Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 390

Ninh Tùng Sơn không dám dùng cơ thể xương thịt của mình đi đỡ Cự Khuyết nữa.

Ông ta vội vàng gọi Ninh Vũ Triết để mượn kiếm dùng. “Chú ơi, chụp này!” Ninh Vũ Triết vội vàng gỡ kiếm ném về phía Ninh Tùng Sơn.

Tuy rằng kiếm của anh ta không thể so được với Cự Khuyết kiếm, nhưng mà nó cũng được chế tạo từ huyền thiết, chém sắt như chém bùn.

Keng!

Ninh Tùng Sơn vừa chụp kiếm liền trở tay đâm về phía Diệp Lâm. Diệp Lâm cầm kiếm lên đỡ.

Hai thanh kiếm va chạm vào nhau.

Kiếm trong tay Ninh Tùng Sơn lập tức bị vỡ thành vô số mảnh nhỏ.

Ở trước mặt Diệp Lâm, thanh kiếm kia trở nên giống như thủy tinh, chạm nhẹ là vỡ.

“Ơ... kiếm của tôi?” Thấy vậy, Ninh Vũ Triết vừa đau lòng lại vừa cực kì ngạc nhiên.

Không ngờ kiếm của mình lại chẳng chịu nổi một đòn trước danh kiếm thật sự!

“Sao có thể chứ?


Ninh Tùng Sơn ra chiêu không thành công, ngược lại còn làm hỏng thanh kiếm trong tay, đồng thời lòng bàn tay bị chấn đến mức tê dại, cả cánh tay đều mất hết sức lực.

Thấy vậy, Ninh Tùng Sơn hoảng hốt.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Mình là tông sư nhị phẩm cơ đấy! Cho dù chỉ dùng một thanh kiếm bình thường thôi, thì cũng có thể dễ dàng đánh thắng được kẻ địch mới đúng!

Nào ngờ mình lại bị một kiếm của đối phương đánh cho cánh tay tê rần, suýt nữa mất đi sức chiến đấu!

Cho dù đối phương cầm Cự Khuyết kiếm của mình, thì cũng không thể nào dùng ra được lực đạo như vậy mới đúng.

Rốt cuộc thì cậu ta có tu vi gì vậy?

Chẳng lẽ còn cao hơn cả mình?

Ninh Tùng Sơn càng nghĩ càng chấn động, thậm chí là sợ hãi. Có điều, lúc này ông ta muốn lùi bước đã không còn kịp nữa rồi. Bởi vì chiêu kiếm thứ ba của Diệp Lâm đã vung lên.

Ngay sau đó, Cự Khuyết kiếm rơi xuống từ trên trời, giống như là nước tràn bờ đê, gần như chỉ trong chớp mắt đã bao phủ Ninh Tùng Sơn.


Dù ông ta có thực lực tông sư nhị phẩm, thì ông ta cũng chưa từng thấy cái loại kiếm ý mạnh mẽ như thế.

Thật sự là giống như đang ở trong sông Trường Giang, Hoàng Hà, chỉ có thể để mặc cho làn sóng cọ rửa, cuốn trôi theo dòng, không hề có sức đánh trả.

“Mạng tôi... nguy rồi!”

Ninh Tùng Sơn cũng nhận ra được chỗ đáng sợ của một kiếm kia, lập tức cảm thấy da đầu tê dại, ngày chết đã đến.

OanhI Một giây sau, kiếm khí dày đặc ập đến.

Cả người Ninh Tùng Sơn trông có vẻ không hề bị thương, nhưng sự thật thì toàn thân ông ta đều là lỗ thủng.

Chết ngay tại chỗ!

Ninh Tùng Sơn dùng một chút sức lực cuối cùng chỉ về phía Diệp Lâm, trong lòng có rất nhiều điều muốn hỏi, lại không có cách nào mở miệng.

Hối hận? Sợ hãi? Giận dữ?

Đủ loại cảm xúc phức tạp lan tràn khi tử vong đến. Thình thịch...

Ninh Tùng Sơn buông tay, ngã mạnh xuống đất. Hiện trường lại trở nên yên tĩnh giống như chết. “Chú ơi?”

“Chú ơiI!I”

Nghe tiếng gào khóc của Ninh Vũ Triết, mọi người mới giật mình tỉnh táo lại từ trong cơn chấn động.

Bọn họ nhận ra rằng mọi thứ trước mắt đều là sự thật.

Diệp Lâm đã vung kiếm chém chết một vị cổ võ giả có thực lực tông sư nhị phẩm!

Bình Luận (0)
Comment