Cưng Chiều Anh Đào

Chương 8

Quý Anh ngồi ở trước sảnh, vừa uống trà vừa ăn điểm tâm.
 
Bầu không khí trong sảnh so với lúc mới gặp mặt tốt hơn rất nhiều, ông cụ Phó là một người có tính tình thẳng thắn hài hước, cũng là truyền kỳ thuộc thế hệ trước, không bàn tới chuyện khác, chỉ xét riêng về năng lực và mánh khóe thôi đã khiến Quý Thiên Trạch và Vu Uyển Thanh đều kính nể không thôi rồi.
 
So sánh ra thì Phó Cảnh Thâm không nói nhiều lắm nhưng cũng không phải không giỏi nói chuyện, đối mặt với những đề tài đột nhiên bị ném về phía mình thì dường như anh vẫn luôn có thể ứng phó thành thạo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Quý Anh thích nghe bọn họ nói chuyện, khi nói đến chuyện thú vị thì cô cũng sẽ cười cong mắt.
 
Ông cụ Phó nói đến chuyện khi còn trẻ gia nhập quân đội, Quý Anh che miệng cười trộm, vừa quay đầu lại đụng vào một đôi mắt đen nhánh. So với vẻ bề ngoài điềm đạm lạnh lùng, người đàn ông ấy lại có một đôi mắt đào hoa, mí mắt rất mỏng, đuôi mắt nhướng lên, lông mi dày đặc thon dài.
 
Bị đôi mắt như vậy nhìn thì rất khó để không mất hồn, Quý Anh nghĩ.
 
Trong lúc nhìn nhau, trong mắt người đàn ông đột nhiên loé lên nụ cười nhạt như nước, Quý Anh sửng sốt, thấy ngón tay dài của anh chạm vào bên má.
 
Quý Anh ngây ngốc, ngón tay trắng nõn theo bản năng đặt ở bên má mình, không biết cô đụng phải cái gì, nhìn kỹ lại thì thấy đúng là vụn bánh đậu xốp giòn cô vừa mới ăn!
 
Đầu óc Quý Anh trống rỗng một giây, sau đó hai tai bất giác đỏ lên, thậm chí lan đến toàn bộ hai má. Cô liên tục rút mấy tờ khăn giấy che ở hai bên má, chỉ lộ ra một đôi mắt trong suốt trừng mắt nhìn về phía Phó Cảnh Thâm.
 
Người đàn ông vẫn ngồi thong dong uống trà, không bị ánh mắt lên án của cô gái ảnh hưởng, thậm chí anh còn nhẹ nhàng cong khóe môi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Anh dứt khoát quay đầu đi, cô phồng má lên, ngón tay lau mặt dùng chút lực.
 
“Anh Anh.”
 
“Anh Anh?”
 
Phải đến lúc Vu Uyển Thanh gọi tiếng thứ hai thì Quý Anh mới bừng tỉnh hoàn hồn: “Dạ?”
 
Quý Anh ngây thơ nhìn về phía mọi người chung quanh, lại chỉ nhìn thấy ông nội Phó cười đến cực kì thân thiết cùng bố và anh cả đang bày ra vẻ mặt kì lạ.
 
Thích gì cơ?
 
Quý Anh mở miệng, lúng ta lúng túng trả lời: "Thích ạ." Mặc kệ cái gì, trả lời thích cũng không sai được.
 
Ai ngờ vừa dứt lời, ông nội Phó đột nhiên cười ha hả: "Được, thích là được rồi! Ông nội sẽ bảo người ở chỗ Cảnh Thâm trồng một hàng cây hoa anh đào.”
 
Quý Anh: "Cái gì cơ ạ?”
 
Ông cụ Quý cười tủm tỉm nhìn cháu gái, giải thích: "Ông nội Phó vừa mới hỏi cháu có thích cây anh đào hay không, thích thì trồng vài cây ở nhà họ Phó.”
 

Mí mắt Quý Anh giật giật. Chuyện này... Là chuyện cô có thể quyết định được hay sao? Đột nhiên ý thức được điều gì đó, ngón tay cô bỗng chốc xoắn lại với nhau.
 
Mà lời nói tiếp theo của ông nội Phó lại chứng minh màn phỏng đoán này.
 
"Hoa Anh Đào à, sau này cháu hãy coi nhà họ Phó là nhà mình, đừng tỏ ra khách sáo nhé cháu.”
 
Đầu ngón tay Quý Anh cuộn lên, đồng ý cũng không đúng, lắc đầu cũng không được, không biết nhìn ai, cô lại theo bản năng nhìn về phía Phó Cảnh Thâm cũng là người trong cuộc.
 
Người đó nhẹ nhàng buông chén trà xuống, mặt mày lạnh lùng nhiễm độ ấm, chậm rãi nhìn về phía mặt cô: "Hoặc là, trước tiên cứ coi anh là anh ba của em.”
 
Người đàn ông cũng không có thái độ áp đặt, không hiểu sao lại xoa dịu sự luống cuống của Quý Anh.
 
Trái tim cô bỗng nhiên đập khựng lại một nhịp.
 
Cô nâng mí mắt lên, còn chưa nói gì, Quý Thâm đã lâu không mở miệng bỗng nhiên nói: "Nếu như tôi nhớ không lầm Tổng giám đốc Phó còn lớn hơn tôi, sao lại để cho Anh Anh gọi anh là anh ba được?”
 
Vẻ mặt Phó Cảnh Thâm không đổi sắc uống một ngụm trà: "Nếu như Hoa Anh Đào đồng ý thì gọi kiểu khác cũng không phải không được.”
 
Quý Thâm ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tổng giám đốc Phó thật biết ăn nói.”
 
Cuộc đối thoại của hai người mơ hồ có mùi thuốc súng, cũng may lúc này người giúp việc tới hỏi có mở tiệc hay không đã cắt đứt bầu không khí quỷ dị này.
 
Quý Thiên Trạch đứng dậy, nhìn ánh mắt có chút thất lễ của Quý Thâm. Cho dù ông ta cũng có chút ý kiến về hôn sự này nhưng hai nhà Quý, Phó trước sau vẫn là thế giao nhiều đời, ít nhất không nên bày cảm xúc thật ra mặt.
 
Bữa tối hôm nay là bữa tiệc sinh nhật của Quý Anh. Chính giữa bàn ăn có đặt một chiếc bánh ngọt cao ba tầng, bên cạnh đặt đủ loại thức ăn tinh xảo, cũng có rau quả do ông cụ Quý tự mình trồng.
 
Thứ tự bàn ăn cũng rất có chủ ý, hôm nay là sinh nhật Quý Anh nên hai ông cụ vây quanh cô đang ngồi ở giữa. Tiếp theo là dựa theo thân phận rồi xếp xuống.
 
Và như thế... Quý Anh vừa giương mắt đã thấy Phó Cảnh Thâm vừa vặn ngồi đối diện cô.
 
Anh chỉ ngồi ở đó nhưng sự tồn tại của anh lại khiến cho người ta không thể bỏ qua, đây là khí thế chỉ người đứng đầu mới có thể có.
 
Quý Anh cúi đầu nhìn cái chén trắng sứ, suy nghĩ của không khỏi bay xa. Người như vậy mà lại bị hôn ước cùng với cô trói buộc, hẳn cũng là bất đắc dĩ nhỉ?
 
Bầu không khí của bữa cơm này ngược lại rất yên bình, sau khi ăn xong, người giúp việc dọn thức ăn đi, mặt bàn chỉ để lại bánh ngọt lớn. Quý Anh ngồi ở trước bàn, đôi mắt trong trẻo nhìn thẳng về phía trước, trong ánh mắt mọi người, hai tay cô chắp lại ước nguyện.
 
"Bé cưng ước điều gì vậy?" Quý Thiên Trạch cười nhìn sườn mặt của con gái. 
 
Quý Anh ngó lại với đôi mắt tròn long lanh: “Bí mật.”
 
Quý Thiên Trạch vỗ nhẹ gáy cô, bất đắc dĩ nói: "Nhìn kìa, bây giờ cũng đã biết giữ bí mật với bố rồi cơ đấy?”
 

"Thật sự không nói cho bố biết sao? Nếu lỡ như bố có thể hoàn thành điều ước cho con thì sao?”
 
Quý Anh nghiêng đầu, mãi không chịu nói: "Bí mật ạ.”
 
Quý Thiên Trạch ra vẻ tiếc nuối thở dài.
 
Sau khi cắt bánh ngọt, Quý Anh trong lòng nhớ nhung chuyện ăn bánh ngọt, đợi cô chia xong thì lại đột nhiên không thấy mấy người lớn đâu nữa.
 
Trong bữa tiệc chỉ còn lại Quý Thâm, cùng với... Phó Cảnh Thâm ngồi đối diện cô. Hai người đàn ông, một người ấm áp, một người lạnh lùng, mỗi người ngồi một bên nhìn cô.
 
Quý Thâm: "Đi nói chuyện rồi.” Về phần họ muốn nói chuyện gì thì mọi người ở đây đều biết rõ.
 
"À..." Quý Anh rũ mi mắt xuống, chỉ chỉ cái bánh ngọt trên bàn: "Vậy các anh có ăn không?”
 
Dứt lời, Phó Cảnh Thâm nhìn Quý Thâm, con ngươi đen híp lại. Trên đời này, dường như luôn có người không biết thức thời.
 
Quý Thâm cười lạnh, vẫn như trước thong dong ngồi, không có ý muốn rời đi. Nhưng...
 
Ông trời không chiều lòng người, Quý Anh mới vừa đặt bánh ngọt xuống trước mặt Quý Thâm thì chuông điện thoại di động của anh ấy lại vang lên không đúng lúc.
 
Quý Thâm nhìn người gọi, sắc mặt hơi khựng lại, anh ấy chợt đứng dậy nhận điện thoại, trước khi nghe máy còn thản nhiên liếc mắt nhìn Phó Cảnh Thâm.
 
Lại là hạng mục ở thành phố Thân.
 
Hạng mục này trong hai năm qua thường xuyên xảy ra vấn đề, anh ấy không tin không có sự nhúng tay của Phó Cảnh Thâm.
 
Phó Cảnh Thâm như không phát hiện ra, đầu ngón tay chậm rãi cầm lấy cái nĩa thản nhiên nói: "Tổng giám đốc Quý quả nhiên là trăm công ngàn việc.”
 
Quý Thâm nói đơn giản vài câu rồi cúp điện thoại, ngược lại xin lỗi nhìn về phía Quý Anh: "Công ty xảy ra chuyện anh phải đi trước, lát nữa em nói chuyện với mấy người lớn giúp anh, đợi lát nữa anh sẽ bảo tài xế lái xe đến đón mọi người trở về.”
 
Quý Anh vội vàng gật đầu: "Vâng ạ, anh cả đi trước đi.”
 
Quý Thâm trước khi đi còn cảnh cáo nhìn Phó Cảnh Thâm. Nhưng người đó chỉ rũ mắt, khóe môi nhếch lên.
 
Đương nhiên, tất cả những chuyện này Quý Anh đều không thấy.
 
Cô thích ăn đồ ngọt nhất, đáng tiếc khi còn bé ăn vụng đường nên bị răng sâu, sau đó mẹ nghiêm khắc khống chế lượng đường của cô cho đến bây giờ.
 
Hiếm khi có lúc mẹ không ở đây để quản lý cô, cho nên hơn phân nửa lực chú ý của Quý Anh đều đặt ở trên cái bánh ngọt siêu cấp này.
 

Quý Anh bưng bánh ngọt lên cắn một miếng, một giây sau lại cắn một miếng lớn, hương vị ngọt ngào ngập tràn khoang miệng, cô nhất thời vui vẻ đến mức ngay cả đôi mắt cũng cong lên.
 
"Em thích ăn đồ ngọt sao?" Giọng nam mát lạnh đột nhiên vang lên bên tai.
 
Quý Anh nhấc mí mắt lên nhìn vào mắt người đàn ông. Trong căn phòng rộng lớn, ngoại trừ người giúp việc đang ở xa xa quét dọn thì chỉ còn lại hai người bọn họ mà thôi.
 
Không biết tại sao, Quý Anh luôn cảm thấy người đàn ông này nhìn cô… Giống như đang nhìn một con mèo tham ăn.
 
Quý Anh khẽ mím cánh môi, cô cảm thấy cần phải giải thích một chút, cô dựng một ngón tay trắng ngọc lên: "Em chỉ ăn một chút thôi.”
 
Nghe xong, Phó Cảnh Thâm tựa hồ che miệng cười một tiếng, nhìn cô nói: "Người làm bánh ngọt nhà anh từng là đầu bếp của Kinh Vân Các.”
 
Kinh Vân Các?
 
Quý Anh bỗng nhiên mở to hai mắt.
 
Kinh Vân Các từng là cửa hàng bánh ngọt lâu đời có uy tín nhất ở thủ đô, chẳng qua hiện tại có xu hướng thương mại hóa, thiếu đi hương vị chân chính ban đầu.
 
Trước kia đầu bếp của Kinh Vân Các khi ra ngoài đều là dù có người ra giá cũng không thèm bán, ít nhất thì Quý Anh đã lâu chưa từng ăn qua hương vị đã ăn trong ký ức.
 
Phó Cảnh Thâm nhấp một ngụm trà: "Nếu cô chủ Quý muốn nếm thử..." Ngón tay dài của người đàn ông nhẹ nhàng nhấn lên màn hình điện thoại di động, đẩy nó lên trước mặt Quý Anh: "Có lẽ chúng ta có thể thêm số điện thoại.”
 
Thật sự có người có thể từ chối Kinh Vân Các sao? Không một ai.
 
Quý Anh rối rắm cắn cắn môi dưới.
 
Một giây sau, cổ tay trắng mịn vòng ra phía sau, nhẹ nhàng lấy điện thoại di động ra khỏi túi xách nhỏ. Cô đến gần hơn một chút, mang theo ánh mắt nhìn chăm chú của người đàn ông, nhanh chóng thêm Weibo.
 
"Cám ơn anh..." Quý Anh dừng một chút, hơi giương mắt, âm cuối mang theo chút không xác định cao lên: "Anh ba?”
 
Ngón tay dài của Phó Cảnh Thâm nhẹ nhàng ấn vào ảnh đại diện của cô gái mặc sườn xám trên Weibo.
 
Ánh mắt anh chậm rãi đảo qua khuôn mặt nhỏ bé tinh xảo của cô gái.
 
Tựa hồ chỉ có sau khi nhắc tới Kinh Vân Các, cô gái nhỏ mới chịu gọi anh một tiếng anh ba.
 
Phó Cảnh Thâm nhìn cô, thấp giọng nói: "Không cần nói cảm ơn.”
 
Quý Anh mím môi, tiếp tục cúi đầu ăn bánh ngọt. Buổi chiều mùa xuân vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi qua cành cây ngoài cửa sổ mang theo tiếng xào xạc.
 
"Nhưng lời chúc sinh nhật hôm qua." Quý Anh nhớ tới lời chúc mừng sinh nhật hoa hoè hoa sói rực rỡ của tổng bộ Phó Thị, đôi mắt trong suốt chân thành nhìn Phó Thâm: "Em vẫn muốn cảm ơn anh ba.”
 
Dường như sự ngọt ngào của bánh đã tỏa vào không khí.
 
Đôi mắt của cô trong trẻo quá mức, mang theo sự nóng bỏng như thiêu như đốt. Yết hầu của Phó Cảnh Thâm đột nhiên khẽ động, nhẹ giọng hỏi ngược lại: "Nếu lỡ như năm nào cũng có ngày như ngày hôm nay thì sao.”
 
"Em còn muốn từ năm này qua năm khác nói cảm ơn với anh hay không?"
 
Nhịp tim Quý Anh ngừng đập, ngay cả bánh ngọt trong miệng cũng quên nuốt.

 
Có phải theo ý cô đang hiểu không nhỉ? Có lẽ đối với hôn ước trên danh nghĩa này, Phó Cảnh Thâm cũng không phải là bất đắc dĩ.
 
Những suy nghĩ từ đêm qua vào giờ khắc này dường như càng rõ ràng một chút.
 
Quý Anh rũ hàng mi dài xoăn cong cong, trầm ngâm vài giây, đang muốn mở miệng thì từ trong phòng trà đã truyền đến tiếng vang.
 
Sự vi diệu như có như không khí dường như đột nhiên bị phá vỡ.
 
Ông cụ Phó đi ra trước, nhìn thấy hai người ngồi cùng một chỗ trong sảnh, trong nháy mắt muốn rút chân về.
 
Đáng tiếc Quý Thiên Trạch bước chân theo sát phía sau, ông cụ chỉ có thể âm thầm thở dài trong lòng nói mình tới không đúng lúc.
 
Buổi chiều, hai ông cụ đi câu cá ở ao cá phía sau. Vu Uyển Thanh theo dì đến vườn cây ăn quả ở sau núi, chuẩn bị tự mình hái chút trái cây tươi mang về.
 
Quý Thiên Trạch lại gọi Phó Cảnh Thâm đến cùng chơi cờ.
 
Còn lại Quý Anh không biết làm cái gì, lấy ghế tựa vào bên cạnh bố mình, nâng má nhìn bàn cờ.
 
Quý Anh biết bố mình rất giỏi cờ vây. Ở trong tay ông ấy cho dù là anh cả cũng khó đoạt được năm phần thắng, đến phiên cô thì dưới tình huống bố thả nước cũng chỉ có thể chịu được ba phần thắng.
 
Quý Anh thấy rõ ràng, trận cờ hôm nay, chỉ cần bố ra tay thì chính là sát chiêu, sắc bén đến cực điểm.
 
Phó Cảnh Thâm cầm quân trắng, so với sự sắc bén của bố cô thì anh khiêm tốn hơn nhiều. Đánh cờ suốt gần một tiếng đồng hồ, Quý Anh thấy vẻ mặt của bố cô không còn thoải mái như lúc bắt đầu nữa.
 
Một giờ bốn mươi lăm phút, ván cờ chấm dứt, Phó Cảnh Thâm nhẹ nhàng buông quân cờ xuống, thản nhiên nói: "Là kỹ thuật của cháu chưa tinh.”
 
Quý Thiên Trạch liếc nhìn anh thật sâu, đột nhiên cười cười: "Cảnh Thâm khiêm tốn rồi.”
 
Cuộc đối thoại của hai người vẫn tiếp tục, đột nhiên ghế dựa bên cạnh truyền đến một tiếng "kẽo kẹt", ánh mắt hai người cùng dời đi. Chỉ thấy cô gái nhỏ vừa mới nâng má xem cờ trong nháy mắt đã lời biếng dựa người vào ghế, hô hấp đều đều ngủ thiếp đi.
 
Sườn xám màu hồng làm nổi bật vẻ đẹp trắng mềm như tuyết của cô gái, trong khoảnh khắc đó cô giống như mỹ nhân quý giá nhất trong bức tranh ngủ mùa xuân.
 
Quý Thiên Trạch đã trải đủ chăn trên sô pha, ông ta nhẹ nhàng đắp lên người Quý Anh rồi quay đầu liếc về phía Phó Cảnh Thâm, người sau ho khan nhẹ một tiếng lặng lẽ dời ánh mắt đi, đồng thời bưng chén trà trên bàn lên làm dịu giọng.
 
"Ý tứ của ông cụ Phó đã thế." Quý Thiên Trạch một lần nữa ngồi xuống, rót cho mình một tách trà, nhẹ nhàng thổi tan hơi nóng: "Thái độ của kẻ làm bố mẹ là lúc nào cũng lo lắng và cổ vũ, chú làm bố đương nhiên hiểu rõ. ”
 
"Nhưng…" Quý Thiên Trạch bỗng nhiên nhìn thẳng vào mắt Phó Cảnh Thâm: "Anh Anh là hòn ngọc quý trong nhà bọn chú, con bé tuổi còn nhỏ, thật lòng chú cũng muốn nó ở lại thêm vài năm nữa.” 
 
"Suy xét đến tình huống của cháu, chú cảm thấy có lỗi vì tâm tư của mình.”
 
Nói tới đây, giọng điệu của Quý Thiên Trạch hơi dừng lại, ông ta tinh tế quan sát vẻ mặt của chàng trai trẻ tuổi trước mặt: "Tình huống chung là như vậy, nếu như cháu không thể tiếp nhận, vậy thì tờ hôn ước này..."
 
Tay Phó Cảnh Thâm vuốt ve gan bàn tay của mình, đột nhiên dừng lại.
 
Không suy nghĩ thêm: "Cháu chấp nhận."

 

Bình Luận (0)
Comment