Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 391


Quay trở lại căn phòng lớn ở bên ngoài, Đế Nguyên Quân tìm lấy một đoạn gỗ ngắn khoảng chừng một gang tay.

Dùng đầu ngón tay ngưng kết kiếm khí thành một lưỡi kiếm mỏng, Đế Nguyên Quân nhanh tay chế tạo đoạn gỗ thành một hình dáng trông có phần kỳ dị.
Đó là một đầu hung thú với nửa th ân dưới trông rất giống hình người với tứ chi phát triển mạnh, cơ bắp to lớn cùng từng cái móng vuốt sắc nhọn, làn da bên ngoài thì gồ ghề lởm chởm trông giống như một bộ lân phiến bao bọc ở bên ngoài.

Còn quả đầu là một thứ trông giống kỳ lân và sau lưng hiện lên hai cái cánh lớn.
Nhìn mộc điêu sống động ở trước mắt, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười nhẹ, trong đầu hắn dần hiện lên những hình ảnh bản thân trong quá khứ.

Đó là thời điểm hắn còn tu luyện ở Tử Cực Kiếm Môn, sau khi đột phá Thánh Hoàng cảnh thì Đế Nguyên Quân một thân hăng hái xông vào cấm vực, huyết tẩy tứ phương, trảm diệt hung thú mạnh nhất thời điểm đó.
Nhìn lại những hình ảnh đó, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi thốt ra.
“Thật sự không hiểu, tại sao ta lại chọn nó làm đối tượng để điêu khắc? Từng là một đầu hung thú đứng đầu cấm vực và cũng là một đoạn ký ức nổi bật đối với ta? Chỉ đáng tiếc, quả tinh cầu này chỉ tồn tại một tôn như thế này nhưng đã bị ta giết chết, nếu sau này có cơ hội gặp lại thì ta rất muốn được cảm nhận trận chiến đó thêm một lần nữa?”
Mang theo mộc điêu đi đến nơi thu nhận, Đế Nguyên Quân đặt nhẹ nó xuống và chờ đợi, vẻ mặt hắn háo hức, chờ đợi mọi chuyện diễn ra tiếp theo.

Dần dần, từ trên bệ bỗng có một đạo tinh quang ánh lên bao trùm lấy mộc điêu giống như vừa truyền vào trong nó một dòng lực lượng tinh thuần nào đó.
Chỉ trong giây lát, Đế Nguyên Quân có cảm giác mộc điêu như được sống lại.

Chưa dừng lại ở đó, Đế Nguyên Quân còn cảm nhận được một cổ chi ý hiện lên trong ánh mắt.
Cảm nhận nơi này quá diệu kỳ, Đế Nguyên Quân vẻ mặt chờ đợi nhìn chằm chằm tấm bia giống như đang chờ đợi thứ gì đó.


Giống như những gì hắn suy đoán ban đầu, nơi này chính là điểm thu nhận mộc điêu sau khi được tạo ra và kết quả được hiện lên trên tấm bia đó.
Không dừng lại ở đó, trận pháp dẫn lên tầng thứ năm được hộ vệ mở ra.

Đế Nguyên Quân nhìn vào lối đi thì bất giác dừng lại, vẻ mặt hắn lộ rõ sự đăm chiêu suy nghĩ.
“Đây thật sự chỉ là một loại khảo hạch nào đó thôi sao? Chắc sẽ không dễ dàng giống như thế này chứ?”
Ngay khi vừa bước chân vào trong lối đi thì đột nhiên, Đế Nguyên Quân có cảm giác bản thân vừa đi lên một con đường đáng sợ và kinh khủng nào đó mà từ trong sâu thẳm mách bảo tầng thứ năm là một nơi vô cùng nguy hiểm, chỉ cần hắn bước lên tầng đó thì chỉ có một con đường chết mà thôi.
Nhanh chóng thu chân lại, Đế Nguyên Quân nhảy lùi ra xa và dương mắt nhìn lối đi đang từ từ khép lại thì thở dài một hơi.

Nghĩ lại những thứ mà bản thân vừa mới cảm nhận được, Đế Nguyên Quân mừng tượng lại hình ảnh đó ở trong đầu thì đột nhiên giật bắn người một cái.
Trong tiềm thức, Đế Nguyên Quân suy diễn ra được tầng thứ năm là một tầng chuyển giao và là một nơi cực kỳ nguy hiểm.

Với bốn tầng trước đều ẩn giấu rất nhiều cơ duyên nhưng khi hắn vừa bước chân vào đó thì một cảm giác tử vong dần xâm nhập vào trong cơ thể hắn giống như nơi đó là một vùng tử địa.
Đã là một vùng tử địa thì nơi đó gần như không có bất cứ cơ duyên nào cả, hoặc có nhưng tất cả đều ẩn giấu vô vàn nguy hiểm mà ngay cả hắn cũng không thể hình dung được.
“Vừa mới đặt chân qua mà ta đã có cảm giác bản thân như sắp chết? Không biết ở trên tầng thứ năm tồn tại thứ gì mà có thể khiến ta có cảm giác nguy hiểm đến như vậy?”
“Chắc là do cảnh giới của ta hiện tại quá thấp nên việc tiến lên đó sẽ gặp nguy hiểm chăng? Nếu đúng là như vậy thì ta hiện tại không có lý do gì phải mạo hiểm khi tiến lên đó cả?”
Quay người rời đi, Đế Nguyên Quân bị truyền tống quay trở lại tầng thứ hai thì phát hiện nơi này sớm đã trở thành một vùng đổ nát vì sự tham lam và tranh đoạt của những người khác.


Xem lẫn ở trong đống hỗn độn đó, Đế Nguyên Quân còn nhìn thấy có không ít người bị trọng thương nhưng hắn chẳng thèm để ý đến mà tiến vào sâu bên trong.
Lúc này, Đế Nguyên Quân nhìn thấy những người khác đang cố gắng phá mở trận pháp thì lên tiếng nhắc nhở.
“Không cần phải tiến lên nữa đâu?”
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, La Thiên cùng đám người nhanh chóng quay người nhìn lại.
“Nguyên Quân công tử?”
Ngay khi đám người đang định nói gì đó thì bị Đế Nguyên Quân lên tiếng cắt ngang.
“Tìm nơi nào đó yên tĩnh rồi hẵng nói?”
Đáp lại, đám người gật đầu rồi dẫn nhau đi ra ngoài.

Nhìn thấy người La gia lũ lượt rời đi, Lý Mộ Viên bất giác nở một nụ cười lớn và dùng ánh mắt tràn đầy sự khinh thường nhìn lại.
“La Thiên, La gia các ngươi yếu kém đến mức mà không thể tiếp tục được nữa hay sao? Hay là ngươi lo lắng có ta ở đây thì ngươi không thể tìm kiếm được cơ duyên nào khác?”
“Nếu đúng là như thế thì ngươi thật sự khiến ta cảm thấy thất vọng? Một kẻ như ngươi không xứng để đối đầu với ta?”
“...”.
Mặc kệ những lời nói nhục mạ phỉ báng ở sang lưng, Đế Nguyên Quân dẫn đám người La Thiên đi ra khỏi bảo các và tìm đến một nơi tương đối vắng vẻ thì lúc này mới lên tiếng.
“Chuyện của bảo các thì ta nghĩ nên dừng lại ở đây? Ta đã tiến lên tầng thứ tư nhưng ở trên đó không có nhiều cơ duyên như hai tầng ở dưới này và ta thấy không đáng để các ngươi tốn thêm thời gian ở đó nữa?”
La Thiên nghe thấy vậy thì khẽ cau mày, ánh mắt hắn nhìn Đế Nguyên Quân lộ vẻ ngập ngừng, hỏi.
“Nguyên Quân công tử, ngươi có phát hiện gì sao?”

“Đúng thế?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân gật đầu trả lời.
“Ở tầng thứ ba thì ta phát hiện nơi đó đã bị ma khí xâm nhập nên những cơ duyên trong đó ắt hẳn sẽ bị ảnh hưởng không ít.

Nếu muốn nói trắng ra thì cơ duyên tầng thứ ba có nhưng không thể nào sử dụng được, chưa kể đến việc xông lên đó thì chỉ khiến bản thân chịu thiệt thòi hơn mà thôi”.
“Còn tầng thứ tư là một nơi dùng để khảo nghiệm chứ không có duyên nào cả.

Chỉ cần thông qua khảo nghiệm thì có thể tiến đến tầng thứ năm.

Nhưng…”.
Đám người nghe thấy vậy thì giật mình một cái, ánh mắt họ nhìn hắn lộ vẻ ngưng trọng thốt ra.
“Nhưng cái gì? Có chuyện gì sao?”
Đế Nguyên Quân vẻ mặt lộ rõ sự ngưng trọng và có phần lo lắng thở dài một hơi rồi tiếp tục nói.
“Ta tuy chưa đặt chân đến nhưng ta biết từ tầng năm trở đi thì có mức độ nguy hiểm hết sức đáng sợ.

Ta tuy không đoán được có gì nguy hiểm nhưng ta có cảm giác chỉ cần đặt chân đến đó thì sẽ không còn một ai có thể sống sót?”
Ba chữ “Không thể sống” vừa vang lên thì cả đám người ngay lập tức giật nảy mình một cái.

Ánh mắt họ bán tín bán nghi nhìn Đế Nguyên Quân tỏ vẻ khó tin nhưng khi nhìn thấy biểu cảm nghiêm trọng ở trên gương mặt hắn thì họ bất giác rùng mình một cái giống như vừa nhìn thấy một thứ gì đó nguy hiểm.
Hít vào một ngụm khí lạnh, Lâm Tuyết Nhi lay nhẹ cánh tay Đế Nguyên Quân và nói với một giọng điệu âm trầm cùng biểu cảm lo lắng ở trên gương mặt.
“Vậy ta bây giờ phải làm như thế nào? Chẳng nhẽ ta bỏ mặc bảo các sao?”

Đế Nguyên Quân nhìn cô với ánh mắt an ủi, đáp.
“Ai nói là ta sẽ bỏ mặc cơ duyên trong bảo các? Chỉ là với thực lực của ta hiện tại không thể đi lên đó được thôi, đợi đến khi ta có đủ thực lực thì đừng nói tầng thứ năm mà ngay cả đỉnh của bảo các ta cũng có thể đến được?”
“Với lại, bí cảnh rộng lớn và chứa đựng rất nhiều cơ duyên nên ta không muốn lãng phí thời gian vào một nơi mà ta không thể nắm chắc mà thôi”.
Quay người nhìn La Thiên và những người khác, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ, hỏi.
“La gia chủ, Thanh Lương các chủ? Không biết các người hiện tại đã có dự tính gì chưa?”
Đáp lại, Thanh Lương các chủ liếc mắt nhìn xung quanh rồi thở dài một hơi.
“Hiện tại thì cơ duyên ở khu vực xung quanh đây chắc đã bị người khác đoạt hết từ trước rồi nên ta nghĩ hiện tại chỉ còn cách là đến những chỗ sâu của bí cảnh tìm kiếm thôi?”
“Nếu may mắn tìm được một động phủ nào đó thì ta không còn lo việc không có đủ cơ duyên”.
“Với lại, nếu như không có những thông tin đáng giá này của ngươi thì bọn ta hiện tại vẫn đang cắm đầu vào việc phá giải trận pháp ở trong bảo tháp rồi?”
La Thiên đứng ở bên cạnh gật đầu lên tiếng.
“Đúng thế, nếu như không có công tử thì bọn ta còn tốn không biết bao nhiêu là thời gian và công sức nữa? Tuy cơ duyên ở tầng thứ hai không nhiều nhưng cũng đủ để bọn ta sử dụng một thời gian”.
“Còn hiện tại thì ta cũng có suy nghĩ giống Thanh Lương nên bọn ta sẽ xâm nhập vào chỗ sâu để tìm kiếm”.
“Đó là ý định của ta hiện tại, vậy còn hai người thì sao? Có muốn đồng hành cùng ta không?”.
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì nở một nụ cười nhẹ xem như câu trả lời.

Nhưng đột nhiên, ánh mắt hắn nhìn ra xa lộ rõ sự tức giận.

Chỉ thấy hắn vung nhẹ tay một cái bắn ra một đạo kình khí hình vòng cung lượn qua người của đám người và xông thẳng về phía khoảng không của cành cây cao ở cây đại thụ đối diện, nói.
“Ngươi đã nghe đủ hay chưa?”.


Bình Luận (0)
Comment