Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 392


Nhìn thấy một bóng đen từ trên cành cây cao ngã xuống, đám người La Thiên nhanh chóng tiến lại gần thì nhìn thấy một tên che mặt đang nằm hấp hối ở trên vũng máu thì giật mình một cái.
“Tên này có khi nào là người do Lý Mộ Viên phái tới? Nếu đúng là thế thì do ta quá bất cẩn khi không để ý những thứ có thể nguy hiểm ở xung quanh”.
Nhìn dáng vẻ La Thiên cúi đầu, Đế Nguyên Quân thở nhẹ một hơi rồi lên tiếng đáp lời.
“La gia chủ không cần để ý quá, ta ban đầu chỉ đang muốn dò xét xem thử hắn ta sẽ có hành động gì tiếp theo.

Khi mà hắn biết ta chuẩn bị rời đi thì quay người báo tin nên ta mới dám chắc hắn ta là người của Lý gia”.
“Đúng là may mắn thật?”
La Thiên nhìn Đế Nguyên Quân rồi cười gượng một cái, đáp lời.
“Nếu công tử không để ý thì tên Lý Mộ Viên đã biết được hành tung của ta? Nếu để hắn ta biết được thì mọi chuyện càng ngày sẽ càng trở nên khó khăn và ta gặp không ít chuyện phiền phức?”
“La Thiên?”.
Lúc này, Thanh Lương các chủ vỗ nhẹ tay lên vai La Thiên rồi lên tiếng.
“Ngươi đừng nói nặng lời như thế làm gì? Chẳng phải mọi chuyện đã được giải quyết rồi hay sao? Theo ta hiện tại thì tốt nhất nên rời khỏi đây, nếu như kéo dài thời gian thì tên Lý Mộ Viên sẽ phái người tìm đến đây sớm thôi?”
“Đúng thế, ta cũng có suy nghĩ giống Thanh Lương các chủ? Hiện tại, Lý gia và Đường gia đã tách ra nên đây chính là thời cơ của ta.

Tranh thủ thời gian vẫn chưa bị chúng nhắm đến nên hãy gia tăng thực lực lên nhanh nhất có thể”.

Đại trưởng lão gật đầu, ánh mắt lão nhìn La Thiên rồi lên tiếng.
“Ngươi hiện tại đã đột phá Tinh Cực cảnh và trong tay vẫn còn viên đan dược đó nên ta nghĩ tìm kiếm cơ duyên nào đó gần đây rồi bế quan đột phá một phen.

Chỉ cần thực lực của ngươi đủ mạnh thì ta còn sợ Lý gia hay Đường gia nữa hay sao?”
“Ta tuy không suy nghĩ sâu xa được nhưng ta thấy ý kiến của đại trưởng lão nói rất đúng?”
Nhị trưởng lão đứng ra, nói tiếp lời.
“Ta hiện tại cứ để Lý gia và Đường gia thoải mái thêm một đoạn thời gian đi? Chỉ cần ta có thực lực thì cần sợ gì liên minh của chúng, nếu chúng muốn thì đến đây đánh cùng ta một trận?”
“...”.
Nhìn đám người bàn bạc to nhỏ, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn Lâm Tuyết Nhi một cái rồi đưa mắt nhìn La Thiên và nói.
“Có lẽ ta nên tách ra tại đây? Với thực lực của ta và Lâm Tuyết Nhi hiện tại vẫn có thể tự lo cho bản thân được, chưa kể đến việc ta đi cùng ngươi sẽ càng nguy hiểm khi tên Lý Mộ Viên đã nhìn thấy ta và hắn ta đã truyền tin này đến cho Đường gia nên việc đi cùng quá nổi bật cũng như khó tránh khỏi ánh mắt của chúng”.
“Vì mục đích của ta là đi vào chỗ sâu để tìm kiếm cơ duyên nên trước sau gì cũng sẽ gặp nhau tại đó thôi, nếu các người cứ thoải mái mà hành động và không cần phải lo lắng cho ta”
Đáp lại, La Thiên gật đầu một cái rồi lên tiếng đáp lời.
“Nếu công tử đã nói vậy thì ta không thể gò ép được? Hai người nhớ cẩn thận?”
Tách ra khỏi đó, Đế Nguyên Quân cùng Lâm Tuyết Nhi nhanh chóng di chuyển về phía thác nước lúc trước.

Ở trên đường đi, Lâm Tuyết Nhi cảm thấy có chút khó hiểu nên liếc mắt nhìn qua và hỏi.

“Ta thấy đi cùng La gia chủ là chuyện tốt, không biết ngươi vì sao muốn tách ra?”
Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ, trả lời.
“Cũng không có gì, chỉ là tâm trí ta mách bảo không nên đi cùng mà thôi? Và hơn hết, việc những gì ta nói ban nãy đã bị lộ và Lý Mộ Viên đã biết được? Nếu ta cứ đi cùng thì sẽ gặp không ít chuyện phiền phức”.
Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì hai hàng lông mày nhíu chặt lại, sắc mặt dần lộ ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ.
“Chẳng phải tên theo dõi đã bị ngươi giế t chết rồi hay sao? Người báo tin đã chết thì Lý Mộ Viên sao có thể biết được?”
Nghe thấy vậy, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười nhẹ, nói.
“Mọi chuyện đâu có dễ dàng như vậy? Việc ta gi ết chết tên truyền tin là đúng nhưng ta không đảm bảo việc những gì ta vừa nói không có người khác biết? Không còn người truyền tin thì Lý Mộ Viên vẫn còn nhiều cách khác để biết được?”
“Ý ngươi là?”
Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì sững người, ánh mắt cô nhìn Đế Nguyên Quân lộ vẻ lo lắng thốt ra.
“Trong nội bộ La gia có nội gián sao? Không thể nào?”
Đáp lại, Đế Nguyên Quân lắc đầu rồi thở dài ra một hơi, ánh mắt hắn nhìn ra xa trông xa xăm vô cùng.
“Tuy ta không dám chắc nhưng chuyện này cũng có thể lắm, việc đưa nội gián vào hoặc mua chuộc rất dễ nên ta không thể nói trước điều gì được?”
“Dẫu là thế nhưng mà ngươi cứ yên tâm? Cho dù trong La gia có nội gián thì hắn ta không dám manh động đâu? Và ngươi cũng đừng xem thường La gia chủ, hắn có thể đặt mông ngồi lên được vị trí này và đưa La gia đi lên thì đó không phải là chuyện đơn giản”.
“Ta tin La gia chủ sẽ có suy tính chuyện này từ trước rồi?”

Di chuyển được thêm một lúc, Đế Nguyên Quân bất giác đứng sững lại và đưa tay ra hiệu Lâm Tuyết Nhi dừng lại.

Hắn để ý trong ngực áo có một tiếng động nhẹ và từ trong đó đi ra là đầu Truy Kim Thử.

Tuy hắn không biết nó vì sao muốn ra ngoài nhưng từ đầu cho đến giờ thì nó vẫn chưa một lần làm ra hành động như thế này.
Cảm thấy có chút hiếu kỳ, Đế Nguyên Quân lên tiếng.
“Hình như Truy Kim Thử có phát hiện gì đó?”
Đặt Truy Kim Thử xuống nền đất và đi theo sau hướng di chuyển của nó.

Cả hai người rẽ hướng đi ra ngoài rìa với khu vực xung quanh toàn là những cây cao, bụi rậm.

Di chuyển được thêm một lúc, Đế Nguyên Quân nhìn thấy vùng trũng phía trước dường như có một thứ gì đó nên nhanh chóng tiến lại gần.
Đứng ở trên bề mặt, Đế Nguyên Quân có cảm giác mặt nước ở vùng trũng này có gì đó không bình thường và đầu Truy Kim Thử cũng đứng ở trên bờ và kêu lên từng tiếng giống như muốn nói chuyện gì đó.
Cảm thấy có chút hiếu kỳ, Đế Nguyên Quân cho Truy Kim Thử nằm trong ngực áo rồi liếc mắt qua nhìn Lâm Tuyết Nhi và nói.
“Có lẽ ở dưới mặt nước này ẩn chứa một thứ gì đó, chắc có lẽ dưới kia tồn tại cơ duyên nào đó?”
Liếc mắt nhìn xung quanh, Lâm Tuyết Nhi nhìn thấy nơi này vẫn còn lưu lại không ít bước chân nên khẽ cau mày.
“Nhìn bước chân ở xung quanh thì chắc đã có không ít người tới đây? Có lẽ cơ duyên nơi này đã bị người khác lấy đi từ trước rồi?”
Thở dài một hơi, Đế Nguyên Quân gật đầu đáp.

“Có lẽ là thế thật nhưng Truy Kim Thử đã dẫn ta đến đây thì ắt hẳn vẫn còn có thứ gì đó giá trị hoặc ẩn giấu một cơ duyên nào đó? Nếu ta không thử thì không thể nào biết được?”
Suy nghĩ thêm một lúc, Lâm Tuyết Nhi nhìn hắn rồi nở một nụ cười nhẹ, đáp.
“Thôi được rồi, ta sẽ đi cùng ngươi?”
Đặt chân đi lên mặt nước thì đột nhiên, cả hai người có cảm giác mặt nước giống như đang lõm xuống và đột nhiên có một thứ ánh sáng chói mắt nào đó khiến hai người phải nhắm chặt mắt lại.

Khi cả hai mở mắt ra thì thấy bản thân đã đi đến một nơi khác trông giống như đang ở dưới lòng đất với xung quanh là một vùng tăm tối và những trụ đá lớn đang chống đỡ lấy nơi này.
Nhìn thấy một màn này, Đế Nguyên Quân kinh hô lên tiếng.
“Bí cảnh này thật khiến người khác phải bất ngờ, tuy không biết nơi này cất giấu cơ duyên gì nhưng ta có linh cảm sẽ thu được thứ đồ tốt nào đó?”
Tiến vào sâu bên trong, cả hai người vừa đi qua được một hang động lớn và dài cả mấy chục dặm thì ở ngoài xa, cả hai nhìn thấy một chút ánh sáng lóe lên thì tức tốc di chuyển tới đó.

Chạy băng ra khỏi hang động thì trước mắt cả hai người lúc này là một vùng hết sức rộng lớn với khung cảnh xung quanh giống như một thung lũng khổng lồ.
Lâm Tuyết Nhi há hốc mồm kinh ngạc, thốt ra.
“Thật không ngờ, nơi này vậy mà có bí cảnh nằm trong bí cảnh?...!Có khi nào? Nơi này cũng giống như cổ điện, có lẽ cơ duyên to lớn là truyền thừa của chủ nhân của nơi này sao?”
“Cũng có thể là như thế?”
Đế Nguyên Quân cũng không giấu diếm được sự phấn khích của bản thân mà nở một nụ cười lớn.
“Nơi này vẫn chưa sụp đổ thì truyền thừa nơi này chắc vẫn còn đó? Nếu như may mắn thu được thêm cơ duyên ở nơi này nữa thì không chỉ cảnh giới mà thực lực của ta sẽ thăng tiến hơn rất nhiều?”
“Ta thật sự rất háo hức, không biết nơi này sẽ ẩn chứa cơ duyên to lớn nào đây?”.


Bình Luận (0)
Comment