Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 458

Chương 458:

 

Vương Nghiên vẫn còn cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng mấy người bên cạnh đã run như cầy sấy.

 

“Anh rốt cuộc là ai?” Vương Nghiên tiếp tục hỏi.

 

“Đến bây giờ cô vẫn chưa biết tôi là ai sao, tôi là giáo viên của trường này. Tôi nói cho mấy cô biết, hôm nay các cô không thoát nổi đầu. Tiêu Văn Nam đỡ Hoắc Cảnh Thanh đang ngồi dưới đất lên rồi đi đến trước mặt của Vương Nghiên.

 

“Cô tên là Vương Nghiên đúng không?” Nói xong, khóe miệng anh còn lộ ra một nụ cười khinh bi.

 

“Hôm nay tôi không để cho mấy cô chạy thoát đâu.” Nói xong, anh cầm điện thoại lên, nói chuyện với đầu dây bên kia: “Hôm nay tôi bắt được mấy học sinh vi phạm kỷ luật, ở phía sau tòa nhà tổng hợp. Một lát nữa tôi sẽ đưa đến văn phòng của anh, nên xử lý thế nào thì không cần tôi phải nói nữa chứ?”

 

Tiêu Văn Nam vừa nói câu đó xong thì mấy cô gái đứng bên cạnh cầu xin: “Chúng em không dám nữa, thực ra chúng em cũng không hiểu rõ mọi chuyện là như thế nào.”

 

“Thưa thầy, chúng em cũng chỉ giả vờ chứ không ra tay.”

 

“Thưa thầy, thầy có thể không làm lớn chuyện được không ạ?”

 

Tiêu Văn Nam nhìn mấy học sinh nữ đang mặc những quần áo rất kỳ lạ trở nên rất thành thật, trong lòng anh không khỏi thấy nực cười, anh nói: “Làm chuyện gì đi chăng nữa, các cô cũng cần phải biết suy nghĩ. Các cô phải chịu trách nhiệm cho những gì mình đã làm, có phải như vậy không? Bây giờ nói với tôi những điều đó thì có ích gì không?”

 

Nói xong, anh quay sang nói với mấy học sinh nữ đứng bên cạnh: “Nào, nào đi lên phía trước đi, đi về phòng giáo vụ.”

 

Tiêu Văn Nam không quan tâm đ ến mấy học sinh kia nữa, anh dùng tay đỡ vai của Hoắc Cảnh Thanh, đỡ cho cô gái đang run rẩy này đứng được vững. Tiêu Văn Nam nhẹ giọng hỏi: “Em, em vẫn ổn chứ?”

 

Hoắc Cảnh Thanh khẽ gật đầu, cô không biểu hiện ra vẻ mặt khó xử. “Sao anh biết em đang ở đây?” Tất cả sức lực của Hoắc Cảnh Thanh đều dựa hết vào người Tiêu Văn Nam, trong lòng cô cũng cảm thấy rất yên ổn.

 

“Tôi… nghe người khác nói.” Tiêu Văn Nam giấu diểm.

 

Tiêu Văn Nam không thể nói rằng vì mình lo lắng cho Hoắc Cảnh Thanh mà đi theo cô.

 

“À.” Hoặc Cảnh Thanh nghe Tiêu Văn Nam nói thế thì cả người cảm thấy hơi uể oải.

 

Tiêu Văn Nam đưa Hoắc Cảnh Thanh ra ngoài, anh hết sức cẩn thận sợ làm bị thương, hoặc làm cô đau.

 

Những học sinh nữ còn lại và Vương Nghiên đều bị thầy giáo vụ đưa đi. Để xảy ra chuyện này, nhà trường nhất định không thể giữ lại những học sinh nữ kia, còn về phía của Vương Nghiên, mặc dù cô ta đúng là em họ của Lâm Tử An, nhà họ Lâm đúng là có địa vị ở thành phố Giang nhưng so với Tiêu Văn Nam thì bọn họ vẫn lựa chọn Tiêu Văn Nam.

 

Tiêu Văn Nam hỏi địa chỉ của Hoắc Cảnh Thanh để đưa cô về nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của Hoắc Cảnh Thanh, anh lại cảm thấy không nỡ.

 

Nên đưa Hoắc Cảnh Thanh về chung cư riêng của mình.

 

“Anh ở một mình ạ?” Hoắc Cảnh Thanh ngồi trên sô pha, chỉ trong một lát cô đã lấy lại tinh thần.

 

Tiêu Văn Nam đi đến trước tủ lạnh, nhìn chiếc tủ một vòng rồi lấy ra một chai nước khoáng.

 

Đây là chung cư riêng của anh, tất cả những đồ trong nhà đều cho một mình anh dùng và bình thường anh cũng hay ăn uống ở bên ngoài.

 

“Ừ, tôi cũng chỉ thỉnh thoảng đến đây, không thường xuyên lắm. Tiêu Văn Nam nói rồi đưa chai nước trong tay cho Hoắc Cảnh Thanh.

 

Hoắc Cảnh Thanh vội vàng nhận lấy, cô định mở nắp chai ra nhưng phát hiện nắp chai đã được mo sån.

 

Trong lòng Hoắc Cảnh Thanh cảm thấy rất ngọt ngào, ngọt giống như được người khác quét mật lên vậy.

 

“Anh đã có cái đó chưa?” Hoắc Cảnh Thanh mím môi và hỏi, cô cũng thấy ngại khi hỏi quá trực tiếp.

 

“Cái đó?” Tiêu Văn Nam cố tình không hiểu và hỏi lại.

 

Làm sao Tiêu Văn Nam có thể không hiểu được ý nghĩ trong lời nói của cô. Người khác nghe vậy đều hiểu thì làm sao anh có thể không hiểu được?

 

“Chuyện đó.” Hoắc Cảnh Thanh không hiểu, lẽ nào cô nói vậy còn chưa đủ trực tiếp sao? “Là anh đã có bạn gái chưa ạ?

 

Hoặc Cảnh Thanh cảm thấy nóng lên, cô đặt chai nước lên bàn trà. Cô xoa xoa đầu, không biết nói gì.

 

“Ồ.” Tiêu Văn Nam ngồi vắt chân, dáng vẻ rất nhàn nhã: “Tạm thời thì chưa có.

 

“Vậy, vậy thì bây giờ thầy có rồi đó.” Hoắc Cảnh Thanh nói xong, mặt cô đỏ ửng lên. Cô cúi đầu, vừa xấu hổ vừa căng thẳng nghịch mấy đầu ngón tay.

 

Hoắc Cảnh Thanh không biết vì sao mình lại trở nên không biết rụt rè như vậy. Cô cũng không phải chưa gặp những đàn anh lớn hơn, chính Hoắc Cảnh Hiên cũng là một đàn anh nổi tiếng, đáng ra cô không nên như thế này chứ.

Bình Luận (0)
Comment