Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 407

Người đàn ông trung niên tên Cao Quang mỉm cười nói: “Nói thần cờ bạc thì hơi quá, đều là do bạn bè coi trọng thôi.”

Tuy rằng anh ta nói năng khiêm tốn, nhưng mặt mày anh ta vẫn không giấu nổi vẻ kiêu ngạo. Anh ta chính là thần cờ bạc số một bên trong người Hoal

“Tôi may mắn quen biết sư phụ tôi, nên mới có thể áo gấm về làng!” Khương Thái Thanh tiếp tục nói: “Sư phụ tôi có thể biến năm mươi nghìn thành một trăm triệu. Các cậu nói xem anh ấy có bản lĩnh hay không?”

“Còn cậu, sư phụ cậu làm được không?” Khương Thái Thanh nhìn về phía Hoa Quốc Đống, hỏi tiếp: “Lúc nấy tôi nói sư phụ cậu không giỏi, cậu có ý kiến gì

không?”

“Ơ..” Hoa Quốc Đống lập tức nghẹn lời.

Bởi vì giữa anh ta và Diệp Lâm không có mị n quan gì về tiền tài. Vậy nên anh ta không rõ ràng lắm năng lực kiếm tiền của Diệp Lâm.

Hoa Quốc Đống hơi khựng lại rồi nói: “Ai cũng có chuyên môn của mình.” “Sư phụ cậu giỏi cờ bạc. Còn sư phụ tôi thì giỏi võ đạo và y thuật.” Ở trong lòng Hoa Quốc Đống, vẫn là sư phụ mình lợi hại hơn một chút.

Nhưng vì đối phương có thể lấy ra một trăm triệu đô la, nên bên anh ta mới có vẻ không bằng thôi.

“Ồ, võ đạo hả?” Lúc này, Khương Thái Thanh cười nói: “Vậy thì lần sau bọn tôi đi sòng bạc nước ngoài, anh tới làm vệ sĩ cho bọn tôi đi, nếu thắng sẽ chia cho anh một phần.”


Với loại khách thắng nhiều, sòng bạc sẽ theo dõi bọn họ. Nếu không có chút năng lực và thủ đoạn thì sẽ bị đánh tơi bời.

Mỗi lần Khương Thái Thanh đi sòng bạc đều sẽ dẫn theo một đội vệ sĩ để bảo vệ anh ta suốt quá trình chơi bời.

“Bảo sư phụ tôi làm vệ sĩ cho các cậu?” Hoa Quốc Đống nổi giận: “Các cậu mời không nổi đâu!”

“Mời không nổi hả?” Khương Thái Thanh cười lạnh: “Một phần của một trăm triệu là một triệu! Với số tiền này, tôi có thể mở được cả một công ty vệ sĩ, sao có thể không mời được sư phụ cậu?”

Dứt lời, Khương Thái Thanh nhìn về phía Diệp Lâm, nói với vẻ khiêu khích: “Thăng nhãi kia, cho anh một triệu đô la để làm vệ sĩ cho bọn tôi, anh có làm không?”

Chắc là người bình thường đều sẽ không cưỡng lại được sức hút của số tiền khổng lồ một triệu đô la.

Đám ăn chơi trác táng xung quanh cũng nhìn về phía Diệp Lâm, cảm thấy anh rất có thể sẽ đồng ý.

“Ha ha...” Không ngờ Diệp Lâm lại lạnh lùng cười nói: “May mắn lắm mới kiếm được một ít, có vậy thôi liền về nước khoe khoang, không sợ lần sau thua sạch sẽ hả?”

Cái gì?


Nghe vậy, Khương Thái Thanh và Cao Quang cùng nhau thay đổi sắc mặt.

“Anh nói cái gì?” Khương Thái Thanh không nhịn được hỏi lại.

“Tôi nói các anh đừng đắc ý quá!” Diệp Lâm nói

“Thần cờ bạc gì chứ? Nhiều lắm chỉ là một con ma bài bạc tầm thường thôi mà cũng dám tự xưng là thần? Chắc là anh chưa từng nhìn thấy thần cờ bạc thật sự rồi!”

Kẻ mới thắng có một trăm triệu mà đã đắc ý, cũng xứng được gọi là thần cờ bạc hay sao?

Phải biết rằng vị sư phụ thứ mười ba của Diệp Lâm mới là thánh cờ bạc hàng thật giá thật. Ở trong mắt ông ấy, tiền thắng một trăm triệu giống như là giấy nháp.

Ông ấy lúc nào cũng dùng sổ đỏ đi đánh bạc. Cho đến tận hôm nay, ông ấy đã thắng được hàng trăm đảo nhỏ ở nước ngoài.

Ông ấy mới thật sự là thánh cờ bạc!

Còn tên kia mới thắng một trăm triệu mà dám tự xưng là thần cờ bạc, Diệp Lâm nghe mà thấy khó chịu!

“Anh nói cái gì?”

Không chỉ có Khương Thái Thanh, mà ngay cả Cao Quang cũng không nhịn được quát lên.

“Tôi đã lăn lộn mấy chục năm ở các sòng bạc nước ngoài, chính là thần cờ bạc ở phố người Hoa, ai có thể làm tôi thua sạch sẽ hả?”

Nghe vậy, Diệp Lâm cười khinh thường: “Tôi!”

Bình Luận (0)
Comment