Bối Cảnh Năm Ngàn Năm Của Ta (Bản Dịch)

Chương 12 - Người Không Có Ý Hại Quỷ

Nửa giờ sau, Lý Lâm Lang hứng thú bừng bừng chạy tới Truy Cổ hiên, đẩy cửa ra liền hỏi: "Trần Hạo, cậu thật sự nhìn thấy bức tường linh hồn rồi à?"

"Ừm." Trần Hạo gật gật đầu, hắn thật không ngờ Lý Lâm Lang vừa cúp điện thoại thì đã chạy thẳng đến tiệm nên không khỏi có chút lo âu hỏi: "Sao thế?"

Lý Lâm Lang tức giận hồi đáp: "Vấn đề chính là, cậu là loại biến thái gì thế?"

Trần Hạo thoáng sửng sốt: Hả?

Thấy dáng vẻ ngu ngơ của Trần Hạo, Lý Lâm Lang giải thích: "Không nói chuyện cậu chỉ mấy tiếng mà đã cảm ứng được tin thần lực, chúng tôi tâm sự về bức tường linh hồn đi."

"Cậu có biết quan tưởng rốt cục là gì không? Nó có thể cảm ứng được tinh thần lực, nhưng cũng chỉ là cảm ứng được tinh thần lực thôi."

"Giống như cậu nhắm mắt nhảy vào nước thì có thể cảm ứng được dòng nước chung quanh, nhưng hoàn cảnh hiện tại của cậu thế nào thì cậu lại không biết."

"Thầy bói xem voi đó, cậu hiểu không?”

Trần Hạo nghe vậy thì nhẹ gật đầu, lại dâng một ly coca khác cho Lý Lâm Lang.

Tỷ muội, xin nói tỉ mỉ ạ.

Lý Lâm Lang thỏa mãn nâng ly uống ực một cái rồi mới nói tiếp: "Sau bức tường linh hồn là một không gian tinh thần đặc thù, Đạo giáo gọi là Nội Cảnh địa, phương Tây gọi là Thần Vực."

"Dưới tình huống bình thường, chúng tôi phải đánh vỡ bức tường linh hồn thì mới có thể chiếu rõ Nội Cảnh, hoặc như nước ngoài nói, gọi là bước vào Thần Vực."

"Chỉ có số người cực ít mới có thể mở ra Nội Cảnh trước khi đánh vỡ bức tường linh hồn."

"Lợi ích sẽ cực kỳ lớn."

"Tỉ như tôi, muốn đánh vỡ bức tường linh hồn thì phải tìm được vị trí của nó, thường thường phải thử mấy lần mới có thể thành công. Với lại điều khiển tinh thần lực đánh vỡ hàng rào linh hồn cũng sẽ gặp vấn đề như người thường nhắm mắt sẽ rất khó dùng hết toàn lực để đánh một kích trúng hồng tâm vậy."

"Mà loại như cậu, có thể nhìn thấy bia ngắm thì đương nhiên sẽ chiếm cứ ưu thế cực lớn."

"Có điều đương nhiên vẫn sẽ có khuyết điểm."

"Đó chính là mỗi một lần nội thị thì sẽ hao tổn linh hồn."

"Linh hồn cùng tinh thần lực giống như con suối cùng nước suối. Linh hồn quá mệt mỏi sẽ ảnh hưởng đến chất lượng của tinh thần lực, điểm này không khó giải thích nhỉ."

"Giống như khi cậu đang cực kỳ buồn ngủ thì căn bản sẽ không thể tập trung tinh lực để suy nghĩ được."

"Giờ nói đến cậu, linh hồn của cậu đã quá mệt mỏi trong lần quan tưởng này, tự nhiên sẽ ảnh hưởng đến sức thừa nhận của cậu, cho nên sẽ dẫn đến đau đầu."

Trần Hạo nghe phân tích của Lý Lâm Lang xong như bừng tỉnh đại ngộ.

Giống y hệt như mình, có lẽ đúng là thế.

"Vậy tiếp theo phải làm sao?" Trần Hạo hỏi.

"Không có gì, lần sau quan tưởng thì cố gắng giảm bớt nhìn bức tường linh hồn là được." Lý Lâm Lang nhún nhún vai.

"Mau hoàn thành chuyện phá bích, triệt để thoát khỏi tình trạng tinh thần lực bị hàng rào linh hồn ngăn chặn mới xem như cách trị tận gốc."

"Có điều tình huống hiện giờ của cậu nên nói một tiếng với Vương đạo sư, Kỳ Vương trạch nhất định. . ." Lý Lâm Lang đang nói thì Trần Hạo khoát tay.

"Được rồi, chuyện này vẫn xin chị Lâm Lang giữ bí mật giúp tôi nhé."

Cũng không phải giấu kỹ gì, chủ yếu là Trần Hạo vẫn không hiểu tiếng thì thầm thần bí kia nên không tiện rêu rao ra ngoài.

Lý Lâm Lang nghe vậy lại hiểu lầm là Trần Hạo đang lo lắng khi chuyện này tiết lộ ra ngoài thì Kỳ Vương trạch sẽ âm thầm tạo áp lực cho hắn, nghĩ nghĩ một thoáng rồi cũng gật gật đầu.

"Không phải tình huống chuyển biến xấu là được." Lúc này Trần Hạo cũng thở dài một hơi.

Nhưng vào lúc này, điện thoại của Lý Lâm Lang kêu lên, cô nhận cuộc gọi nghe một lúc, ngữ khí nghiêm túc nói: "Biết rồi, tôi tới ngay đây."

Nói xong, Lý Lâm Lang cười cười với Trần Hạo: "Có nhiệm vụ rồi, tôi đi trước đây."

"Đúng rồi, cái này cho cậu!" Lý Lâm Lang đột nhiên lấy một thanh đao nhỏ bằng thủy tinh đưa cho Trần Hạo.

"Hả, đưa đao cho tôi làm gì?" Trần Hạo không hiểu, "Đây là hàng mỹ nghệ à? Tiệm tôi không bán hàng mỹ nghệ?"

"Hàng mỹ nghệ gì, đây là khí cụ trước kia tôi huấn luyện tinh thần lực." Lý Lâm Lang nói, "Cây đao nhỏ này được tạo ra từ Bất Hủ thạch, Bất Hủ thạch có hiệu quả truyền tinh thần lực rất tốt, tính chất cứng rắn, là vật liệu chủ yếu chúng tôi dùng để chết khí cụ."

"Không phải cậu đã cảm ứng được tinh thần lực sao? Vậy kế tiếp sẽ phải tăng khả năng điều khiển tinh thần lực lên."

"Nếu không thì làm sao cậu tập trung tinh thần lực để đánh vỡ bức tường linh hồn hả?"

Nói xong, Lý Lâm Lang nắm chặt chuôi đao, lập tức một đạo ánh sáng tinh thần lực hoàn toàn bao trùm lên tiểu đao.

"Tinh thần lực của cậu hiện giờ chỉ dựa vào năng lực tự thân, không cách nào xuất ra bên ngoài cơ thể."

"Thấy không, giống tôi này, lợi dụng đặc tính của Bất Hủ thạch đem tinh thần lực bao trùm lên, luyện tập nhiều lần sẽ có thể tăng khả năng điều khiển của cậu."

Trần Hạo tò mò tiếp nhận tiểu đao, nhưng bất luận hắn có dùng sức thế nào thì tối đa cũng chỉ làm chuôi đao tản ra ánh sáng.

Dường như rốt cục đã tìm được chút mặt mũi tiền bối từ chỗ Trần Hạo, Lý Lâm Lang cười nói: "Đừng có gấp, cậu cứ luyện từ từ đi."

"Khi nào có thể dùng ba giây để xuất tinh thần lực bao trùm toàn bộ chuôi đao thì cậu đã có tư cách thử đánh vỡ bức tường linh hồn."

"Cái này có phải rất quý không?" Trần Hạo hỏi.

"Khi tôi là thực tập sinh đã dùng điểm công huân đổi được, bận rộn suốt ba tháng đấy." Lý Lâm Lang cười nói, "Giờ cũng đã vô dụng rồi nên tôi cho cậu."

"Được rồi, tôi đi trước đây, có nhiệm vụ rồi."

Lý Lâm Lang khoát tay áo, lại hùng hùng hổ hổ rời khỏi Truy Cổ hiên.

. . .

Ba ngày sau.

Trần Hạo ngồi trong phòng khách Truy Cổ hiên vuốt vuốt Lâm Lang đao.

Đúng vậy, Trần Hạo đã đặt tên cho cây tiểu đao Bất Hủ thạch mà Lý Lâm Lang đưa cho hắn là Lâm Lang đao.

Mấy ngày nay Trần Hạo lại xin nghỉ học vài ngày để toàn tâm toàn ý bắt đầu luyện tập khống chế tinh thần lực, sớm ngày đột phá bức tường linh hồn, trả cho bản thân một cuộc sống khỏe mạnh.

Mọi người đang thắc mắc cứ xin nghỉ học mãi mà sao trường lại cho phép à?

Nguyên văn của Lý Lâm Lang là: Để Vương đạo sư dựa vào quan hệ của viện bảo tàng Tây Đô tạo một bản chứng nhận thực tập là được rồi.

Mối quan hệ!

Trần Hạo nhìn Lâm Lang đao trong tay, tâm niệm vừa động, cũng cảm giác trong cơ thể có một cỗ lực lượng chậm rãi chảy vào Lâm Lang đao, một tầng ánh sáng màu sữa màu trắng nhàn nhạt bắt đầu từ chuôi đao chậm rãi bò lên, cho đến bao trùm toàn bộ thân đao.

Trần Hạo lại nhìn máy bấm giờ trên điện thoại di động.

"Mười sáu giây!"

Trần Hạo lắc đầu, cầm chén lão trà thang(1) nâng cao tinh thần lên căn một ngụm.

Dựa theo cách nói của Lý Lâm Lang, khi nào có thể dùng ba giây để xuất tinh thần lực bao trùm toàn bộ chuôi đao thì hắn đã có tư cách thử đánh vỡ bức tường linh hồn.

Trước mắt, còn kém xa lắm lắm.

Có điều, so với lúc bắt đầu tinh thần lực còn không thể vượt qua chuôi đao tiến bộ của hắn trong ba ngày đã là rất lớn rồi.

Chỉ đáng tiếc, Lý Lâm Lang không biết lại đi làm nhiệm vụ linh vật gì mà lại không liên hệ được nữa rồi, khiến hắn cũng không có đối tượng để khoe khoang.

Thử hỏi, ai không muốn thể hiện sự tài giỏi của mình với chị gái xinh đẹp chứ?

Trần Hạo bỏ tiểu đao vào túi, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục huấn luyện, đột nhiên điện thoại di động vang lên.

Trần Hạo cầm điện thoại di động, trên mặt lập tức hiện ra ý cười.

Trên điện thoại hiển thị: Trương sư mẫu.

Ừm, quả phụ của giáo sư Vương Minh Quý.

"Alo. . . Sư mẫu. . ." Trần Hạo cầm điện thoại di động lên, quen thuộc cất lời.

"Trần Hạo, con còn trong tiệm không?" Âm thanh sư mẫu truyền đến từ đầu dây bên kia.

"Có ạ. . ."

"Được rồi, giờ ta qua tìm con trò chuyện chút việc." Giọng nói của Trương sư mẫu đầy hiền từ, "Có lẽ một tiếng nữa sẽ đến."

Trần Hạo lên tiếng đáp lời: "Vâng, con sẽ chờ sư mẫu."

Trần Hạo để điện thoại di động xuống, duỗi lưng một cái. Nếu chút nữa sư mẫu đến thì hắn cũng không tiện huấn luyện tiếp nữa.

Chờ mãi cũng nhàm chán, Trần Hạo liền mở điện thoại, tùy tiện tìm một bộ tiểu thuyết mạng tên là «Ta Dùng Sách Nhàn Thành Thánh Nhân» ra đọc lại. . .

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Nhất là lúc đọc sách của tác giả yêu thích.

Chỉ chớp đã trôi qua một tiếng.

Trần Hạo ngáp một cái, lại bấm gọi cho sư mẫu định hỏi bà đến đâu rồi, kết quả điện thoại vừa kết nối thì đầu dây bên kia lại vang lên một âm thanh xa lạ.

"Alo? Cậu là bạn của chủ điện thoại à?"

"Cậu mau tới đi, bạn cậu mới đến đầu đường đồ cổ khoảng hai trăm mét thì xỉu rồi, tình hình có chút không ổn."

"Chúng tôi đã kêu gọi cấp cứu. . ."

Không đợi đối phương nói xong, Trần Hạo đã đứng dậy, xông ra Truy Cổ hiên.

====

Góc vui đọc truyện thêm kiến thức:

(1) Lão trà thang (老茶汤) Trà thang, gọi là trà nhưng không phải trà, nhìn có vẻ giống cháo bột, nó dùng gạo rang làm nguyên liệu chính, bỏi vì khi đổ nước sôi vào có mùi hương như trà nên mới có tên là trà thang. Là một đặc sản trong Tuyền thành nhị quái

Bình Luận (0)
Comment