Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 290

Chương 290: Anh lên tiếng bảo muốn kết hôn

 

Có thể là do cảm thấy quyết định đó quá bất công cho Lữ Hoàng Trung, cô nhanh chóng làm ngay không hề do dự, hoàn toàn không suy nghĩ nhiều vì nên biết rằng Hoắc Minh Dương không phải là người đàn ông dễ dàng thay đổi suy nghĩ của bản thân mình.

Bây giờ anh đột nhiên nhiệt tình với cô như thế, nói không chừng có nguyên nhân gì đó.

Biết rõ quan hệ của anh và Tô  Thanh Anh những vẫn kìm lòng không đặng nói đỡ cho anh, đó là con người bản thân cô còn ghét.

May là cô không cần phải lo lắng những chuyện không đâu đó, chỉ cần nghĩ xem phải làm thế nào Hoắc Minh Dương mới chịu thẳng thắn với mình là được, chuyện năm đó thì Hoắc Minh Dương cũng biết ít nhiều.

Nghĩ tới đó, nỗi oán hận trong lòng với Hoắc Minh Dương lại nhiêu hơn một chút, nếu anh không kiên trì như thế thì có lẽ đã chẳng có Tô Thanh Anh ngang ngược ngày hôm nay.

Nhưng bây giờ có nói những điêu đó thì cũng muộn rồi, lúc nên nói đã  không chịu nói rõ.

“Anh có biết rốt cuộc vợ cũ của mình chết vì nguyên nhân gì không?” Hà Vân Phi cố lấy can đảm nói với anh, cô muốn biết ai là người đã ra tay.

Cô không tin rằng có một đám người xuất hiện và đòi tổn thương cô cùng với Tô Thanh Anh, cuối cùng người được cứu là Tô Thanh Anh, cô không tin chuyện này chẳng liên quan gì tới cô ta.

Hoàn toàn không biết trong đầu mình chỉ có mỗi câu hỏi xem phải làm thế nào để điều tra ra hung thủ, hoàn toàn không biết chuyện này có thể dẫn tới hậu quả gì, Hoắc Minh Dương nhìn Hà Vân Phi, anh không muốn nói một lời nào vê cái chết của Diệp Tĩnh Gia.

“Em điều tra chuyện này làm gì?” Trong mắt anh, tất cả những người muốn điều tra vê Diệp Tĩnh Gia đều không phải loại tốt lành gì, ai cũng nghĩ mình phải làm thế nào để dùng Diệp Tĩnh Gia tổn thương anh, bởi vì mỗi lần nhắc tới đều là một con dao đâm vào tim anh.

“Em cũng không biết phải giải thích với anh thế nào nhưng bây giờ có rất nhiêu vấn đê và em muốn biết chuyện về vợ trước của anh” Bây giờ quan hệ của cô với Hoắc Minh Dương không còn là mối quan hệ trước đó nữa, không ai có thể sánh bằng nên cô không sợ Hoắc Minh Dương đột nhiên nghi ngờ mình.

Cô am hiểu về tâm lý học, cô biết sơ bộ vê tính cách của người như Hoắc Minh Dương. Nếu anh đã ở bên một người nào đó thì anh cũng như việc dùng người vậy, nghĩ người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ người.

“Bây giờ anh không có nổi một chút tin tưởng nào với em như thế ư?” “Anh không muốn nói chuyện đó với bất kì ai cả, sau này đừng hỏi lại nữa, cứ ngoan ngoãn ở bên anh thôi là được rồi.” Lời anh nói khiến tôi bắt đầu đau đầu, không biết phải làm như thế nào mới tốt, tôi cứ có cảm giác anh ấy đang qua loa lấy lệ với mình nhưng không tìm được một lý do nào để phản bác.

“Mày mai có một buổi lễ khai mạc quan trọng, em theo anh đến cắt băng khánh thành” Dường như cảm nhận được Hà Vân Phi đang mất hứng, Hoắc Minh Dương nói với cô.

Nghe Hoäc Minh Dương nói thế, cô mở to hai mắt. Bình thường anh không bao giờ tham gia những sự kiện thế này, sao bây giờ lại có hứng thú như thế nhỉ?  “Có gì hay ho không? Chẳng có gì vui thì em không đi đâu.” Nói là nói như vậy nhưng trong lòng lại có những câu hỏi khác.

Cô biết nhà họ Hoắc có một mảnh đất cực kì tiềm năng nhưng không hề xây trung tâm thương mại, xem như Hoắc Minh Dương đã ném đi mấy trăm tỷ đồng, anh tùy tiện quyết định thế này không phải là phong cách của Hoắc Minh Dương: “Anh đang nói đến mảnh đất trống ở quảng trường đó hả?”

 

Hoắc Minh Dương gật đầu, anh cố gắng lâu như thế, khó lắm mới giành được miếng đất đó đã muốn chia sẻ tin tức với Hà Vân Phi, thấy cô vui vẻ thế anh mới vui theo.

Trong lòng lại bắt đầu nghĩ đến chuyện khác.

Năm đó khi kết hôn với Diệp Tĩnh Gia, bọn họ không hề tổ chức hôn lễ.

Lần trước anh cầu hôn với Diệp Tĩnh Gia cũng bị cô vô tình từ chối, xem như đây là lần thứ ba, anh muốn kết hôn với Hà Vân Phi ở đây, không có nguyên nhân gì đặc biệt cả, chỉ muốn cho cô có được lễ cưới đẹp nhất trên đời này mà thôi.

“Đến lúc đó có em có thể đến xem coi có thấy hài lòng không, chúng ta sẽ kết hôn ở đó.’ Đó không phải là suy nghĩ bất chợt, anh đã lên kế hoạch cho dự án đó rất lâu rồi nhưng bây giờ mới bắt đầu khánh thành khiến rất nhiêu người kinh ngạc.

Kết quả là nó có tác dụng lớn hơn.

Anh phải là người đầu tiên kết hôn ở nơi này.

Sau đó nó dần được thay đổi thành sân tổ chức hôn lễ, có cả thánh địa để chụp hình cùng với khu trò chơi lớn nhất.

Nó kéo theo sự phát triển của các công ty và trung tâm thương mại xung quanh, trở thành kiến trúc tiêu biểu, nó đã xuất hiện trong lòng anh từ rất lâu rồi nhưng bây giờ mới thực hiện được.

“Dùng để kết hôn ư? Anh kết hôn khi nào thế?” Cô giật mình nói, hoàn toàn không ngờ Hoắc Minh Dương lại muốn kết hôn với mình: “Ấy mà em nói chứ, như thế có sớm quá không?” Thì ra đó chính là cách tốt nhất anh nghĩ ra để dẹp hướng dư luận ư? Nếu họ kết hôn thì mọi người chẳng có lý do nào để nói cô là kẻ thứ ba, cũng không đủ lý lẽ để bắt cô phải chịu trách nhiệm với Tô Thanh Anh.

Hoắc Minh Dương vất vả suy tính tất cả những điều đó, đẩy chuyện tình của hai người lên tình tâm điểm và rồi kết hôn thật hoành trắng, sau đó còn tính cả nơi tổ chức lễ kết hôn.

Cả cô cũng không thể tin vào điều đó, hoàn toàn không ngờ Hoắc Minh Dương lại xem Hà Vân Phi là trò đùa như thế.

Anh thoải mái khoe khoang về cách hay ho mình nghĩ ra được khiến cô bắt đầu nghi ngờ Hoắc Minh Dương đang cố tình làm bậy.

Nhưng trông Hoắc Minh Dương không giống đang nói bừa, dường như anh đã lên kế hoạch này từ rất lâu và cân nhắc không biết bao nhiêu lần rằng mình phải làm thế nào rồi mới quyết tâm.

Điều đó làm cho cô rất khó chịu rồi lại thấy bội phục chỉ số thông minh của anh khi đã khiến mình chìm trong trạng thái hỗn loạn: “Có phải anh chính là người đã tuồn tin ra ngoài rằng em là người thứ ba?” “Không phải, em bình tĩnh lại một chút đã nào, làm thế chẳng có chỗ tốt gì cho anh và chúng ta cả. Anh hoàn toàn không có lý do gì để làm như vậy hết nên em đừng nổi giận” Dường như anh không thể chịu nổi, không biết trong đầu Hà Vân Phi đang nghĩ gì, anh đã phải đau đầu nhức óc về chuyện này rất nhiều. Chỉ đơn giản rằng kết chính là lựa chọn tốt nhất thôi nhưng cô vẫn nghĩ đâu đâu.

“Nếu em không muốn kết hôn với anh cũng chẳng sao cả, chúng ta không kết hôn, anh có thể tạm thời không cho bất kì người nào tổ chức lễ cưới ở đó.” Anh đã cố gắng sắp xếp những nơi đó như thế nhưng nó có thể thay đổi vì một câu nói của Hà Vân Phi, cô bỗng có cảm giác mình đã hiểu lầm Hoắc Minh Dương, người đàn ông này không hề tệ hại như những gì cô nghĩ.

“Thật không? Không kết hôn cũng được ư?” Cô nói dứt lời lại bình tính suy nghĩ, sau đó gật đầu: “Được, không kết hôn cũng không sao.” Anh có một loại xúc động muốn để Hà Vân Phi ở đây để cô ngoan ngoãn tỉnh táo lại, mỗi lần xảy ra chuyện gì lại bắt đầu thay đổi như một người điên, không nghĩ đến nguyên nhân và kết quả, điều này không hề đúng.

“Anh không muốn nói gì cả, anh đi vệ sinh một lát.” Hoắc Minh Dương vừa mới từ nhà vệ sinh về lại muốn đi thêm một chuyến để trốn tránh.

Cô ra khỏi phòng làm việc với tinh thần suy sụp, không biết mình phải đối mặt với sự lựa chọn thế nào và cũng không hiểu tại sao Hoắc Minh Dương lại trở thành con người như thế, tất cả mọi thứ đều trở nên xa lạ khiến cô không quen.

“Chị này, chị đang có mối quan hệ nào đó với sếp Dương đúng không?” Cô vừa ra khỏi cửa thì thư kí bên ngoài đã liền đứng lên bắt đầu hỏi, trông vẻ mặt này chắc cũng phải nhịn lâu lắm rồi mới nói.

“Đúng, tôi có mối quan hệ khác với anh ấy, mọi người muốn nghe quan hệ gì?” Hà Vân Phi hỏi ngược lại, cảm thấy rét lạnh trong lòng khi nhìn những người này, rõ ràng cô không hề làm bất kì chuyện gì cả nhưng lại bị người ta hiểu lầm như thế.

Một người khác nhìn lướt qua cô gái vừa mới nói chuyện rồi lắc đầu.

“Chị là kẻ thứ ba cố ý chen chân vào quan hệ của sếp Dương và Tô Thanh Anh để quyến rũ sếp Dương về tay ư?” Không biết người nào đã nói như thế, Hà Vân Phi nhìn quanh một vòng, đó chính là cô thư ký xinh đẹp nhất trong phòng làm việc của Hoắc Minh Dương, Sở Hàm.

Cô không có mối quan hệ hay tiếp xúc gì với Sở Hàm, trước khi chuyện này xảy ra cũng chẳng để ý gì tới cô ta nhưng quái lạ nhất là Sở Hàm cứ kiếm chuyện với cô hết lần này đến lần khác khiến cô khó chịu rồi lại không biết phải làm thế nào.

Ai trong cái công ty này lại chả biết quan hệ của Hà Vân Phi và Hoắc Minh Dương nhưng chỉ có những nhân viên đủ ô dù trên đầu mới dám nói thẳng ra như thế.

Thật ra mọi người cảm thấy cũng không có gì, chỉ là báo chí viết hơi quá đáng, không biết những chuyện đó có thật không, nếu như đó là thật thì Hà Vân Phi hơi quá đáng.

“Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?” Hà Vân Phi không hề khách sáo đáp lại, hoàn toàn biết rốt cuộc người này đang nghĩ như thế nào, những lời chưa uốn lưỡi bảy lần mà cũng dám thốt ra miệng: “Cô là luật sư hả? Cô lấy tư cách gì để đặt câu hỏi với tôi?”

“Lấy tư cách gì ư? Chúng tôi là thư lý của công ty này, chúng tôi ra ngoài có rất nhiều người hỏi tôi là chị với sếp Dương có mối quan hệ thế nào, chị cũng phải giải thích rõ ràng cho cũng †ôi còn có cái ăn nói với người ta chứ.” Mọi người nghe Sở Hàm nói thế cũng gật đầu, bọn họ chỉ hỏi vì người trong nhà cứ hóng hớt mãi xem rốt cuộc chân tướng sự thật là gì thôi.

“Tất cả mọi người đều không biết chân tướng sự thật mà cô đã bạo gan đoán già đoán non như thế, đã vậy còn nói cực kì rõ ràng và rành mạch, đó có cách gì hành vi cố tình phỉ báng đâu?” Cô bắt đầu đánh trả, bởi vì cô biết một khi mình yếu thế hơn thì những người khác sẽ giống như Sở Hàm, bắt đầu miệt thị cô. Dù cô biết bản thân mình trong sạch nhưng thứ khó điều khiển nhất trên đời này vẫn là miệng của người khác, nếu không muốn chết trong miệng của người khác thì bản thân cô nhất định phải mạnh mẽ hơn.

“Tôi cảm thấy luật sư Phi đúng là một nhân tài, tôi cực kì ngưỡng mộ chị, người nhà tôi cũng cực kì kính trọng chị nhưng chuyện chị làm kẻ thứ ba được công khai lên các tờ báo lớn như thế rồi tại sao vẫn không chịu nhận? Ít nhất cũng phải cho chúng tôi một lời giải thích hoặc câu trả lời chứ?”

Sở Hàm vẫn chưa từ bỏ ý định, cô ta vẫn dồn Hà Vân Phi vào đường cùng. Bây giờ tất cả mọi người trong công ty chỉ có chút nghi ngờ với Hà Vân Phi đã bắt đầu nghiêm túc đặt câu hỏi.

Trước đó Hà Vân Phi đã nói mình sẽ không đến với Hoắc Minh Dương, sau đó lại đến với nhau rồi khiến người đời bàn ra tán vào.

Bây giờ gây ra chuyện gì nữa thì cũng là chuyện hiển nhiên.

Cô nhận ra rõ ràng những người này không tin mình.

Chẳng làm gì cả lại phải thừa nhận những điêu mình không cần phải thừa nhận: “Tôi biết cô muốn nói gì nhưng trên thực tế tôi chẳng hề làm bất kì điêu gì cả, dù cô tin hay không tin thì cũng vậy thôi, hoặc là cô suy nghĩ gì tôi mặc kệ, cô né tôi càng xa càng tốt.

Từ chối tiếp xúc với cô ta, từ chối liên quan đến những vấn đề phía sau đó, suy cho cùng cô cũng phải nghe theo trái tim mình.

Tuy Hà Vân Phi không muốn đối mặt với những chuyện này nhưng ngoài bản thân mình ra thì chẳng có người nào có thể làm chỗ dựa cho cô cả: “Tôi chính thích giải thích cho mọi người một lần, tôi không phải là kẻ thứ ba, trong tình cảm thì kẻ không có được tình yêu mới là kẻ thứ ba, ai cũng từng có những mối tình, ở với ai, yêu ai đều do bản thân mình thích hay không thích, chẳng có pháp luật nào quy định cả, các người dựa vào đâu để nói rằng tôi là kẻ thứ ba?”

Đúng là khi cô đến với Hoắc Minh Dương thì đã có quá nhiều điều tiếng không hay, nó cũng không phải là chuyện đáng để tuyên dương ra ngoài nên Hoắc Minh Dương cũng phải kín tiếng rất nhiều.

Bình Luận (0)
Comment