Bối Cảnh Năm Ngàn Năm Của Ta (Bản Dịch)

Chương 13 - Quỷ Lại Có Lòng Hại Người

Trần Hạo bước nhanh xông ra Truy Cổ hiên chạy đến chỗ mà người trong điện thoại vừa đề cập.

Con đường đồ cổ dài gần hai km, Truy Cổ hiên nằm ở giữa cho nên chỗ khi nãy sư mẫu té xỉu cách Truy Cổ hiên cũng xa.

Chạy một đoạn đường, Trần Hạo liền thấy phía trước có đám người đang tụ tập, nhân viên tuần tra trên đường đang duy trì trật tự.

Trần Hạo xông vào đám người, liếc mắt liền thấy sư mẫu nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, không rõ sống chết. Mấy nhân viên tuần tra tạo thành một vòng không cho người khác tiếp cận, cố hết sức đảm bảo không khí lưu thông.

Trần Hạo đang định hô lên mình là bạn cúa sư mẫu thì đột nhiên lại nuốt xuống.

Bởi vì đám người quá đông nên khi nãy hắn vẫn chưa phát hiện khác thường, nhưng giờ hắn đã thấy được rồi.

Ngay trong một cái góc cách đó không xa, một linh thể diện mục dữ tợn đang ngồi trên linh thể của sư mẫu, gặm cắn.

"Má nó!" Trần Hạo thầm giật mình, may là hắn tới sớm, linh thể của sư mẫu chỉ mới bị ăn bắp chân trái!

"Con mẹ thứ chết tiệt kia!" Trần Hạo thầm gầm thét, đột nhiên xông khỏi đám người, bổ nhào về phía linh thể dữ tợn.

Muốn cứu sư mẫu thì phải để linh thể của bà trở về nhục thân!

Lúc này trong lòng Trần Hạo vô cùng lo lắng, cũng không nghĩ nhiều mà ba bước thành hai bước đi vào góc chỗ hai linh thể, sau đó một cước đạp tới. . .

Đạp hụt rồi!

Mà linh thể dữ tợn kia dường như cũng không có cảm nhận được sự công kích của Trần Hạo mà vẫn đang ăn linh thể của sư mẫu.

Trần Hạo sững sờ, lúc này mới nhớ tới, đối phương là thực thể cao tầng.

Dùng cách nói của Vương đạo sư thì là: Bọn họ đứng trên tường thành, mình căn bản không với tới.

"Làm sao bây giờ?" Trần Hạo lo lắng vạn phần, hay là gọi điện thoại cho Vương đạo sư? Không được, không kịp rồi.

Trần Hạo quay đầu lại nhìn sư mẫu đang ngất xỉu, lại nhìn sang linh thể dữ tợn cùng linh thể của sư mẫu đang kêu rên dưới người nó, trong đầu đột nhiên lóe sáng.

Lâm Lang đao!

Đúng rồi, Lâm Lang đao có thể dẫn ra tinh thần lực công kích đối phương.

Nghĩ đến làm liền.

Trần Hạo lập tức lấy tiểu đao từ trong túi, sau đó cố gắng dẫn dắt tinh thần lực bao trùm tiểu đao.

Mà lúc này, linh thể dữ tợn kia đã bắt đầu đưa tay đến bắp chân phải của linh thể sư mẫu.

"Nhanh lên! Nhanh lên!"

Trần Hạo thầm thúc giục bản thân, chỉ thấy tiểu đao trong tay hắn dần dần sáng lên ánh sáng trắng sửa.

Mấy lần thử trước, thành tích tốt nhất của hắn là mười sáu giây.

Giờ phải nhanh hơn, phải nhanh hơn mới được!

Từng giây từng giây trôi qua chậm như xe bò, Trần Hạo vẫn nhìn chằm chằm Lâm Lang đao trong tay.

Rốt cục, cả chuôi tiểu đao đều bao trùm một tầng ánh sáng tinh thần lực, Trần Hạo nắm chặt chuôi đao, đột nhiên đến linh thể dữ tợn kia.

Linh thể dữ tợn hoàn toàn không để ý đến Trần Hạo mà vẫn đang chuyên tâm hưởng thụ linh thể của sư mẫu.

Nhưng sau một khắc, Lâm Lang đao đột nhiên cắm vào cổ linh thể dữ tợn .

"Hú!" Linh thể dữ tợn bị ăn đau, đột nhiên xoay người quét một tay ngang Trần Hạo.

Lần này Trần Hạo liền phát giác được có một lực trùng kích to lớn đang đánh tới, Trần Hạo lập tức lui lại mấy bước, xương sườn đau nhức.

Quả nhiên, ngoại trừ Lâm Lang đao thì mình đã không cách nào công kích đối phương; nhưng đối phương lại có thể công kích mình.

Thật sự là hàng duy đả kích mà.

Nhưng một kích này của đối phương cũng đã để Trần Hạo có nắm chắc.

Ngoại trừ chênh lệch chiều không gian thì đối phương cũng không có gì đáng sợ, căn bản không có năng lực đặc thù gì, chỉ là sức lực lớn chút thôi.

Có thể khi dễ linh thể của sư mẫu, hoàn toàn là vì linh thể của sư mẫu trên cơ bản không có lực phản kháng gì.

Sau khi đã xác định điểm này, Trần Hạo lại nắm chặt tiểu đao xông tới, cắn răng cưỡng ép đỡ một lần công kích của đối phương để áp sát, sau đó cầm tiểu đao lại đâm vào cơ thể linh thể dữ tợn, sau đó cắt ra!

Đối phương hình như đã ăn đau liền muốn từ bỏ linh thể của sư mẫu, toàn lực ứng chiến với Trần Hạo nhưng tốc độ của Trần Hạo lại nhanh hơn, nháy mắt đã cầm tiểu đao liên tục đâm chém tạo ra rất nhiều vết thương.

Ngay lúc này, đột nhiên có hai bóng người tới gần nhảy bổ vào Trần Hạo, trở tay áp chế hắn.

Thì ra mấy cảnh sát tuần tra gần đó chú ý tới hành vi cầm dao nhỏ dồn sức đâm chém vào không khí của Trần Hạo, cho rằng hắn bị điên rồi!

Điên cũng không sao, nhưng trên tay hắn còn cầm một cây dao nhỏ như hàng mỹ nghệ, lỡ như làm người đi đường bị thương thì phải làm sao?

Lúc Trần Hạo còn muốn giãy dụa, thì lại thấy linh thể dữ tợn kia phát ra ánh sáng, dường như có sức mạnh gì đó đang tan đi, ngay sau đó màu sắc của linh thể cũng càng ngày càng mơ hồ, sắc mặt cũng càng bình thản, cho đến khi cuối cùng lộ ra dáng vẻ một người, hắn nhẹ gật đầu với Trần Hạo sau đó liền hoàn toàn tiêu tán.

Bình Luận (0)
Comment