Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 429

Chương 429:

 

Hôm nay Tư Tuấn tự lái xe, chở Diệp Thiến Nhi tới tiệm đá quý nổi tiếng nhất thành phố Giang Ninh.

 

Đường tới tiệm đá quý đó vốn không xa, Tư Tuấn lái xe khoảng nửa tiếng đồ hồ là tới, nhưng lại gặp ngay kẹt xe.

 

“Tu tu.”

 

Tư Tuấn có chút bực bội bấm còi. Mà khó khăn lắm mới thuyết phục được Diệp Thiến Nhi, bây giờ lại gặp kẹt xe.

 

Tìm nửa ngày trong túi áo, mới lấy ra điều thuốc và bật lửa, đang định châm thuốc thì phát hiện ra Diệp Thiến Nhi đang nhìn mình.

 

“Anh xin lỗi, anh quen rồi.” Tư Tuấn nói xong liền lấy điếu thuốc trong miệng xuống cất lại vào hộp thuốc.

 

“Không sao, em không để ý, anh hút đi!” Diệp Thiến Nhi không ngăn cản anh.

 

Đối với cô, hút thuốc cũng như một cách xả stress, cô không phản đối việc anh hút thuốc, vì cô cũng đã từng có một đoạn thời gian suy sụp tinh thần, quen hút thuốc, thậm chí thành nghiện thuốc, Cô bây giờ tuy rất hiếm khi hút thuốc, nhưng trong những tình huống áp lực cũng phải hút một ít.

 

Nghe Diệp Thiến Nhi nói như vậy, cũng không nói gì, cầm điếu thuốc ban nãy lên lại.

 

“Lach cach.”

 

Tiếng bật lửa vang lên, khói thuốc bốc lên, ngón tay thon dài của Tư Tuấn cầm điếu thuốc, hút một hơi rồi nhả một hồi khỏi. Giữa làn khói vấn vít, khuôn mặt Tư Tuấn tuấn tủ như ẩn như hiện, động tác của anh vô cùng thành thục.

 

Anh lúc này như một tên du côn, một kẻ nghiện.

 

Khoảng một tiếng sau, đường cuối cùng cũng thông, xe cộ chầm chậm khởi động lại, Tư Tuấn sớm đã dập tắt điều thuốc trong tay.

 

Trong thời gian chờ kẹt xe này, Tư Tuấn đã hút vài điếu, sắc mặt có chút không tốt.

 

Diệp Thiến Nhi nhìn thấy bộ dạng này của anh, nhịn không được mà bật cười: “Sao vậy, ai anh à!” nợ tiền Nhìn anh như vậy, cô thật sự nhìn không nhịn được muốn chọc anh.

 

Tư Tuấn quay người lại nhìn cô, có chút buồn bực: “Em nói xem!”

 

Nếu thật là nợ tiền thì đã tốt rồi, anh cũng không thiếu chút tiền này, cũng không để ý.

 

Nhưng, điều khiến anh buồn bực là ngay lúc anh đi mua nhẫn thì lại kẹt xe, điều này không khiến anh buồn bực sao?

 

Rõ ràng chỉ kẹt xe khoảng nửa tiếng, nhưng đối với anh, lại như kẹt liền nửa thế kỷ. Trong lòng rất lo lắng, chỉ có thể dùng thuốc lá để dập tắt cơn cáu kỉnh và buồn bực này.

 

“Em làm sao mà biết được.” Diệp Thiến Nhi biết rõ nhưng lại giả vờ không hiểu, một mặt ngơ ngác nhìn Tư Tuấn.

 

Diệp Thiến Nhi lúc này, phảng phất dáng vẻ vô cùng ngây thơ vô tội.

 

Tư Tuấn: Anh không nói, dáng vẻ vô cùng nặng nề lái xe, đôi tay mảnh mai trắng nón xoay vô lăng.

 

Diệp Thiến Nhi khẽ sở mũi, không thèm để ý anh.

 

Tư Tuấn từ lúc hết kẹt xe liền lái xe rất nhanh, cũng không nói gì với Diệp Thiến Nhi.

 

“Anh lái chậm chút đi!” Diệp Thiến Nhi căng thẳng nằm chặt dây an toàn, giọng có chút run rẩy.

 

Diệp Thiến Nhi cũng không biết bọn họ đã vượt bao nhiêu cái đèn đỏ, tuy cô không biết lái xe, nhưng cô sẽ không lái nhanh như vậy.

 

A a a!?

 

Tư Tuấn dường như không nghe đến một nửa, tay xoay vô lăng.

 

“Em không đi mua nhẫn nữa. Diệp Thiến Nhi bực mình lên, tên đàn ông này, mua có cái nhẫn thôi mà làm gì gấp đến thế này.

 

“Em dám.

 

Tư Tuấn lạnh lùng phun ra câu này. Ngữ khí mang chút nghiêm khắc. Miệng tuy nói vậy, nhưng tốc độ xe rõ ràng chậm hơn lúc nãy nhiều.

 

Diệp Thiến Nhi sau khi chắc chắn xe đã không nhanh như lúc nãy mới chậm chậm buông tay khỏi dây an toàn.

 

Khuôn mặt nhỏ của cô tái nhợt, không chỉ vì cửa kính xe lúc nãy Tư Tuấn lái xe chỉ đóng một nửa, mà càng hơn là vì bị Tư Tuấn lái xe quá nhanh dọa.

 

Tư Tuấn nhìn cô qua gương, thấy khuôn mặt tái nhợt của cô, lông mày lo lắng khẽ nhíu lại. Kéo cửa sổ lên, Tư Tuấn lại mở máy sưởi.

 

Bây giờ là mùa hè, thời tiết có thể coi là có chút nóng, nhưng Tư Tuấn vẫn phớt lờ ánh mắt khó hiểu của Diệp Thiến Nhi, đi mở máy sưởi.

 

“Không cần mở máy sưởi.” Diệp Thiến Nhi vội vã đi tắt máy sưởi, đang ngày hè, mở máy sưởi cái gì, như này khác nào chịu phạt.

 

“Sau này em còn nói những lời như vậy, xem anh không đánh… mông em. Tư Tuấn nói được nửa câu, dừng lại, nói tới đoạn sau khẽ nhìn mông Diệp Thiến Nhi.

 

Thấy ánh mắt Tư Tuấn, Diệp Thiến Nhi dựa sát vào phía cửa sổ.

 

Tên lưu manh này.

 

“Không tin.” Diệp Thiến Nhi đảo mắt nhìn Tư Tuấn, chợt nghĩ giọng điệu lúc nãy quá hiền lành rồi, lại bổ sung thêm câu: “Nếu anh đánh mông em, chính là bạo lực gia đình, đến lúc đó đừng nói kết hôn gì, em sẽ chạy đến nơi anh mãi mãi không thể tìm thấy.”

 

Diệp Thiến Nhi nói đùa, trong lòng cười trộm, muốn xem xem Tư Tuấn sẽ có phản ứng gì.

 

“Đã nói chỉ là nói đùa, nhưng anh lại tưởng thật à Tư Tuấn nghe Diệp Thiến Nhi nói vậy, giọng điệu rất tệ, hung hăng trừng mắt nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu em dám, đến lúc anh tìm được em, xem anh cột em vào giường, đến lúc xem em còn phách lối được không.”

 

Trói vào giường..

 

Ba từ này cứ lởn vởn trong tâm trí Diệp Thiến Nhi.

 

Lời này của Tư Tuấn không tính là bẩn thỉu gì, nhưng đến tại Diệp Thiến Nhi nghe lại có cảm giác rất bẩn thỉu.

 

Lời của anh không nói cũng hiểu, phàm là người lớn đều hiểu.

 

Diệp Thiến Nhi nhận ra ý của Tư Tuấn, mặt ửng hồng, sợ bị Tư Tuấn phát hiện bản thân đỏ mặt, liền quay mặt ra phía cửa sổ.

 

Mười giờ sáng, trên phố huyên náo người đi lại, già có, trẻ có, vợ chồng có, con nít có.

 

Tư Tuấn nhìn thấy cô cố né tránh, cũng không vạch trần cô, nơi cô không nhìn thấy khẽ nhếch miệng cười, trong lòng thầm vui.

 

Lái khoảng mười phút nữa mới tới nơi, Tư Tuấn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mua chiếc nhẫn thôi mà mất nhiều thời gian như thế, không biết có phải ông trời biết anh hôm nay mang Diệp Thiến Nhi đi mua nhẫn, cố ý chống đối anh không!

 

Diệp Thiến Nhi lười biếng duỗi lưng, có chút không hứng thú lắm nói: “Đến rồi ạ?”

 

Tư Tuấn nhàn nhạt ừ tiếng xem như trả lời cô.

 

Tư Tuấn xuống xe trước, vòng qua bên kia, đến ghế phụ mở cửa xe, cẩn thận tháo dây an toàn cho Diệp Thiến Nhi.

 

Dáng vẻ Diệp Thiến Nhi vô cùng hưởng thụ. Vào đến tiệm đá quý, Diệp Thiến Nhi liền cảm thấy ánh vàng lấp lánh, đột nhiên có chút khiến cô lóa mắt.

 

Tiệm đá quý Lưu Ly này tiệm đá quý nổi tiếng nhất thành phố Giang Ninh, đá quý nơi đây hoàn toàn là hàng thật, không có hàng giả, độ tinh khiết cũng vô cùng cao, vì vậy rất nhiều người yêu thích trang sức đều nhất định đến đây.

 

Tư Tuấn có vẻ rất quen thuộc nơi đây, kéo Diệp Thiến Nhi vừa đi vào vừa xem có đồ nào phù hợp Diệp Thiến Nhi không.

 

Đoạn thời gian trước, chuyện giữa Lâm Hân Hân và Diệp Thiến Nhi đã gây ra không ít ồn ào, thêm việc có một người đàn ông tuấn tú như Tư Tuấn đứng bên cạnh, vì vậy lúc bọn họ vừa bước vào đã thu hút không ít cặp mắt chú ý họ.

 

“Chị nói xem Tư Tuấn đó dẫn Diệp Thiến Nhi vào mua nhẫn hay mua trang sức vậy?”

 

“Nhanh như vậy đã kết hôn rồi sao?”

 

Tư Tuấn gật đầu với người nhân viên: “Giúp tôi xem xem!”

 

Tư Tuấn nằm tay Diệp Thiến Nhi bước vào.

 

“Anh chị có muốn xem mẫu này không, đây là mẫu thịnh hành nhất năm nay ạ.

 

Diệp Thiến Nhi nhìn qua rồi khẽ cau mày, cô cảm thấy nếu là nhẫn kết hôn thì nên để bản thân tự chọn, người khác giới thiệu không nhất định bản thân thích.

 

“Tư Tuấn, em muốn tự chọn, được không?”

 

Tư Tuấn gật đầu: “Xin lỗi, để chúng tôi tự xem xem, có cần gì giúp tôi sẽ gọi.”

 

Tư Tuấn nói với nhân viên nữ đó, nhân viên đó liền gật đầu rồi đứng bên cạnh, nhìn hai người bọn họ.

 

Diệp Tuấn Nhi chầm chậm xem các mẫu đa dạng kiểu dáng ở đây, đều cảm thấy rất đẹp, Tư Tuấn rất nhẫn nại xem cô chọn, thỉnh thoảng cũng sẽ cho cô một vài ý kiến.

 

“Sao em đều thấy đẹp hết!”

 

“Vậy cứ mua vài chiếc, thay đổi đeo!”

 

Diệp Thiến Nhi đảo mắt nhìn anh: “Nhẫn làm sao có thể mua vậy được, bản thân phải thích mới được.

 

Đương nhiên có một số lời cô không nói ra, cuối cùng Diệp Thiến Nhi nhìn trúng một chiếc nhẫn nhìn rất nhỏ bé, trông có vẻ được làm rất tinh xảo!

 

“Chính cái này! Chị, chị lấy cái này em xem a!”

 

Cô nhân viên nghe thấy thì đi tới: “Chị, mắt nhìn chị thật tốt, chiếc nhẫn hoa hồng này của chúng tôi có tên là “Sao giữa đại dương”, đẳng sau chiếc nhẫn này có một truyền thuyết rất cảm động, nói rằng chỉ cần gặp được người mình thật lòng yêu thương, đem chiếc nhẫn này đeo lên tay người đó, liền không thể tháo ra, nó sẽ giúp bạn trói chặt người bạn yêu!

 

Nói xong liền lấy chiếc nhẫn ra đưa cho Diệp Thiến Nhi, Diệp Thiến Nhi cũng không biết vì sao đặc biệt thích chiếc nhẫn hoa hồng này.

 

“Lấy cái này!” Diệp Thiến Nhi đeo lên tay, rồi duỗi tay ra cho Tư Tuấn xem, Tư Tuấn cũng thể hiện đồng ý: “Cũng không tệ!”

 

Người nhân viên cười cười: Chị xem, chiếc nhẫn này trong tiệm chúng tôi là phiên bản giới hạn đây, cũng chỉ duy nhất chúng tôi ở đây có, bạn trai chị nhất định rất yêu chị!”

 

Nói xong cô liền nhìn Tư Tuấn đang đứng bên cạnh Diệp Thiến Nhi, Diệp Thiến Nhi cũng theo ánh mắt cô nhìn Tư Tuấn rồi gật gật đầu.

 

“Đúng rồi, chúng tôi ở đây còn có một mẫu gọi là “Vĩnh hằng”, thiết kế của nó đặc biệt độc đảo, của nữ là một vòng tay, của nam là một sợi dây chuyền, hai vị có muốn xem chút không!”

 

Tư Tuấn thì sao cũng được, Diệp Thiến Nhi lại lắc đầu: “Không cần, chúng tôi hôm nay đến chủ yếu là mua nhẫn, vòng tay trang sức đó lần sau chúng tôi lại đến xem.

 

Người nhân viên gật đầu, nhìn qua thấy Tư Tuấn tự mình đeo nhẫn cho Diệp Thiến Nhi, Diệp Thiến Nhi vẫn có chút bán tín bán nghỉ: “Thật sự có thể trói người mình yêu bên mình sao?”

 

“Thật, chị không cứ đợi bạn trai chị đeo cho chị xong, chịiền biết!”

 

Diệp Thiến Nhi gần gật đầu, thật ra anh không dám thử, nếu thật không giống lời cô nói, khẳng định sẽ khiến Diệp Thiến Nhi buồn.

 

Cô thâm.nghĩ, dù sao nhẫn hay gì cũng không quan trọng, chỉ cân người mình ýêu vẫn yêu mình là được rồi, Diệp Thiến Nhi nhìn Tư Tuấn cười ngọt ngào.

 

Lâm Hân Hân hôm nay vừa không có việc, cũng cần ra ngoài dạo dạo, nhưng không nghĩ đến lại ở đây lại gặp Diệp Thiến Nhỉ bọn họ: Cô vừa nghĩ bọn họ ở đây làm gì vậy, vì bọn họ ở trong tiệm, cô đứng ngoài nhìn không rõ, vì vậy liền nhẹ nhàng bước vào tiệm.

 

Ngay khi cô-vừa bước vào, người.nhân viên nhìn thấy cô liền chạy lại, Lâm Hân Hân nhìn thấy liền vẫy tay ra hiệu với người nhân viên.

Bình Luận (0)
Comment