươi.....là người xấu ư?"

Bộ dáng Tiểu Vũ cùng Sakura lúc này khác hẳn với bình thường, không khỏi khiến nhóm nam nhi còn lại giật mình, dù sao bình thường hai người này đều coi bọn họ như bao cát mà đánh, nào có đáng yêu? Cũng nào có dịu dàng nhu nhược? Thực sự quá giả mà.

Bất Nhạc nghe Tiểu Vũ hỏi, lập tức đĩnh đạc nói một cách đầy nghĩa khí :"thúc thúc đương nhiên là người tốt. Hai tiểu cô nương, các ngươi tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi a?"

Khuôn mặt hai vị thiếu nữ nhất thời phủ lên một tầng xương mù, Sakura thấp giọng ngượng ngùng nói :"ta, ta gọi Tiểu Phương, nàng gọi Tiểu Hi, chúng ta....đều sắp được mười ba tuổi"

Không nói tên thật, sắp làm chuyện xấu mà còn nói tên thật, sau này có khi sẽ gặp phiền phức đấy.


Bất Nhạc ngây người một chút, trong lòng thầm nghĩ "sắp được mười ba tuổi, nói như vậy tức là mới có mười hai tuổi?" yết hầu theo nước miếng nuốt xuống giật giật, thịt đưa đến miệng còn không ăn, thật là có lỗi với bản thân.

"các ngươi mới mười hai tuổi mà đã cao như vậy, tương lai nhất định sẽ trở thành một đại mỹ nữ. Chỗ này không có kẹo hồ lô, đi theo thúc thúc, thúc thúc đưa các ngươi đi mua, sau đó sẽ đưa các ngươi về nhà, có được hay không?"

Tiểu Vũ cười cười, nhu thuận gật gật đầu :"hảo a!"

Bất Nhạc cũng không ngờ hai tiểu cô nương này dễ lừa gạt như vậy, mắt thấy các nàng đáp ứng đi cùng mình, nhất thời trong lòng mừng rỡ, đôi mắt nhỏ nhìn xung quanh một chút, dựa theo trí nhớ đi về một nơi hẻo lánh.

Hai tiểu cô nương nhìn qua đều vô hại, tới lúc đó đánh ngất, liền dễ như trở bàn tay mà hành sự.

Càng đi càng hẻo lánh, xung quanh rất ít gặp người đi đường, Bất Nhạc mang theo Tiểu Vũ cùng Sakura đi một mạch tới một cái hẻm nhỏ âm u tối tăm.

"thúc thúc, rốt cuộc là chỗ nào có bán kẹo hồ lô a, chỗ này tối quá, ta hơi sợ" Tiểu Vũ nhỏ giọng nói, tựa hồ trong thanh âm có chút kinh hoảng.

Sakura phối hợp cùng nàng, nép sâu vào bên cạnh Tiểu Vũ, run rẩy nói :"Tiểu Hi, nếu không chúng ta đừng đi nữa? Mẹ còn đang đợi ở nhà....."

Bất Nhạc nghe cô nói vậy, sửng sốt một chút, A, mẹ đợi ở nhà, hẳn là một gia đình bình thường a.

Nghĩ như vậy, hắn mỉm cười hắc hắc, nói :"trời đã tối như thế này rồi, ăn đồ ngọt không tốt cho sức khoẻ đâu. Hay để thúc thúc đem các ngươi đi xem cá vàng được không?"

"xem cá vàng? Nơi nào có cá vàng?" Tiểu Vũ tò mò hỏi.

Bất Nhạc dừng chân, hai tay bắt đầu cởi thắt lưng :"lập tức có đây"

Tiểu vũ đột nhiên cười :"thúc thúc, không phải ngươi định nói : lão tử hữu căn đại hương tràng đấy chứ?"

Sakura bên cạnh bật cười, bộ dáng ngượng ngùng ban nãy đều biến mất, một tay vòng trước ngực, một tay chống cằm, mỉm cười mị hoặc :"A, sau này báo thù, nhớ tìm chúng ta nhé, nhớ rõ một chút, Tiểu Phương cùng Tiểu Hi, Haha"

Còn chưa để Bất Nhạc hoàn hồn sau kinh ngạc, Tiểu Vũ dùng bím tóc dài của mình quấn quanh cổ hắn một vòng, mạnh mẽ ném hắn vào không trung.

Sakura một bên nhìn xem nàng từng điểm cước bộ đá bay Bất Nhạc, thoải mái ngáp một tiếng.


Nước mắt sinh lý sau khi ngáp dần tràn đầy khóe mi, Sakura vươn tay dụi dụi, lại hướng Tiểu Vũ trên không nói :"A, Tiểu Vũ, đạp hắn xuống đây được rồi"

Tiểu Vũ đang hăng hái dạy cho gã Bất Nhạc một bài học, nghe vậy thoáng sửng sốt một chút, lập tức lấy lại tinh thần, không hề giữ lại mà dùng toàn bộ sức lực đá hắn xuống.

Bất Nhạc cả người chứa vết thương bị đá xuống không thương tiếc, trên người bị đá ra những vết thương không đồng đều, thậm chí còn bị đá gãy xương.

Bị đá một phát đập mạnh xuống nền đất ngay cạnh Sakura, tiếng gãy xương vang vọng.

Sakura lúc này đã không còn bộ dạng ôn nhu lại ngượng ngùng tưởng chừng như vô hại đó, thay thành một bộ dạng cao ngạo của kẻ đứng đầu.

Ánh mắt cô lướt qua toàn thân Bất Nhạc, thờ ơ mà đánh giá, nhìn hắn vô lực không thể cử động dễ dàng, bất giác nở nụ cười.

Ánh mắt trầm xuống, đôi mắt đen lấp lánh ánh sao thấp thoáng vài tia sát khí.

Đi tới bên người gã Bất Nhạc, ngón tay thon dài túm lấy đầu tóc rối ren, mạnh mẽ kéo gương mặt hắn đến đối mặt mình.

Nam nhân trung niên bị đánh đến không còn biết nhận thức, đôi mắt vô thần nhìn thiếu nữ nhìn qua như vô hại này, trong đầu tự hỏi, cô đây là muốn làm gì?

Ngay lúc Tiểu Vũ đáp xuống, đám người Đường Tam cùng nàng đi tới phía Sakura.

Sakura ngay lúc này đôi mắt chậm rãi biến thành màu đỏ, đôi đồng tử đỏ mang hoa văn kì lạ chầm chậm xoay tròn, một hàng máu chảy ra từ trong mắt, sử dụng Sharingan tạo ác mộng khiến gã Bất Nhạc phải chịu đau đớn.


Tội thứ nhất, đả thương mập mạp một cách tàn nhẫn. Tội thứ hai, tiểu tâm tư lừa gạt thiếu nữ mười hai tuổi. Cả hai tội đều đáng bị trừng phạt.

May mắn bọn Đường Tam cùng Tiểu Vũ là đứng ngược lại đối diện với lưng của cô, cho nên không nhìn thấy đôi mắt này ngay lúc này.

Chỉ thấy, Sakura buông xuống gã Bất Nhạc, đứng dậy khinh thường nhìn gã, đi quay lại đứng cùng nhóm người, chầm chậm thưởng thức trò vui.

Gã Bất Nhạc bị vứt bên mặt đất, sau một hồi, la hét thảm thiết, cả người gã lăn lộn trên nền đất bẩn, một vài bộ phận bị đạp gãy xương không thể cử động, cũng không thể đứng dậy, chỉ có thể tuyệt vọng lăn lộn.

Hai loại công kích từ thể xác lẫn tinh thần, hành hạ gã người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Sau hôm nay, gã khẳng định sẽ bị hủy hoại không còn tiền đồ, không thể đánh lại kẻ khác, cũng không thể lừa gạt các tiểu cô nương.

Haizz, Haruno Sakura nàng thật là quá nhân từ mà......vậy mà còn chưa có giết người đâu!!

----------------

Tác giả : đúng vậy, Haruno Sakura rất là nhân từ mà.......

Bình Luận (0)
Comment