Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1002

Ngày hôm sau!

Tân Thành, nghĩa trangTân Thanh.

Hôm nay buổi sáng, Tống Y Sa không đi công ty, mà là đểTriệu Hùngđi cùngcô ấy tới “Nghĩa trang Tân Thanh”tảo mộ choNhiếp Hổ.

Buổi sáng tám giờ, một loạt xe Audi màu đen, chậm rãi lái về phía “Nghĩa trang Tân Thanh”.

Cửa xe mở ra, một loạt vệ sĩ chỉnh tề đứng chắp tay.

Vài tên vệ sĩ tiến lên mở cửa xe ra, Triệu Hùng, Tống Y Sa, Tàn Kiếm, Lăng Thiến, trước sau từ trong xe đi ra.

Bọn vệ sĩđưa hoa tươi chođám ngườiTống Y Sa, Triệu Hùng.

Bốn người tay đang cầm hoa tươi, trong vòng vây củavệ sĩ vòng vây, chậm rãi đi đến nghĩa trang.

Dọc theo cầu thangmàu xanh, tâm tình của bốn người đều cực kỳ nặng nề.

Triệu Hùng cùng Tống Y Sa đi tuốt ở đàng trước, Lăng Thiến cùng Tàn Kiếm theo sát phía sau, vệ sĩbên người mỗi người đều mặc tây trangmàu đen, mang đeo mắt kính, mang dáng vẻ lạnh lùng.

Tống Y Sa mang theo Triệu Hùngngừng lại trước mộNhiếp Hổ.

Triệu Hùng nhìn chăm chú chỉ thấy trên bia mộ viết: “Mộchồng yêuNhiếp Hổ!”

Tống Y Sa đầu tiên là đặt hoa tươi vàotrước mộNhiếp Hổ, ngay sau đó Triệu Hùng, Tàn Kiếm cùng Lăng Thiến đều đặt hoa tươi vào trước mộ. Sau đó nữa, trong tayvệ sĩ đều có một bó hoa tươi, một người tiếp một người, bỏ hoa tươi vào trước mộ.

Mạnh Kiệt là vệ sĩ bên người Tống Y Sa, là quản lý vệ sĩ của“Tập đoàn Y Hổ”. Cao giọng hô: “Cúi người!”

Trong lúc nhất thời, vệ sĩ Tống Y Sa mang tới đều đồng thời khom người cúi chàophần mộNhiếp Hổ.

Tống Y Sa, Triệu Hùng, Tàn Kiếm cùng Lăng Thiến, cũng đồng thời khom lưng báiNhiếp Hổ một cái.

“Nghỉ!”Mạnh Kiệt cao giọng hô.

Sau khi “Nghỉ”, vệ sĩ cấp tốc hành động, động tác nước chảy mây trôi, chia làm hai bên. Mỗi người hết sức chăm chú, cảnh giác xung quanh.

Tống Y Sa mặc áo gió màu đen, chậm rãi đi tới trước mộ “Nhiếp Hổ”, tháo kính đen trên mắt xuống, ôm bia mộ“Nhiếp Hổ”, nước mắt sớm đã không tiếng động chảy xuống.

“Anh Hổ, em tới thăm anh!”

Tống Y Sa nghẹn ngào nói. Dứt lời, sớm đã thành khóc không thành tiếng, ôm bia mộ, thất thanh khóc rống lên.

“Chị Sa! Xin hãy nén bi thương.”

Lăng Thiến đi tới đỡ lấy Tống Y Sa, một khuôn mặt tươi cười từ lâu đã khóc như hoa lê đẫm mưa.

Lăng Thiến là học sinh đại học màNhiếp Hổ cùng Tống Y Sa giúp đỡ, tình cảm vớiNhiếp Hổ cùng Tống Y Sa của cực kỳ sâu đậm.

Nhớ lại nhiều chuyện trước kia, vẫn như ở trước mắt.

Tống Y Sa hoàn toàn đắm chìm trong bi ai, thân thể xụi lơ trướcbia mộ, ôm chặtbia mộ.

“A Hổ, anh thật là ác độc. Anh đi để lại một mình em sống thế nào? Chết là dễ cỡ nào chứ,Nhưng anh không nghĩ đến em à? Anh quá ác độc.”Tống Y Sa nắm đôi bàn tay trắng như phấn, nhẹ nhàng đập lên bia mộ.

Lăng Thiến ở bên cạnh phụng bồi yên lặng rơi lệ.

“Anh Hổ, em đã tìm được thủ phạm giết anh rồi. Là em trai Triệu Hùng của chúng ta, giúp em tra được. Anh yên tâm, em nhất định sẽ đưa kẻ giết anh ra pháp luật để an ủi anh trên trời có linh thiêng.”

“Nếu như không có Triệu Hùng giúp đỡ, có lẽtập đoàn Y Hổ củachúng ta đã sớm sụp đổ. Cho dù một người phụ nữ như em có kiên cường hơn nữa, nhưng lúc chỉ còn một mình, cuối cùng vẫn là một người phụ nữ yếu đuối. Anh Hổ, em hận anh! Hận anh vô tình bỏ em lại, hận anh buông tay mặc kệ tất cả.”

“Hu hu hu!...”

Tống Y Sa khóc đến nghẹn ngào.

Triệu Hùng đi lên trước, tay khoác lên vaiTống Y Sa, lên tiếng nói nhỏ: “Chị Sa, người chết không thể sống lại, xin hãy nén bi thương!”

Tống Y Sa vẫn đang rơi vào trong đau buồn, không thể tự thoát ra được, nhẹ giọng khóc sụt sùi.

Làm chothời tiết vốn là ảm đạm, lại tăng thêm vài phần đau buồn!

Triệu Hùng nhìn bia mộ củaNhiếp Hổ nói: “Anh yên tâm đi thôi! Tôi sẽ thay anhchăm sóc tốt cho chị Sa. Sẽ làm cho tên tuổi công ty của anh vang dội khắp cả Tân Thành, thậm chí toàn bộ tỉnh Hà Giang. Anh là người ích kỷ, khi còn sống hại Chị Sa. Nếu có kiếp sau, hi vọng anh không nên đối xử với một cô gái anh yêu như vậy. Chị ấy vì anh ruột gan đứt từng khúc, lúc chị ấy bàng hoàng nhất anh còn không giúp, anh lại an tường mà nằmtrong quan tài.”

“Nhưng tôi lại rất hâm mộ anh, có một người phụ nữ nhưchị Sa yêu anh như vậy! Nếu như anh ở trên trời có linh thì phù hộ chị Sa cả đời bình an, để cho chị ấy có quãng đời còn lại vui vẻ.”

Gió lạnh thổi tới, thời tiết đầu mùa xuân nhiều thêm vài phần xơ xác tiêu điều.

Khắp nghĩa trang, trừtiếng khóc củaTống Y Sa cùng Lăng Thiếnra, hoàn toàn bị bao phủ trong không khí nặng nề.

Đột nhiên, hai lỗ tai Triệu Hùng giật giật.

Anh mơ hồ nghe được một loạt tiếng bước chân rất nhỏ, có ít nhất 20-30 người.

Đây là “Nghĩa trang”, huống hồ còn là sáng sớm, tại sao có thể có nhiều người như vậy?

Triệu Hùngphun ra hai chữ vớiMạnh Kiệt: “Đề phòng!”

Mạnh Kiệt nghe xong, vội phân phó đàn em: “Mọi người đề phòng!”

Đúng lúc này, một tiếngxé gió truyền đến.

“Nằm xuống!”

Triệu Hùng phi lên trước ômthân thể mềm mại củaTống Y Sa lăn sang bên cạnh. Cùng lúc đó, Tàn Kiếm ôm Lăng Thiến, vội vã lăn sang một bên.

“Pằng! Pằng!”

Liên tiếp hai viên đạn bắn vào vị trí của Tống Y Sa trước đó, trên bia mộcó thể thấy được vết đạn rõ ràng.

Mạnh Kiệt vội vàng ra lệnh cho đàn em né tránh.

Theo hướng viên đạn, Triệu Hùngnhìn ra xa xa, ra lệnh cho Tàn Kiếm: “Tàn Kiếm, trên cây cao hướng tây bắc.”

Tàn Kiếm “Ừ!”một tiếng, người đã nhảy lên biến mất ngay tại chỗ.

Triệu HùngkéoLăng Thiến đến bên cạnh, nghe được tiếng đạn xé gió, kéohai ngườiTống Y Sa cùng Lăng Thiến lần thứ hai né tránh.

Sau liên tiếp mấy lần bắn thất, trên mặt người ám sát Tống Y Sa lộ ra ngạc nhiên, dường như không nghĩ tới mục tiêu có thể né tránh mình ám sát.

Loại sát thủ như anh ta, một khi nổ súng không trúng, bại lộ mục tiêu, lại không luôn trốn trên cây. Sau khiý thức được mình bại lộ mục tiêu, một người đàn ông mặc áo xám cầm súng, thân thủ nhanh nhẹn mà từ trên cây trượt xuống.

Người đàn ôngnhanh chóng chạy đến chỗ đỗxe, mắt thấy sẽ đến nơi, bằngbản năng sát thủ, anh ta đột nhiên ý thức được nguy hiểm ởphía sau.

Anh ta quay đầu lại nhìn chỉ thấy một người đàn ôngmặc áo cổ tàu màu đen, rất nhanh thả người đến đây.

Không kịp ngẫm nghĩ nữa, người đàn ông dùng súng bắn vế phía Tàn Kiếm đang đuổi theo.

Bởi trên súng gắn ống giảm thanh, cũng chỉ là phát ra vài tiếng âm trầm mà thôi.

Chỉ thấy thân pháp Tàn Kiếm cực mau, thân thể né tránh trái phải, tránh được viên đạn bay tới.

Thân pháp Tàn Kiếm thật nhanh, đã thoát khỏi tầmngắm cùng phạm vibắncủa súng. Mục tiêu cách càng gần, trái lại không dễ thi triển uy lực của súng.

Ngay lúc sát thủ đi nổ súng, Tàn Kiếm đã chạy tới. Rút kiếm ra khỏi vỏ, rõ ràng đây là chuôi kiếm đã bị chém thành hai nửa.

Chỉ thấy một loạt ánh sáng nhấp nhoáng, Tàn Kiếm chém về phía sát thủ.

Người đàn ông giơ súng trong taylên ngăn trở, một tiếng “Cạch!”vang lên, súng trong tayanh ta bị chém làm hai đoạn.

Còn chưa kịp phản ứng, mũi kiếmĐoạn KiếmcủaTàn Kiếmđã để trên cổ của sát thủ.

Mũi kiếm sắc bén, một vết máu đỏ thắm xuất hiện ở trên cổ của sát thủ.

Sát thủ căn bản không dám lộn xộn, chỉ cần khẽ động thìsẽ làm vong hồn dưới kiếm.

Trong ánh mắt sát thủ tràn đầy vẻ sợ hãi, không nghĩ tới võ công của Tàn Kiếm cao như vậy.

“Anh tha cho tôi, tôi có thể cho anh 3 tỷ rưỡi!” Sát thủ cầu xin Tàn Kiếm tha thứ.

Vẻ mặt Tàn Kiếm lạnh như băng nói: “Giữ lại 3 tỷ rưỡi mà mua quan tài cho mình!” Nói xong, chuôi kiếm đặt trên cổ của sát thủ ra sức vỗ.

Sát thủ kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể mềm oặt ngã trên mặt đất.
Bình Luận (0)
Comment