Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 264

Chương 264: Tài trợ toàn bộ

 

Bên trong, phụ huynh thảo luận sôi nổi, có một số phụ huynh nhìn thấy Hoắc Minh Dương tiến vào, trên người khoác bộ đồ không rõ nhãn hiệu, lái chiếc xe Bentley.

Tự nhiên trong lòng hiếu kỳ muốn biết người này là ai, nhìn tất cả phụ nữ trong phòng nhìn anh với vẻ mặt thèm thuồng, một số người đàn ông bắt đầu cảm thấy ghen tức. Mỗi người đều nói vê mình nhận tài trợ cái gì, sau đó lại nhìn sang cha của cậu bé Hà Thành Hưng.

Về cơ bản mọi thứ đều được ai đó tài trợ, Hoắc Minh Dương cũng không nói điều gì, đối với anh mà nói đó chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Thế nhưng Đại bảo lại nhìn những ông bố và những đứa trẻ nhận tài trợ bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Những đứa trẻ mà có bố nhận tài trợ tiên bạc đều rất tự hào, còn những đứa trẻ khác đều nhìn chúng với vẻ mặt ngưỡng mộ.

“Tôi tài trợ hết, tất cả đều là thứ tốt nhất” Hoắc Minh Dương vừa mở lời tất cả mọi người xung quanh đều trầm trồ.

Hà Vân Phi sững người, không biết tại sao Hoắc Minh Dương lại làm vậy, cô cảm thấy bối rối xấu hổ chứ không cảm thấy tự hào gì. Cô kiếm tiên đều là vì muốn chăm sóc tốt hơn cho con, thế mà bởi vì những lý do không đáng mà phải tiêu nhiêu tiên như vậy, trong lòng cô có chút không nỡ.

Lần này thì thật sự vui sao nổi chứ.

“Này, vậy là bao nhiêu tiên nhỉ” cô không phải là không lấy ra được mà là không nỡ.

Hoắc Minh Dương không để ý đến cô, thậm chí còn coi cô như không khí, điều này thực sự khiến cô tức giận.

“Cảm ơn bố của bé Hà Thành Hưng vì sự tài trợ to lớn của anh, chúng ta hãy vỗ tay biểu dương” giáo viên cũng sửng sốt một lúc, nhưng ngay sau đó vui vẻ và khen ngợi Hoắc Minh Dương.

Nghe thấy lời giáo viên, Hoắc Minh Dương trầm ngâm quay lại nhìn Hà Vân Phi.

Họ của đứa trẻ là họ Hà.

Hà Vân Phi không nói lời nào, đón nhận ánh mắt thán phục của phụ huynh cả lớp.

Cô thậm chí còn không có thời gian để suy nghĩ, chỉ có thể cắn răng đồng ý, người đàn ông này luôn có cách khiến cô không vui.

Lái xe gần một tiếng đồng hồ, hai người vội vàng trở về công ty sau khi nghe giáo viên nói xong.

“Xin lỗi, khiến anh mất nhiều thời gian rồi” Hà vân Phi có chút bối rối, vẫn là có chút cảm kích đối với Hoắc Minh Dương, nhưng tiếc là cái giá phải trả quá cao, cô không có nhiều tiền như vậy.

“Không sao đâu, cũng không phải vấn đề gì lớn” anh hoàn toàn không bận tâm, chuyện của Hà Vân Phi khiến anh không khỏi suy nghĩ. Không biết rằng người phụ nữ này đã có chuyện gì, lúc nào cũng có cách khiến anh tò mò và muốn vén màn bí mật về cô.

“Tại sao họ của đứa trẻ lại là họ Hà?” “Tôi ly hôn rồi thì tất nhiên đứa trẻ phải theo họ tôi chứ” cô không suy nghĩ và lập tức trả lời anh.

Anh trâm ngâm gật đầu, Hà Vân Phi là người duy nhất đi làm muộn, nhưng giờ thì hay rồi, tổng giám đốc Dương đi làm muộn cùng Hà Vân Phi luôn. Bà Hoắc đi vào công ty nhìn thấy cảnh này, không biết là có chuyện gì, trong lòng có chút lo lắng.

Bà Hoắc ngồi trong văn phòng của Hoắc Minh Dương, trên góc bàn của anh là để một chiếc bàn nhỏ với một chồng tài liệu ngăn nắp.

Nhìn thời gian thì bà cũng đã đến đây hơn một tiếng rồi, cũng không thấy bóng dáng của Hoắc Minh Dương đâu, không biết anh lại đi đâu rồi.

Hoắc Minh Dương đi ngang qua phòng thư ký. Sara vội vàng chạy đến nói với tổng giám đốc Dương.

Nghe Sara nói, anh gật đầu.

Bà Hoắc bắt đầu mất bình tĩnh ngay khi bước vào văn phòng: “Nói xem, lại đi đâu vậy” bà không thể tin Hoắc Minh Dương lại có thể đi làm muộn. Bà vừa quay đầu lại thì nhìn thấy bóng dáng của Hà Vân Phi sau lưng anh.

Lông mày cau lại: “Không phải là tôi đã nói hai người nên chú ý một chút rồi sao, bên ngoài còn có bao nhiêu người đang hóng chuyện, hai người tự xử lý đi” bà nói xong liền rời đi, bà chỉ chờ Hoắc Minh Dương đến và ra lệnh cho anh mà thôi, sau đó lại rời đi.

Hiện giờ, nhìn tình hình này thì cũng không biết nói gì cho phải.

“Mau về làm việc đi” Hoắc Minh Dương nói với Hà Vân Phi ngay khi bà Hoắc rời đi, sau đó bắt đầu tập trung vào công việc.

Nhưng Hà Vân Phi giờ chỉ tràn ngập suy nghĩ lấy tiền đâu ra cho Đại bảo, nhà trẻ tư thực quý tộc này phí cũng không phải là thấp.

Cô nhất thời không biết phải làm gì.

“Cô đang nghĩ gì đấy?” anh làm xong việc thì thấy bộ dạng lo lắng của Hà Vân Phi.

“Tôi không nghĩ gì cả, anh nói tôi nên làm sao?” cô có chút buồn bực, luôn cảm thấy có một số chuyện không thể nói nên lời. Cô không thể trực tiếp nói với Hoắc Minh Dương rằng cô không có nhiều tiền như vậy, nếu nói ra anh sẽ thấy ái ngại mà giúp cô, nhưng như vậy thì cũng phiền Hoắc Minh Dương quá.

“Được rồi, đến lúc đó tốn bao nhiêu tiền thì cô cứ nói với tôi là được” sau khi nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh nói thẳng, anh thấy Hà Vân Phi rất đáng yêu.

Anh không quan tâm bao nhiêu tiền, mà thấy một nhân viên giỏi sẽ tạo ra nhiều giá trị và lợi nhuận lớn hơn.

“Thật sao? Như vậy thì không được hay lắm” cô vui vẻ nhìn Hoắc Minh Dương, trong lòng không biết vui đến nhường nào, cho dù nói thế nào thì cô cũng đã tiết kiệm được một khoản tiền lớn rồi.

Nhìn dáng vẻ đắc thắng của cô, rõ ràng cô đang rất vui nhưng vẫn rất ngượng ngùng, anh cũng vui mà không thể nào giải thích được.

“Hai ngày nữa tôi sẽ giao việc cho cô, làm cho tốt vào, không được tính lương đâu.” “Được” cô không cần trả lương cho việc này. Cô vốn đã làm việc trong công ty và vì công ty mà kiện tụng, cô cũng phải làm thêm điều gì đó mà không cần phải trả lương. Để nhận được khoản tiền lớn như vậy, vốn dĩ cũng không phải là lỗ gì.

Có lẽ là do hôm nay biết được bé Hiền mang họ Hà, trong lòng đột nhiên có chút vui mừng. “Em định thuê anh làm bố của con em lâu dài sao?” Anh cười, biết rõ suy nghĩ trong lòng của Hà Vân Phi, nhưng vẫn không nhịn được mà trêu đùa.

Lời nói của người đàn ông này đã thành công khiến cô đỏ mặt, biết ngay là với tính tình của người đàn ông này thì anh ta sẽ không chịu thua thiệt mà.

Vốn dĩ cô cũng chả được lợi lộc gì từ anh, nên chẳng thèm so đo với anh làm gì.

“Chờ đến lúc đó xem Lữ Hoàng Trung có thể bớt bận đi không, nếu anh ấy không bận công việc, tôi có thể nhờ anh ấy đến giúp” Hà Vân Phi vẫn từ chối Hoắc Minh Dương, cô luôn cảm thấy người đàn ông này rất nguy hiểm.

“Em định đùng đùng đổi người bố khác cho con em hay sao?” Hoắc Minh Dương ngờ vực, nhưng chuyện này cũng không cản nổi tâm trạng tốt của anh, Hà Vân Phi đã thành công khiến cho anh cảm thấy hứng thú.

“Không phải.” Cô lắc đầu, cô không biết phải giải thích thế nào mới ổn, dường như người đàn ông này lại gài bẫy cô, không cẩn thận đã lọt phải cái hố mà anh đào sẵn.

“Phục anh thật, lúc nào cũng có cách” Vẻ mặt cô phiền muộn, không biết nên nói gì, người đàn ông này thật sự phiền phức, khiến cô không biết phải làm sao bây giờ.

“Thật ra em không cần phải cảm thấy xấu hổ như vậy, cho dủ là chuyện gì đi nữa thì anh cũng có thể lo cho em được” Vẻ mặt Hoắc Minh Dương nghiêm túc, đã không còn trêu đùa như lúc nãy. Bây giờ anh có vẻ khá trịnh trọng, dáng vẻ dường như rất nghiêm túc, khiến Hà Vân Phi nhất thời không biết đáp lại như thế nào.

Biểu cảm trên mặt anh cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt không hề dời khỏi cô, tựa như đang chờ đợi một câu trả lời.

Rõ ràng anh mới là người nguy hiểm nhất, lại còn giả bộ như không có gì, kỹ năng diễn xuất này khiến cô tâm phục khẩu phục. “Anh lợi hại thật” Sau đó cô xấu hổ thở phào, sợ Hoắc Minh Dương lại ra đề khó gì cho cô nữa.

Người đàn ông này vốn luôn là người nguy hiểm nhất.

“Nhìn em thế này, cứ như là anh sắp ăn thịt em không bằng, đừng sợ, tạm thời anh không có ý tưởng càn quấy đó với em” Anh nói xong liền đi ra ngoài, hôm nay có hẹn, tuy rằng không muốn đi, nhưng Tô Thanh Anh đã sắp chạy trốn đến nơi rồi, thật sự nếu không trấn an một chút thì không biết còn xảy ra chuyện như thế nào nữa.

Sau khi Hà Vân Phi và Hoắc Minh Dương đi, các bạn học đều nhìn Đại Bảo bằng cặp mắt đầy ghen ty.

“Bố cậu đẹp trai quá” Bạn cùng bàn của Đại Bảo là một cô bé rất dễ thương, bình thường rất xa cách với Đại Bảo. Hôm nay, khi nhìn thấy bố Đại Bảo thì đột nhiên thay đổi thái độ với cậu nhóc.

“Đó là tất nhiên rồi” Cậu bé kiêu ngạo nói, thần thái giống Hoắc Minh Dương như đúc.

“Tớ rất thích bố của cậu” Cô bé có chút ngượng ngùng, cúi đầu đỏ mặt nói nhỏ với Đại Bảo.

“Không được đâu, bố tớ thích mẹ tớ” Đại Bảo nói xong thì đen mặt nhìn cô bạn, tựa như đang tỏ vẻ cô bé không nên có bất kỳ ý đồ nào dành cho bố của cậu.

Cô bé quay đầu lại và bắt đầu phớt lờ Đại Bảo.

Sau khi tan học, Đại Bảo trở về nhà họ Hoắc.

Các bạn học đều sững sờ, không ai nghĩ rằng Đại Bảo lại giàu có như vậy, có thể được xe sang như thế đón về, lại còn có hai vệ sĩ đi theo. “Wow, bố cậu ấy thực sự rất giàu đó nha” Dưới con mắt ghen tị của các bạn, một người vệ sĩ cầm túi cho Đại Bảo, người còn lại mở cửa xe cho Đại Bảo.

Hai người hầu hạ Đại Bảo như một cậu chủ nhỏ.

Ngay cả giáo viên cũng cảm thấy có chút quá đáng, chỉ là ăn cơm trưa thôi mà phô trương như thế, trước giờ chưa từng thấy qua.

Mặc dù Hà Vân Phi lúc trước lái chiếc Maserati, nhưng cũng kém xa chiếc này.

Xe sang cũng không phải chuyện mới mẻ gì ở nhà trẻ này, nhưng hiện tại xem ra thật sự quá giàu, đặc biệt là người đàn ông kia, tuy rằng không biết nhãn hiệu trang phục anh ta đang mặc là gì, nhưng vừa nhìn là biết đồ hoàn †oàn được làm thủ công, giá cả đắt đỏ.

Hơn nữa đường may rất hoàn hảo, vừa vặn như thể được đặt may riêng vậy.

Nghĩ đến đây, không khỏi hít vào một hơi, nhìn có vẻ như đã biến chuyện đặt may riêng thành thành tựu.

Tất nhiên, đây không phải là điều mà Hoắc Minh Dương lo lắng.

Hoắc Minh Dương đến chỗ hẹn với Tô Thanh Anh, đợi một lúc cô ta mới đến, đeo một cặp kính râm.

“Sao hôm nay anh đến sớm vậy?” Cô ta ngồi xuống và nói với Hoắc Minh Dương, bình thường toàn là cô ta đến trước, hiếm khi Hoắc Minh Dương đến trước.

“Đương nhiên, anh đâu thể lúc nào cũng để em đến trước như thế, sẽ rất bất lịch sự” Anh không phải là quý ông như Lữ Hoàng Trung, nhưng ít nhất thì lễ nghi trong những tình huống mà điều kiện cho phép, anh vẫn sẽ làm.

Bình thường thì anh thực sự rất bận, nhưng hôm nay thì khác, có một số chuyện anh muốn nói rõ với người phụ nữ này, không thể mập mờ được.

Sau khi nghe Hoắc Minh Dương nói như thế, cô ta giật mình, cuối cùng cũng nhịn, không nói gì.

“Có phải anh có chuyện gì muốn nói với em không” Chuyện gì đến rồi cũng phải đến, cô ta cất lời, sau đó tháo kính râm xuống.

Hốc mắt vẫn còn đỏ, mí mắt hơi sưng, vừa nhìn là biết đã khóc, thậm chí là đến sáng nay vẫn còn khóc.

“Sao em lại khóc thành ra thế này? Đã xảy ra chuyện gì?” Hoắc Minh Dương cau mày, tự hỏi không biết chuyện gì đã xảy ra với người phụ nữ này, nhìn dáng vẻ hiện tại, một chữ “thảm” cũng không đủ để diễn tả.

“Không có gì” Cô ta lắc đầu, muốn làm dấy lên lo lắng của Hoắc Minh Dương, trong lòng không ngừng cố gắng tìm hiểu suy nghĩ của Hoắc Minh Dương.

Hiện tại cô ta không còn át chủ bài nào khác, cô ta chỉ có thể cố ý khơi dậy cảm tình của Hoắc Minh Dương.

“Anh muốn nói với em rất nhiều chuyện, nhưng nhìn em thế này, anh không thể nói được gì” Hoắc Minh Dương cười cười, nói với Tô Thanh Anh một cách nhẹ nhàng khác lạ.

Bình Luận (0)
Comment