Bối Cảnh Năm Ngàn Năm Của Ta (Bản Dịch)

Chương 11 - Cảm Ứng Thành Công Rồi?

Trần Hạo nâng tay phải, cong ngón trỏ nhẹ nhàng đập mi tâm của mình.

Cái này trong quan tưởng pháp gọi là "Gõ Thiên môn". Thông qua phản hồi của nhục thân để xây dựng liên kết giữa huyệt Ấn Đường huyệt cùng tâm hỏa, từ đó dẫn tâm hỏa vào trong.

Mối liên hệ này, có thể nói là huyễn hoặc khó hiểu, chỉ có thể dựa vào cảm ngộ của bản thân.

Trần Hạo lại chú ý tiếng thì thầm trong đầu hắn vẫn chưa từng ngừng lại.

Có nên thử mượn lực bước này không ta?

Trần Hạo nghĩ là làm, tay phải vẫn nhẹ ấn mi tâm, mà tâm thần thì tập trung vào tâm hỏa.

Tiếng thì thầm trong đầu vẫn đang lẩm nhẩm chút gì đó hoàn toàn nghe không rõ.

Trong tiếng thì thầm đó lại vang lên một âm tiết rất rõ ràng ——

“Đông!"

"Quả nhiên!" Trần Hạo thầm vui mừng.

Mặc dù chỉ là một âm tiết, nhưng Trần Hạo lại sáng tỏ, tựa như nghe được một đoạn khẩu quyết pháp môn lại vang lên trong tâm thần của mình ——

"Nội quan chi đạo, tịnh thần định tâm, loạn tưởng bất khởi, tà vọng bất xâm, cố thân cập vật, bế mục tư tầm, biểu lý hư tịnh, thần đạo vi thâm, ngoại tàng vạn cảnh, nội sát nhất tâm, liễu nhiên minh tịnh, tịnh loạn câu tức, niệm niệm tương hệ, thâm căn ninh cực, trạm nhiên thường vãng, hương minh nan trắc, ưu hoạn vĩnh tiêu, thị phi mạc thức."

Tâm hỏa đột ngột tiêu tán, chưa đợi Trần Hạo tìm kiếm, chỉ cảm thấy mi tâm nóng lên, dường như có một con mắt đang chậm rãi mở ra, dưới trạng thái nhập định, trong không gian quan tưởng vốn hắc ám lại tỏa sáng hào quang, chờ khi ánh sáng tan đi, Trần Hạo liền "trông thấy" bản thân đang đứng trong hư không, quanh người có vô số ánh sáng lập lòe, giống như từng ngôi sao đang bay trong không gian.

Nhìn ánh sáng quen thuộc, Trần Hạo không khỏi đưa tay đi bắt lấy, ánh sáng đó đâm vào tay khiến trong lòng Trần Hạo dâng lên một cỗ cảm giác quen thuộc.

"Đây là. . . Tinh thần lực của mình sao?"

"Mình cảm ứng thành công rồi ư?"

Lập tức, Trần Hạo chưa kịp mừng rỡ thì lại phát hiện những tinh thần lực này đều đang bay về phía sau hắn, thế là cũng tò mò xoay người.

Sau một khắc, Trần Hạo đột nhiên ngơ ngẩn.

Ngay phía trước là một bức tường!

Là một bức tường cao chót vót không thấy đỉnh hình thành từ sương trắng, nhìn giống như một cơn sóng thần khổng lồ bị ngưng đọng, cực kỳ áp bách. Mà vô số ánh sáng tinh thần lực không ngừng phóng tới bức tường sương mù, khiến sương mù bốc lên, cuối cùng bị bức tường căn nuốt.

"Đây là. . . Bức tường linh hồn ư?'

Trần Hạo nhìn bước tường sương nù, đột nhiên nhíu nhíu mày.

Bởi vì hắn cảm giác được đám sương bốc lên đó cũng không phải do xung kích của ánh sáng tinh thần lực tạo thành mà càng giống phía sau bức tường sương mù có thứ sức mạnh gì đó thôi đọng, dẫn đến sương mù chấn động.

Lại quan sát kỹ lưỡng, Trần Hạo vẫn còn nghi ngờ.

Hình như. . .

Giống như. . .

Tiếng thì thầm đó được truyền từ phía sau bức tường sương mù.

Trần Hạo thoáng do dự, đang muốn đi đến để cảm thụ được rõ ràng hơn thì đột nhiên vùng không gian nội thị này bắt đầu kịch liệt chấn động, Trần Hạo đứng không vững, chỉ cảm thấy dưới chân trống rỗng, trực tiếp rơi thẳng xuống, Trần Hạo lập tức lâm vào màn đen vô tận.

Sau một khắc, bên ngoài, Trần Hạo đột nhiên mở mắt.

Nhưng ngay sau đó, một cơn đau quen thuộc lại xuất hiện trước mặt hắn, Trần Hạo siết hai nắm đấm, cắn chặt hàm răng.

Giờ khắc này, hắn cảm thấy như có vô số máy khoan điện điên cuồng đâm vào đầu, lại như có vô số cây đao chém vào não.

"Mẹ nó, lại đau đầu rồi."

"Không phải mới sáng nay vừa bị rồi sao?"

Trần Hạo vội vàng móc chút thuốc giảm đau còn dư quăng vào miệng.

. . .

Ước chừng nửa giờ sau, Trần Hạo mới thở ra một hơi thật dài, dần dần khôi phục.

"Không đúng!" Trần Hạo hồi tưởng lại những thứ vừa trải qua, lấy điện thoại di động gửi một tin nhắn cho Lý Lâm Lang ——

"Tôi tu luyện được quan tưởng pháp rồi."

"Triệu chứng đau đầu hình như nặng hơn."

"Hôm nay đã phát tác hai lần rồi."

Gửi tin xong, trong lúc vô tình Trần Hạo nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại, lập tức lại ngây người.

"Chín giờ rưỡi?"

"Mình bắt đầu quán tưởng từ lúc năm giờ?"

"Mình chỉ dùng bốn tiếng rưỡi đã cảm ứng được tinh thần lực?"

"Mẹ nó, trước đó người kia thành công trong 23 tiếng thì đã coi là thiên tài rồi, vậy mình thì sao?"

"Không được, có thể giả vờ với người khác nhưng không thể lừa cả bản thân mình được."

"Nhất định có liên quan đến tiếng thì thầm kia?”

“Phía sau bức tường linh hồn giấu thứ gì? Chẳng lẽ là đang nhốt ai đó sao?"

Ngay khi Trần Hạo đang suy nghĩ lung tung thì điện thoại di động kêu lên, Trần Hạo cúi đầu nhìn thoáng qua, chính là Lý Lâm Lang đang gọi tới.

Trần Hạo vừa kết nối liền nghe được giọng nói có chút không thể tin được của Lý Lâm Lang——

"Có phải cậu nhìn thấy bức tường linh hồn rồi không?"

Bình Luận (0)
Comment