Cưng Chiều Anh Đào

Chương 9

Dường như không nghĩ tới anh lại dứt khoát như vậy, sắc mặt Quý Thiên Trạch hơi khựng lại, nhất thời không nói gì.
 
Suy đoán trong lòng Phó Cảnh Thâm đã được xác minh. Anh chưa bao giờ nghĩ mình có thể dễ dàng cưới được Quý Anh.
 
Lời nói của Quý Thiên Trạch nghe qua thì thấy từng câu từng chữ đều có lý. Nhưng nếu anh lại thực sự vì lý do đó mà cố tình lùi bước, vậy thì về sau anh ngay cả cửa của nhà họ Quý cũng đừng mong sờ được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Rất nhanh, Quý Thiên Trạch đã điều chỉnh xong vẻ mặt, ông ta khách khí nói: "Nếu làm như vậy, dường như thật sự là nhà bọn chú quá vô lý rồi.”
 
Phó Cảnh Thâm cúi đầu dọn dẹp bàn cờ: "Cháu lớn hơn Hoa Anh Đào sáu tuổi, cho dù đợi thêm vài năm nữa cũng không có gì đáng trách cả ạ.”
 
Chặt chẽ từng câu từng chữ. Quý Thiên Trạch híp mắt, cười ha ha hai tiếng.
 
Ông ta hàm hồ nói: "Đương nhiên, chú cũng không làm chủ hộ Anh Anh được, cụ thể như thế nào còn phải xem ý nguyện của con bé nữa.”
 
Ngón tay dài của Phó Cảnh Thâm cầm quân cờ cuối cùng ném vào sọt cờ, đột nhiên cười cười: "Vậy đành phải để cô ấy làm chủ rồi ạ.”
 
Quý Anh vừa tỉnh ngủ, mở mắt ra thì nhìn thấy Vu Uyển Thanh đứng ở một bên, khom lưng nhéo nhéo mặt cô: "Sao ở chỗ này mà con cũng có thể ngủ được hả?”
 
Cô dụi dụi mắt, vừa đứng dậy thì phát hiện ra mặt trời đã hạ xuống một nửa. Mà hai người trước khi cô ngủ còn đang chơi cờ, lúc này đã không thấy bóng dáng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Bố con đi ngồi với ông nội con rồi." Vu Uyển Thanh nói: "Về phần Cảnh Thâm, công ty của thằng bé có việc nên đã đưa ông nội Phó của con rời đi trước rồi.”
 
“... À. " Giọng điệu Quý Anh mơ màng, cô xốc chăn lên, chân ngọc buông xuống giữa không trung, lắc lư.
 
Loại cảm giác vừa tỉnh lại đã thấy cảnh còn người mất thật khó chịu, Quý Anh nâng má ngẩn người, nói: "Sao con lại ngủ lâu như vậy nhỉ.”
 
"Đúng vậy, sao con lại ngủ lâu như thế." Vu Uyển Thanh buồn cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mơ màng của con gái, bà ấy đứng dậy chải chuốt mái tóc đen nhánh giúp cô. 
 
Hôm nay Quý Anh không búi tóc, mái tóc dài như tơ lụa đặt ở sau lưng, Vu Uyển Thanh yêu đến mức không nỡ buông tay.
 
Hiếm khi trộm được nửa ngày nhàn rỗi, đợi hoàng hôn sắp lặn, Quý Thâm phái tài xế chạy tới, sau khi nói lời tạm biệt với ông nội, Quý Anh mới theo bố mẹ về nhà.
 
Ban đêm.
 
Trên ghế sô pha, Quý Thiên Trạch cầm nghiên mực đẹp đẽ trên bàn, không biết nghĩ đến cái gì, không mặn không nhạt nói: "Tôi đã xem thường Phó Tam rồi.” 
 
Vu Uyển Thanh cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên hạ lễ mà nhà họ Phó hôm nay đưa tới. Mỗi một món quà đều tỉ mỉ thiết kế qua, ngay cả nghiên mực trông nhạt nhoà nhất cũng là bản trân quý của danh gia, tại buổi đấu giá năm ngoái đã bán được với giá cao tận tám mươi tám vạn.
 
Nghe vậy, bà ấy chợt ngẩng đầu lên: "Sao vậy?”
 
Quý Thiên Trạch buông nghiên mực xuống: "Chiều nay, tôi và Phó Tam chơi cờ với nhau.”
 
"Cậu ta nhường cờ tôi.”
 
Đương nhiên tất cả những chuyện này, Phó Cảnh Thâm làm vô cùng lặng lẽ. Nhưng Quý Thiên Trạch thông minh cỡ nào chứ, chẳng qua lúc ấy ông ta không nói mà thôi.
 

Vu Uyển Thanh nhướng mày, bà ấy tất nhiên biết kỹ thuật của chồng mình rất giỏi, ít người có thể xứng tầm. Suy nghĩ một lúc lâu nói: "Cảnh Thâm là lớp trẻ, nhường ông cũng là kính ông mà.”
 
Bàn tới chuyện này thì nếu nhất định phải kiếm một người con rể, Phó Cảnh Thâm năng lực xuất chúng, đời sống riêng tư sạch sẽ, đám thanh niên cùng gia thế không ai sánh bằng được. Trước mắt, Vu Uyển Thanh đối với anh coi như hài lòng.
 
"Nhưng người này tâm tư cực sâu." Quý Thiên Trạch nhớ tới đoạn đối thoại buổi chiều, thản nhiên nói: "Tôi không chắc mục đích cậu ta cứ kiên trì cưới Anh Anh là gì.”
 
"Không chỉ cần là một người chồng ưu tú, mà còn phải có một người đàn ông thực sự yêu con bé."
 
Vừa dứt lời, phía hành lang ngoài cửa lớn của biệt thự truyền đến tiếng đẩy cửa, Quý Thâm đạp bóng đêm trở về, liếc mắt nhìn bố mẹ trên sô pha: "Bố, mẹ. ”
 
Thấy Quý Thâm trở về, Quý Thiên Trạch còn chưa nói chuyện với anh ấy được câu nào bèn chỉ vào vị trí đối diện: "Lại đây ngồi đi.”
 
Quý Thâm vừa ngồi xuống, ngay cả nước cũng chưa kịp uống thì đã mở miệng trước: "Là chuyện về Anh Anh hay sao ạ?”
 
Vu Uyển thanh lườm anh ấy một cái: "Không phải! Nói về chuyện của con trước đã.”
 
Quý Thâm ngẩn ra: "Con sao?”
 
"Rốt cuộc thì khi nào con mới đưa con dâu về cho mẹ hả?"
 
Quý Thâm im lặng, che miệng ho khan: "Mẹ, trước tiên chúng ta có thể không nói chuyện này được không?”
 
Không đợi Vu Uyển Thanh trả lời, anh ấy đã chuyển đề tài trước: "Con có chuyện muốn nói.”
 
"Chuyện Phó Cảnh Thâm muốn cưới Anh Anh, con không đồng ý."
 
Vu Uyển Thanh: “Con cũng không đồng ý?” 
 
Cũng? Quý Thâm nhìn về phía bố mình, người kia hơi nhướng mày, cũng nhìn anh ấy. 
 
Quý Thâm uống một ngụm trà, kể lại cuộc đối thoại với Yến Hàng.
 
Nhìn thấy sắc mặt của bố mẹ đột nhiên thay đổi, Quý Thâm cười lạnh nói: "Trước mặt một vẻ, sau lưng một vẻ, nhất định là có ý đồ khác, nếu Anh Anh gả cho anh ta, không chừng sẽ phải chịu bắt nạt.”
 
Nghe xong, Quý Thiên Trạch nhíu hàng mày rậm, gật đầu nói: "Bố biết rồi, phía ông cụ Phó bên kia, bố sẽ tạm thời kéo dài.”
 
"Chuyện này đừng nói cho Anh Anh nghe.”
 
Đêm đến gió gấp, vào ban đêm một cơn mưa mùa xuân lặng lẽ ập đến.
 
Sau khi xử lý công việc khẩn cấp từ công ty, bóng đêm đã ùa về.
 
Ngón tay Phó Cảnh Thâm mệt mỏi ấn mi tâm, anh đi đến bên cửa sổ sát đất, thấy mưa theo quỹ tích ào ào chảy xuống.
 
Từ mấy chục tầng cao nhìn xuống, tòa nhà văn phòng đối diện vẫn đèn đuốc sáng trưng như trước, đường phố xe cộ ùn ùn, như một cỗ máy móc vĩnh viễn không biết mệt mỏi.
 
Màn hình điện thoại di động đặt ở bàn đột nhiên sáng lên, nhìn người gọi tới, đúng là ông cụ Phó.

 
Không biết vì sao lúc này ông cụ lại gọi điện thoại tới, Phó Cảnh Thâm ấn xuống nghe: "Ông nội.”
 
"Vừa rồi Thiên Trạch gọi điện thoại cho ông." Vừa kết nối, giọng nói cao vút của ông cụ Phó truyền đến: "Tạm thời cháu không cần diễn nữa!”
 
Phó Cảnh Thâm không bày ra chút bất ngờ nào: “Lý do?”
 
"Ông làm sao biết được? Cháu tự hỏi xem chính mình có nói cái gì không nên hay không?” Đầu dây bên kia, ông cụ Phó giống như một đứa nhóc giận dỗi: "Ông mặc kệ, ông giới hạn cháu trong vòng một năm phải cưới Hoa Anh Đào về nhà, không cưới được thì cháu cũng đừng về nhà nữa.”
 
Phó Cảnh Thâm im lặng vài giây, nói: "Ông nội, ông bình tĩnh một chút đã.”
 
“Ông già thế này rồi mà ngay cả một đứa cháu dâu cũng sắp không có, cháu bảo ông làm sao mà bình tĩnh nổi!” Ông cụ Phó thở dài một hơi: "Những thứ ông dạy cháu, cháu đã dùng vào đâu rồi?”
 
Phó Cảnh Thâm nhớ lại câu châm ngôn mười một chữ mà ông cụ năm lần bảy lượt ra lệnh và giảng giải, nhấn mạnh và bảo anh không nhìn giấy đọc thuộc lòng…
 
Điềm đạm, hiểu lễ nghĩa, khiêm tốn, mặt dày.
 
Ông cụ thì áp dụng với người của nhà họ Quý, anh thì một mình áp dụng với Quý Anh. Nhưng làm thế nào mà anh có thể mặt dày với một cô bé được.
 
Trực giác ông cụ Phó mách bảo rằng vẫn phải tự mình ra tay, lắc đầu thở dài một hơi, đưa ra điểm mấu chốt cuối cùng.
 
"Nếu con đường nhà họ Quý này tạm thời không đi được, cháu đi đuổi theo Hoa Anh Đào trước, nếu Hoa Anh Đào thích cháu, cháu còn sợ không vào được cửa nhà họ Quý hay sao?"
 
Phó Cảnh Thâm: “Cháu biết rồi ạ.”
 
Cúp điện thoại, Phó Cảnh Thâm đưa tay chạm vào màn hình điện thoại di động, chuyển sang giao diện WeChat, trượt đến ảnh đại diện Wechat của Quý Anh, thuận tay điểm vào vòng bạn bè.
 
Vừa làm mới giao diện lại nhảy ra một động thái mới, Phó Cảnh Thâm ngưng mắt nhìn một hồi, đột nhiên cười khẽ.
 
Hoa Anh Đào: [Ước rằng năm nào cũng có ngày như hôm nay]
 
Kèm theo đó là bức ảnh cô gái bắt tay ước nguyện trước ba lớp bánh anh đào ngày hôm nay.
 
Đầu ngón tay Phó Cảnh Thâm khẽ dời đi, ở góc dưới bên phải thả like.
 
Quý Anh ra ngoài, không cần mặc áo khoác cộc tay dự phòng nữa. Cô thích nhất mùa xuân hè xen kẽ, không tính là quá nóng, còn có thể mỗi ngày thay sườn xám khác nhau.
 
Hoa anh đào ở hậu viện nhà họ Quý nở qua một vòng, tí tách rơi xuống mặt đất, hóa thành phân bón.
 
Đang rảnh rỗi, Quý Anh ngồi trên xích đu dưới tàng cây, trong tay lật qua sổ sách tháng tư của Vũ Lâm Linh. Chất lượng của lô trà mới này nói chung, doanh thu đầu tháng tư so với năm ngoái thực sự đã giảm.
 
Trong WeChat trên điện thoại di động, giọng nói của Trần Du truyền đến: "Chị, đã có rất nhiều khách hàng cũ nói, hương vị của trà mới không tốt như trước, vậy phải làm sao bây giờ?”
 
Từ sau khi bị bệnh, Quý Anh đã gần nửa tháng không đặt chân lên Vũ Lâm Linh. Vũ Lâm Linh là quán trà do sư phụ Tống Vân mở trong những năm còn nhỏ để mua vui, đợi Quý Anh học đại học, Tống Vân vội vàng cùng chồng nghiên cứu khảo cổ học chung quanh, tiện tay giao quán trà cho Quý Anh kinh doanh.
 

Quý Anh sáu tuổi từng bái vào thư họa ở hiệp hội thư pháp Tang Lộc, dưới sự giới thiệu của ông nội, bái Tống Vân làm thầy. Tống Vân nổi danh tài nữ, cầm kỳ thư họa không gì không tinh, bản thân là đệ tử thân truyền duy nhất, Quý Anh lại cảm thấy ngay cả năm phần của Tống Vân cô cũng chưa học được.
 
Quý Anh khép lại sổ sách, ôm xích đu, buồn rầu cúi đầu xuống. Quán trà do sư phụ giao cho, cũng không thể cứ như vậy mà thất bại ở trên tay cô được…
 
Cô cầm điện thoại lên trả lời tin nhắn của Trần Du: [Chị sẽ đến cửa hàng ngay.]
 
Gửi đi xong, Quý Anh từ xích đu xuống, kéo làn váy sườn xám màu xanh biếc, bước chân nhỏ từ hậu viện nhẹ nhàng đi vào phòng khách, từ phía sau tường lặng lẽ lộ ra một đôi mắt nhìn về phía sô pha một cái, thấy chỉ có một mình ông bố của mình đang xem tin tức, ánh mắt cô lập tức sáng lên.
 
"Bố ơi." Quý Anh nhẹ nhàng chuyển đến tay Quý Thiên Trạch. Từ sau khi Quý Thâm trở về, Quý Thiên Trạch đã tuỳ tiện dứt khoát ném hơn phân nửa công việc cho anh ấy, cuối tuần rảnh rỗi ở cùng vợ và con gái.
 
Quý Anh khoác tay bố mình: "Mẹ đâu rồi ạ?”
 
"Đang trang điểm ở trên lầu." Quý Thiên Trạch bất đắc dĩ lắc đầu: "Lát nữa phải ra ngoài dạo phố.”
 
Quý Anh gật gật đầu, con ngươi nhẹ nhàng đảo một cái: "À.”
 
Cô nhanh chóng đứng dậy, bước đi nhỏ từ giá túi xách lên, vừa nói vừa đi về phía cửa: "Bố, con đến Vũ Lâm Linh một chuyến, bố nói đỡ cho con với mẹ nhé.”
 
Quý Thiên Trạch: "?”
 
Một vài giây, ông ta bắt được trọng tâm: "Con muốn bố nói với mẹ của con sao?” 
 
Quý Anh đứng bên cửa, đáng thương nhìn về phía ông bố già: "Con xin bố đó.”
 
Quý Thiên Trạch ho nhẹ một tiếng: "Không phải là bố không giúp con, mà là..."
 
"Con yêu bố nhất."
 
"Khụ khụ..."
 
"Xin bố mà."
 
“... Được rồi, được rồi.”
 
Quý Anh vui vẻ cong hai mắt, vẫy cánh tay trắng nõn: "Con sẽ sớm trở về."
 
Quý Thiên Trạch chớp mắt cái, thân ảnh mảnh khảnh của cô con gái đã nhẹ nhàng biến mất bên cạnh cửa lớn. Chớp mắt lần nữa, không biết khi nào, người vợ trang điểm xong đã đứng ở cầu thang, tay cầm hai thỏi son môi, hỏi ông: "Ông nghĩ tôi nên dùng màu gì?"
 
"Bên phải." Nhiều năm như vậy, Quý Thiên Trạch đã sớm rèn luyện ra phán đoán phi phàm: "Càng làm nổi bật làn da của bà.”
 
"Vậy sao?" Vu Uyển Thanh lấy ra gương nhỏ rồi tô son, hài lòng nhìn trái nhìn phải: "Thẩm mỹ của ông không tệ đâu.” Chuẩn bị xong, Vu Uyển Thanh thấy chồng vẫn nhìn mình, dáng vẻ muốn nói lại thôi: "Ông có chuyện muốn nói?”
 
Bà ấy nhìn trái nhìn phải, thuận miệng hỏi: "Anh Anh đâu? Con bé đi đâu rồi?”
 
"Tôi là đang muốn nói chuyện này." Quý Thiên Trạch che miệng ho khan một tiếng, khô khan nói: "Anh Anh đến cửa hàng rồi, con bé bảo tôi nói với bà một tiếng.”
 
Động tác của Vu Uyển Thanh dừng lại, ý cười thu liễm, nhấc mí mắt nhìn thẳng về phía Quý Thiên Trạch, người đó yên lặng dời tầm mắt.
 
Một giây sau, từ nhà họ Quý truyền ra một tiếng nữ tức giận, vang vọng cả sảnh.
 
"Quý! Thiên! Trạch!”
 
Khi Quý Anh đến Vũ Lâm Linh, đồng hồ đã điểm 9:30 sáng.
 
Không phải là thời điểm đông đúc của quán trà, nhưng rốt cuộc so với mấy tuần trước thì vắng vẻ không ít.

 
Trần Du chờ ở quầy lễ tân, thấy Quý Anh thì vội vàng nghênh đón: “Chị!”
 
Quý Anh nhẹ nhàng gật đầu, ngón tay vỗ nhẹ bả vai Trần Du, cười khẽ đáp lại: "Không vội, lên lầu rồi từ từ nói.”
 
Trong phòng trà, Quý Anh rũ mi mắt cong xuống, bàn tay nhỏ nhắn tinh tế tỉnh trà: "Thật có lỗi, nhóm trà này chị còn chưa từng thử qua..."
 
Trần Du nâng má nhìn sườn mặt Quý Anh, theo thói quen không dời mắt được.
 
"Không phải là lỗi của chị, rõ ràng là nguồn trà này không tốt."
 
Nói đến nguồn trà, khuôn mặt Trần Du nhiễm sự phẫn uất: "Tên gian thương Vương Hưng này, chúng ta không mua trà của anh ta, anh ta lại nói năng bừa bãi khiến chúng ta không mua được lá trà tốt nữa, chờ xem chúng ta đóng cửa!”
 
Thực ra nhà cung cấp ban đầu không phải là Vương Hưng, mà là bố của anh ta. Chú Vương làm ăn chân chính, lại không ngờ cơ thể bị suy yếu, cơ nghiệp do con trai kế thừa, gây chuyện đến bộ dáng như bây giờ.
 
Quý Anh cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng sờ mép chén, trầm tư nói: "Chị nghĩ ra một cách, sắp tới nhất định phải đi Huy Châu một chuyến. ”
 
Trần Du trìu mến nhìn Quý Anh: “Người nhà của chị thì…” Nói một nửa, bộ đàm trong ngực phát ra tiếng vang, Trần Du nhận máy, nghe được nhân viên phục vụ nhẹ giọng báo cáo: "Cậu Yến kia lại tới! Hỏi chị có ở đó không, nói muốn gặp chị.”
 
"Chị là người mà anh ta muốn gặp thì gặp sao?" Trần Du trợn trắng mắt: "Bảo anh ta ở đâu thì đứng yên đó đi, đừng đến đây làm phiền nữa.”
 
Nhân viên phục vụ: "Nhưng cậu Yến nói chỉ cần chị đồng ý gặp anh ta một lần, anh ba của anh ta sẽ đóng gói và mua loại lá trà đắt nhất trong cửa hàng.”
 
"À đúng, hôm nay anh ta còn đưa bạn đến.”
 
Lời mắng chửi của Trần Du bị bịt kín trong cổ họng, yên lặng nhìn về phía Quý Anh.
 
Quý Anh vẫn cười nhạt nghe như trước, cô buông chén trà xuống, đứng dậy vuốt ve sườn xám: "Vị trí?”
 
Trần Du: "Phòng B02.” Cô có chút lo lắng nhìn Quý Anh: "Chị... Chị thật sự muốn đi sao?”
 
Quý Anh quay đầu lại, nghiêng đầu, khẽ cười nói: "Hôm nay có dê đưa tới cửa, chị lý nào mà lại không làm thịt?”
 
Sau khi nghe nhân viên phục vụ trả lời, Yến Hàng mừng rỡ thay mình rót từng chén trà.
 
“Anh ba, anh chính là ngôi sao may mắn của em!” Yến Hàng mím môi hưng phấn cười trộm: "Lần nào có anh tới em cũng có thể nhìn thấy cô ấy cả.”
 
Phó Cảnh Thâm giơ ngón tay dài đùa với chén sứ, nhấc mí mắt lên nhìn anh ta một cái, im lặng vài giây nói: "Em cũng không cần phải cảm ơn anh nhiều như vậy đâu.”
 
"Không đâu, vẫn là anh ba đối với em tốt nhất, anh Thịnh bọn họ đều không muốn đi cùng em."
 
Yến Hàng say sưa ở trong thế giới của mình, đưa tay cảm nhận ánh mặt trời diễm lệ ngoài cửa sổ, cảm thấy hôm nay mọi thứ đều vô cùng đáng yêu, ngay cả anh ba luôn luôn khó hẹn cũng dễ nói chuyện như thế, thậm chí còn nguyện ý giúp anh ta trả tiền.
 
Đột nhiên.
 
Từ sàn gỗ đặc truyền đến tiếng vang thanh thúy của đôi giày cao gót khi dẫm nhẹ lên trên, từ bình phong ở nội các trong phòng lờ mờ hiện ra một thân ảnh tinh tế, yểu điệu, gót sen nở rộ.
 
Quý Anh từ phía sau bình phong đi qua, cất bước tiến vào bên trong.
 
"Khách quý đến, xin lỗi vì đã không nghênh đón từ xa." Quý Anh cười khẽ ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: "Anh Yến, vị bên cạnh anh là..."
 
Trong nháy mắt đối diện với tầm mắt người đàn ông, lời nói trong miệng Quý Anh đột nhiên dừng lại.

 

Bình Luận (0)
Comment