Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1003

Chỗ nghĩa địa, Triệu Hùng che chởhai ngườiTống Y Sa cùng Lăng Thiếnvội lui lại.

May là, trừ tay súng bắn tỉa lúc trước ra, không còn có ai cầm súng nữa.

Chỉ thấy gần ba mươi người đàn ông mặc áo đen cầm vũ khí trong tay, trong miệng phát ra tiếng reo hò, xúm lại bên này.

Mạnh Kiệt đứng mũi chịu sào, hô lên với đám vệ sĩ: “Lên!”, rồi dẫn đầu vọt lên.

Người của hai bên quần ẩu với nhau.

Triệu Hùng che chở Tống Y Sa cùng Lăng Thiến đi tới chỗ xe đỗ, để hai người ngồi vào trong xe.

Anh đứng ở bên cạnh xe, đốt một điếu thuốc hút, híp mắt nhìn hai bên chém giết.

Thế lực hai bên ngang nhau, có bên nào không có người ngã xuống.

Lúc hút được nửa điếu thuốc, Tàn Kiếm túm theo một người rất nhanh thả đếntrước mặtTriệu Hùng.

Vứt sát thủtrong taylên trên mặt đất, cậu ta chắp taybáo cáoTriệu Hùng: “Anh Hùng, người này chính là người nổ súng bắn chết Tổng giám đốc Hổ.”

Triệu Hùng gật đầu, phân phó Tàn Kiếm: “Tàn Kiếm, đi giúp Mạnh Kiệt giải quyết hết những người đó.”

“Vâng!”

Tàn Kiếm lên tiếng sau đó nhảyngười lên cấp tốc lướt tới chỗhai bên ẩu đả.

Tàn Kiếm thấy Mạnh Kiệt đồng thời bị ba tên cầm đao chém tới, cậu ta nhào tới trước, kiếm trong tayvung lên trực tiếp đâm vàosau lưng của một người trong đó.

Người nọ mới vừa phản ứng kịp, lưng đã truyền đến một trận đau đớn xuyên tim. Trước mắt tối đen, người đã ngã xuống đất.

Sau khi Tàn Kiếm đá bay một người trong đó, kiếm trong tay đánh vào một người khác. Người nọ kêu lên một tiếng đau đớn, người đã ngã xuống đất.

Sau khi cứu Mạnh Kiệt, hai người liên thủ đi phối hợp tác chiến với những người khác.

Đám hung đồ bắt đầu tan tác, bị Tàn Kiếm cùng Mạnh Kiệt dẫn người xung phong liều chết một trận.

Trước xe, sau khi Triệu Hùng hút xong thuốc thì dí tàn thuốc lên tay tên sát thủ.

“Á!”

Sát thủ bị nóng kêu thảm một tiếng mà tỉnh lại.

Thấy bên cạnh nhiều ra một người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi, nhào người tới trước quét chân đánh về phíaTriệu Hùng.

“Đừng nhúc nhích!”

Triệu Hùngđặt tay lêntrên đầu sát thủ.

Sát thủ cảm giácđầu mình giống như bị tay sắptóm, chỉ cần anh ta dám lộn xộn, tuyệt đối sẽ bị bóp vỡ.

Trên tayngười này truyền tới lực lượng thật là đáng sợ, đầu của mình trong tayanh, giống như là trứng gà yếu ớt.

“Anh hùng xin tha mạng!” Sát thủ cầu xinTriệu Hùng tha thứ.

“Là người nào sai anh tới giết người?”Triệu Hùng lạnh giọng hỏi: “Nếu như có nửa câu nói dối, tôilập tức cho anh chết bất đắc kỳ tử.”

“Tôi là một sát thủ nhà nghề, cậu cũng biết làm nghề này là không thể tiết lộ bất kỳ tin tức gì củakhách hàng.”

“Vậy sao? Tôilại thích đối phóloại xương cứngnhư anh đó.”

Triệu Hùng nói xong, vỗ vàomột chỗ sau lưng sát thủ gọi làvị trí“huyệt Phong môn”.

Nhất thời, xương cốt của tên sát thủ truyền đến một loạt tiếng bùm bùm giống như pháo nổ.

Trong miệng sát thủ phát ratiếng kêu thảm thiết“Á! Á!”, gương mặt bởi vì không chịu nổiđau đớn của thân thể mà biến dạng.

Thân thể sát thủ đều không nghe sai sử, cảm giác thân thể giống như tươi sống xé rách.

Anh ta giết người như ngóe, người chết ở trong tay ít cũng gần 20 người. Nhưng mỗi lần hoặc là một phát súng lấy mạng, hoặc là một đao chém đối phương.

Trong lòng sát cho tới bây giờ chưa bao giờ sợ hãi đến vậy, môi mấp máy, trong miệng khó khăn phát ra mấy chữ: “Tôi... Nói, là tập đoàn Tam... Giao...”, lời còn chưa nói hết, ngẹo đầu, người trực tiếp ngã trên mặt đất.

Triệu Hùngxemhơi thở sát thủ, đã tuyệt khí. Lúc này mới ý thức được mình ra tay nặng, dù sao tên sát thủ này không phải là người trong võ lâm, căn bản không chống cự nổi loại chơi đùa cực hình này của anh.

Nhưng đối mặt với người xấu, Triệu Hùng chưa bao giờ sẽ nhân từ nương tay.

Nhân từ với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với mình.

Còn may, trước khi chết,sát thủđã nói tin tức quan trọng ra ra. Hóa ra là “tập đoàn Tam Giao” Ba anh emnhà họ làm chuyện hay lắm.

Lúc này, Tàn Kiếm mang theo Mạnh Kiệt đã đi tới.

Triệu Hùng thấytrên ngườiMạnh Kiệt có hai chỗ bị thương, không khó tưởng tượng lúc vừa rồi đánh nhau kịch liệt dường nào.

“Anh Hùng, bắt được bảy người, những người khác đã chạy mất!”Mạnh Kiệt chắp taybáo cáoTriệu Hùng:“Những người này xử lý như thế nào?”

Triệu Hùng nói: “Giao những người này lại cho cảnh sát xử lý. Đúng rồi, cả tên sát thủ này cũng giao cho cảnh sát.”Triệu Hùng chỉ tên sát thủ đã không còn hơi thở.

“Đã biết!”Mạnh Kiệt gật đầu đồng ý.

Triệu Hùngnói vớiMạnh Kiệt: “Mạnh Kiệt, cậusắp xếp anh em bị thương đi nghỉ ngơi, mang theo mấy người ở lại quét dọn hiện trường. Gom những người này giao lại cho cảnh sát, chúng tôi đi về trước! Nhớ kỹ sau khi xử lý tốt, vềtập đoàn Y Hổ báo lại.”

“Vâng!”

“Lên xe đi, Tàn Kiếm!”Triệu Hùnggọi Tàn Kiếm.

Tàn Kiếm lên tiếng, theo Triệu Hùng ngồi vào trong xe.

Trên đường về“Tập đoàn Y Hổ”, Triệu Hùngnhìn qua kính chiếu hậu, thấy thần sắcTống Y Sa tự nhiên, cũng không có bởi vì trước đó xảy ra chuyện ám sát mà kinh hoảng.

Trong lòng Triệu Hùng thầm nghĩ: “Không hổ là chị gái đứng đầutỉnh Hà Giang, chỉ là phần khí phách khí định thần nhàn khigặp chuyện này thì không phải là người khác có thể làm được. Thậm chí đều bình tĩnh hơn nhiều người đàn ông nhiều!”

“Là ai làm?”Tống Y Sa mặt trầm như nước, hỏiTriệu Hùng.

“Người của tập đoàn Tam Giao làm!”Triệu Hùng vừa lái xe, vừa nói.

“Tôi muốn báo thù!”Tống Y Sa lạnh giọng hộc ra bốn chữ.

Triệu Hùng“Ừm!”một tiếng, bắt đầu hết sức chuyên chú lái xe, không nói thêm nữa.

Sau khitrở lại “Tập đoàn Y Hổ”, trong phòng làm việc củaTống Y Sa.

Trong miệngTriệu Hùng ngậm điếu thuốc, đứng ở phía sauTống Y Sa.

“Chị Sa, nếu như chị muốn khóc thì cứ khóc đi!”Triệu Hùng thấy tâm tìnhTống Y Sa không tốt, lên tiếng khuyên giải an ủi.

Tống Y Sakhông xoay người lại, chỉ nói: “Nước mắt tôi sớm đãkhóc khôở nghĩa trang rồi. Kế tiếp,tôi sẽ không mềm yếunữa. Em trai, tôi sẽ không trở thành trói buộccủa cậu. Chị Sa muốn cùng cậu đi về phía trước.”

Triệu Hùng nói: “Chúng ta chỉ cần đạt được cổ phần trong tay Đồng Hiểu Tamtập đoàn Tam Giaonữa, là có thể ngả bài vớitập đoàn Tam Giao.”

“Tôi đi đối phó Đồng Hiểu Tam, cậu làm việc của cậu đi!”

“Chị Sa, lúc này cũng không phải là thời điểm xúc động. Càng đến thời điểm quan trọng, càng phải tỉnh táo.”Triệu Hùng lo lắng Tống Y Sa sẽ xúc động mà làm ra chuyện xấu.

Tống Y Sa từ từ xoay người, một đôi đôi mắt đẹp nhìn thẳng vàoTriệu Hùng nói: “Yên tâm, tôi rất bình tĩnh. Biết mình nên làm cái gì! Cậu chờ tin tức tốt của tôiđi. Nhưng màcon cáo già Đường Tân Khải kia cũng không dễ đối phó, tôi không phải là đối thủ của ông ta. Em trai, con cáo già này giao cho cậu.”

Triệu Hùng phun ra mấy vòng khóixinh đẹp, tự tin cười nói: “Chị Sa, lẽ nào chị đã quên tôilàngười chủ động. Thế cục lần này trong khống chế của tôi,con cáo giàĐường Tân Khải này trốn không thoát đâu. Vậy chị làm việc đi, tôi trở lại nhìn một người phụ nữ kia một cái.”

Tống Y Sa“Ừ!”một tiếng, đưa mắt nhìn Triệu Hùngrời đi.

Trong phòng làm việc, Tống Y Sa lần thứ hai nhìn ra xa ngoài cửa sổ.

Ngước nhìn bầu trời xanh thẳm, khóe mắt từ từ trở nên ướt át, tự lẩm bẩm nói: “A Hổ, Triệu Hùng làngười màanh trên trời có linh thiêng phái tới giúp em sao?”
Bình Luận (0)
Comment