Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 249

Chương 249: Đừng để chịu thiệt

 

Anh không xin lỗi, cũng không nói gì mà trực tiếp kéo Hà Vân Phi rời đi, bà Hoắc vội vàng đến đó thu dọn hiện trường.

Hà Vân Phi sửng sốt không nói nên lời, cô không biết có chuyện gì với Hoắc Minh Dương mà anh ta có thể làm ra loại chuyện như thế này, đến cả những chuyện như thế này anh ta cũng muốn làm rùm beng lên.

Trong lòng cô hiểu rõ rằng dù có thế nào cũng không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, sự thay đổi của Hoắc Minh Dương làm cô không biết phải làm thế nào.

“Xin lỗi anh, tôi không biết tại sao anh lại như thế này, nhưng tôi nghĩ chuyện đó không thực sự cần thiết.

Anh ta không coi thường tôi hay gì đó.” Cô căng thẳng nói, cô dường như không biết phải đối mặt với tình huống trước mặt như thế nào. Tâm trạng cô rất phức tạp, vì suy cho cùng, có nhiều thứ có nói cũng vô ích.

Hà Vân Phi biết rõ điều gì là quan trọng nhất, nhiệm vụ đầu tiên của cô là làm cho Hoắc Minh Dương tỉnh táo và bình tĩnh lại.

Anh đột nhiên ôm chặt Hà Vân Phị, cô thậm chí không dám thở mạnh, cô không biết anh đã xảy ra chuyện gì: “Tôi… không phải, anh không sao chứ?” Cô không biết phải nói gì, cô chỉ thấy trong lòng mình rất khó chịu.

Cô không đẩy Hoắc Minh Dương ra, cảm xúc của anh đột nhiên mất kiểm soát khiến cô hơi lo lắng. Rõ ràng người đàn ông này không liên quan gì đến cô nhưng cô vẫn luôn lo lắng cho anh như vậy.

“Được rồi, không sao đâu” Cô cố gắng an ủi Hoắc Minh Dương, cô không biết nên nói gì.

“Cô sợ hãi sao?” Anh kiên quyết nói, anh không muốn quan hệ của hai người vì chuyện này mà trở nên không vui.

“Không phải như anh nghĩ đâu” Cô rất quan tâm đến Hoắc Minh Dương nhưng tình cảm này vẫn luôn được cất giấu rất sâu, cho dù sao thế nào cô cũng không dám nói ra.

Cô nói chuyện có hơi yếu ớt nhưng những cảm xúc trong lòng đã không bị kiểm soát nữa. Cô cảm thấy dù có làm gì đi nữa cũng không thể thay đổi được hoàn cảnh hiện tại nên ngay từ đầu cô đã không nên quan tâm đến người đàn ông này.

Cô đẩy người đàn ông trước mặt ra, cô không ngờ là mình lại dùng nhiều lực như vậy, thoắt một cái cô đã có thể thoát ra được.

Hoắc Minh Dương không nói lời nào, anh trực tiếp từ chối mọi sự giúp đỡ.

Anh không biết mình bị làm sao nữa, anh chỉ mất kiểm soát một chút là toàn bộ tình huống cũng bắt đầu mất kiểm soát.

Lúc đầu còn lo không biết có sống tốt hay không nhưng bây giờ lại bắt đầu lo không biết có thể vừa lòng tất cả mọi người được hay không. Mọi thứ cứ dần dần xấu đi.

Mình sống không nổi, nay lại lo không vừa lòng mọi người, càng ngày càng xuống sắc.

“Tôi thật sự không biết cô đang nghĩ gì nữa, người phụ nữ như cô có lương tâm không vậy?” Anh biết rõ thế nào là đúng thế nào sai, khi nào nên làm gì nhưng lúc nào anh cũng mơ hồ không chắc.

Lương tâm, đã bị chó ăn mất rồi, từ lâu cô đã chết rồi.

Cô cười mỉa mai rồi định quay người rời đi, cô sợ Đại Bảo và Diệp Thiến Nhi không nhìn thấy cô đâu sẽ lo lắng.

“Cô không quan tâm tôi sao?” Nhìn bóng lưng hờ hững của cô, anh không biết nên nói gì. Anh biết mình cần làm gì đó nhưng cả người lại không có sức lực: “Cô không nên nói gì với tôi sao?” “Cảm ơn anh vì đã giải vây giúp tôi lần này. Nhưng khi tôi ra ngoài thì mọi chuyện sẽ rất phiền phức, từ lần sau làm ơn đừng làm chuyện xấu dưới danh nghĩa tốt bụng nữa. Những chuyện khác đều là chuyện của anh, không liên quan gì tới tôi cả” Cô nói xong thì đi thẳng luôn, để lại Hoắc Minh Dương một mình ngồi đó không biết đang nghĩ những gì, tâm tranh anh vô cùng phức tạp.

“Chị, chị nói gì với Hoắc Minh Dương vậy? Vừa rồi người kia được đưa thẳng vào bệnh viện rồi. Nghe nói anh ta cũng rất có vị trí đấy” Diệp Tĩnh Gia đứng cách chỗ bà Hoắc không xa lắm nên biết được tin tức này. Cô không biết có chuyện gì mà lại làm rùm beng lên như vậy, hóa ra chỉ là một chuyện nhỏ.

“Chị không biết, với chị thì chẳng có gì xảy ra cả” Cô không quan tâm đến những chuyện này nên thấy cũng không có chuyện gì xảy ra.

Hà Vân Phi biết rõ mình phải làm gì và không nên làm gì, chuyện của Hoắc Minh Dương thì anh ta phải tự có cách giải quyết, không cần cô phải can thiệp vào.

“Chị lợi hại thật đấy, chị, đổi lại là người khác thì có khi đã đau lòng không chịu nổi rồi. Người khác không biết mà nhìn vào chuyện này chắc còn nghĩ chị là người tàn nhẫn lắm” Lời này của Diệp Thiến Nhi vừa tâng bốc vừa gây bất lợi cho cô. Thật sự có thể làm được như cô là vô cùng lợi hại.

Diệp Tĩnh Gia cạn lời, không biết nói gì.

“Em cũng phục chị luôn đấy, cho dù thế nào thì chị cũng đừng đối xử với Hoắc Minh Dương như vậy chứ” Cô nói xong thì bế Đại Bảo đi ăn uống, thằng bé cứ ngọ nguậy trong lòng cô, để chăm sóc cho nó thật sự mất rất nhiều SỨC: Hà Vân Phi biết vì sao cô lại vui và buồn nhưng bây giờ cô còn thấy hơi lo lắng nữa, cô không biết làm thế nào thì mới khiến tất cả mọi người hài lòng.

Hoắc Minh Dương bước từ bên trong ra, những người khác cũng coi như không có chuyện gì xảy ra, không ai có thể khiêu khích nhà họ Hoắc, bọn họ biết rõ nên không ai dám nói một câu không đúng.

Anh thậm chí còn không nhìn Hà Vân Phi một lần.

Nhưng có thể nhìn ra sắc mặt của Đinh Chính Nghĩa đã rất tệ rồi, đám cưới của con gái cưng ông ta không ngờ lại ầm ï như vậy, khiến tâm trạng của ai cũng không vui.

Nhưng Hoắc Minh Dương hoàn toàn không quan tâm đến, chuyện này thì có liên quan gì đến anh chứ? Người khác có tốt hay không thì liên quan gì tới anh? “Tôi không biết phải làm thế nào nhưng tôi hiểu rõ mình muốn gì” Chỉ cần người ta biết mình muốn gì, họ có thể phấn đấu vì nó, như thế họ sẽ không có lựa chọn nào khác nữa.

Hoặc cũng có thể là tất cả mọi người đều không có cách.

Nhìn thấy Hoắc Minh Dương như vậy, không ai dám chọc vào. Kể cả ai đó có nói chuyện đến Hoắc Minh Dương thì cũng phải suy nghĩ xem mình có nói sai gì không, có nói gì khiến anh tức giận không.

Đám cưới diễn ra như thường lệ, không bị ảnh hưởng bởi những chuyện nhỏ nhặt vừa rồi nhưng đến bà Hoắc có tính toán trong lòng cũng không biết phải làm gì.

“Kỳ thực có rất nhiều lúc, cho dù mẹ làm gì đi chăng nữa cũng đều có lý do của mình. Không thể nói rõ được là đúng hay sai nhưng mẹ luôn cảm nhận rằng mọi thứ luôn đúng, nhất định không có vấn đề gì cả” Bà Hoắc bắt đầu mắng Hoắc Minh Dương. Lúc vừa rồi anh đã quá bốc đồng, cũng may hôm nay Tô Thanh Anh bị bệnh nên không đến được, nếu không không biết mọi chuyện sẽ còn ầm ï tới mức nào.

Anh hoàn toàn không có tự tin để chứng kiến nhiều người cùng cười cợt như vậy nhưng anh lại không hề sợ hãi, lại còn có vẻ khá mong chờ nữa.

“Con xem làm thế nào thì làm nhưng lần này là con không đúng. Mẹ làm phiền con đấy” Anh từ chối nói chuyện với bà Hoắc, anh tỏ ra vẻ lãnh đạm, không quan tâm đúng sai.

Nói đến đây, bà Hoắc cũng không còn gì để nói, bà cũng không quan tâm đến những chuyện khác, bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải đuổi người phụ nữ đã chuốc bùa mê thuốc lú cho Hoắc Minh Dương kia đi.

“Con trai, mối quan hệ giữa con và người phụ nữ đó là gì vậy?” Bà Hoắc khi nói ra những lời này đầu óc bà không biết đã bay tới tận đâu rồi. Bà đang nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể Hoắc Minh Dương từ bỏ cô ta.

Nghe những gì bà Hoắc nói, Hoắc Minh Dương đột nhiên hiểu ra: “Mẹ đừng gây chuyện với cô ấy” “Làm sao con có thể nghĩ mẹ như vậy được?” Bà nhìn Hoắc Minh Dương và mỉm cười vô cảm.

“Co không muốn mẹ lại ép cô ấy nữa, để ép thêm một người nữa bỏ đi” Bà Hoắc hiểu ngay ý của Hoắc Minh Dương, anh vẫn còn đang trách lúc đầu bà đối xử không tốt với Diệp Tĩnh Gia.

Sau khi Diệp Tĩnh Gia đi, Hoắc Minh Dương bắt đầu không bình thường.

Bà hối hận vì ngay từ đầu đã đối xử như thế với Diệp Tĩnh Gia, nếu bà biết điều đó sớm hơn thì đã cô ép cô phải đi: “Mẹ biết rồi, mẹ tự biết kiểm soát. Cô luật sư đó là người rất mạnh mẽ, con đừng để bị thiệt” Là một người mẹ, bà không tránh khỏi lo lắng chuyện hai người mạnh mẽ như vậy ở chung với nhau sẽ khó hòa hợp.

Nhưng nhìn thấy Hoắc Minh Dương như vậy, thì mà cũng biết không thể thuyết phục được nữa. “Hay là thế này, chúng ta xem thử có muốn gì không, nếu con muốn thì nhanh chóng nói với mẹ” Trong lòng bà biết rõ làm như thế nào mới là cách tốt nhất.

Cũng biết thuận theo tự nhiên, Hoắc Minh Dương chưa chắc đã có thể ở cạnh người phụ nữ kia.

Không ai tốt hơn được Tô Thanh Anh, mấy năm nay bà đã nhìn rõ bản chất của Tô Thanh Anh. Còn người phụ nữ kia đã không ra gì, lại luôn làm ra những chuyện như vậy, thật khiến bà Hoắc cảm thấy coi thường.

Cô muốn gả vào nhà họ Hoắc cũng được, nhưng nếu muốn đứng vững trong nhà này thì khó càng thêm khó.

“Con thật sự rất sợ mẹ rồi” Bà không biết nên nói gì, trong đầu bà lúc nào cũng có rất nhiều chuyện, làm khó tất cả mọi người.

Trong lòng biết rõ nhưng vẫn giả vờ hồ đồ, luôn có những chuyện không thể khống chế được.

Bà Hoắc đi ra từ phòng bên trong, thấy ánh mắt của Hà Vân Phi không còn sắc bén như trước, cô không biết hai người nói gì trong đó với nhau nhưng cô cảm nhận được, bây giờ có làm chuyện gì thì cũng có thể khiến cho hai người vui vẻ hoặc buồn bã.

Kết quả của mọi chuyện cũng vậy, cho dù là đúng sai thế nào. Sắp đến giờ cô phải rời đi thì đương nhiên cô sẽ phải đi, cô không thể là gánh nặng cho ai được Cô không muốn trở thành cái gai trong mắt của người phụ nữ đó.

Cô đã cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc của mình, cô tự nhủ rằng cô không phải là ai khác, cô là Hà Vân Phi, chứ không phải Diệp Tĩnh Gia .

Không phải không phải…

Hết lần thôi miên này đến lần lần thôi miên khác khiến cô bình tĩnh trở lại, trong mắt cô không còn chút lay động nào nữa.

Hoắc Minh Dương đã bình thường bước ra ngoài, bà Hoắc vội vàng kéo anh đi chào hỏi khắp mọi người, nhưng có vẻ chú rể hơi buồn rầu ủ dột.

Đám cưới của Hoắc Minh Vũ đã bị xáo trộn rất nhiều, nhân vật chính cũng đổi thành người khác. Kiểu tính cách không chút khuyết điểm đo nhất định sẽ chịu nhiều cực khổ, nhưng có vẻ bây giờ đã khác rồi.

Bởi vì là anh trai nên cách đối xử cũng khác.

Hà Vân Phi đi đến trước mặt vợ chồng Hoắc Minh Vũ, cô bế đứa bé lên định ra về như vậy. Không biết vô tình hay cố ý mà cô nhìn thấy Hoắc Minh Dương đang đi tới.

“Anh, anh không sao chứ, vừa rồi †ay của anh có đau không?” Hoắc Minh Vũ cũng an ủi Hoắc Minh Dương nói, hình như anh ta không để ý đến chuyện khác.

Sau khi trả lời xong câu hỏi của Hoắc Minh Vũ, anh quay người lại nói với Hà Vân Phi. “Không sao đâu, cô định đi đâu vậy?” “Chúng tôi nên về rồi, ăn cũng đã ăn no rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa” Cô bình tĩnh nói để cố gắng che giấu sự xấu hổ nhưng càng lúc càng thấy ngượng “Để anh tiễn em” Cô định từ chối nhưng đứa bé đã bị Hoắc Minh Dương ôm lấy. Thấy Hoắc Minh Dương ôm, đứa bé cũng nhanh chóng theo sang, rốt cuộc thì cái ôm trong lòng mẹ vẫn không ấm bằng trong lòng bố.

“Thật sự là đủ rồi. Tôi không biết phải nói gì với anh nữa” Cô thở dài, cô biết nên làm chuyện gì và không nên làm gì, nhưng cô không biết làm xong những chuyện đó thì còn có chuyện gì có thể làm được.

Tâm trạng cô nặng nề, hơi buồn chán và cũng chua xót, cô không nói rõ được mọi chuyện là thế nào.

Có vẻ như không có gì là đúng.

Hà Vân Phi và Diệp Thiến Nhi phải ngồi sau xe của Hoắc Minh Dương.

Qua kính chiếu hậu, anh nhìn thấy Diệp Thiến Nhi đang nhìn xung quanh: “Em đang nhìn gì vậy?” “Đương nhiên là ngắm cảnh rồi, anh không biết sao? Để cho em hưởng thụ một chút, lúc đầu khi anh còn là anh rể của em, em chưa từng ngồi xe anh lần nào” Cô vô tình hữu ý nhắc tới Diệp Tĩnh Gia. Hà Vân Phi ở bên cạnh vội vàng đẩy cô, ý không muốn tiếp tục nhắc đến những chuyện trong quá khứ nữa, mọi chuyện đã qua rồi, nhắc lại còn có ý nghĩa gì nữa.

Bình Luận (0)
Comment