Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 208

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 208: Vô tình gặp Tô Thanh Anh

Cô đi đến tầng lầu phòng làm việc của Hoắc Minh Dương, vất vả lắm mới đến cửa đã bị ngăn lại.

“Cô để cho cô ấy trực tiếp đưa vào đi” Thư ký trưởng lên tiếng, thư ký ngăn Đinh Thanh Uyển không thể làm gì khác hơn là buông tay.

Đợi cô đi vào, không thấy bóng dáng, thư ký trưởng mới nói với thư ký, “Cô bị ngốc à, không cho cô ta đưa đi, cô muốn bị măng à?” Thường ngày các cô cũng thích đi vào giúp Hoắc Minh Dương, nhưng hôm nay không giống, Hoắc Minh Dương không có vẻ cao hứng, bất kể mấy thư ký bọn họ làm gì, Hoắc Minh Dương cũng không hài lòng.

Sáng sớm này, uống sạch sáu ly cà phê.

“Đúng rồi, chị, đúng là chị thông minh” Sáng nay cô bị Hoắc Minh Dương mắng hai lân, bây giờ làm sao cũng không chịu bước vào.

Nghĩ đến người đàn bà kia đi vào, cũng cảm thấy thương hại.

Nghĩ như vậy, tâm trạng chợt không tệ, tựa hồ trước những thứ không vui kia, cũng mất đi.

Con người chính là như vậy, mình không thoải mái, thấy người khác cũng không thoải mái, vậy thì mình thoải mái hơn.

Có người đến đưa văn kiện, Hoắc Minh Dương nhìn nội dung, buột miệng nói, “Mới vừa rồi tài liệu bảo cô chuẩn bị xong chưa?” “Tổng giám đốc Hoắc, anh khổ cực như vậy, nếu không nghỉ một lát rôi hãy đi” Nghe thấy giọng nói Hoắc Minh Dương ngẩng đầu lên, nói thế nào Đinh Thanh Uyển cũng đến nhà anh ăn cơm mấy lần, hơn nữa, giọng nói cũng không phải là người trong phòng làm việc của anh. Đây là văn kiện của Minh Vũ, suy nghĩ một chút. Cô là Đinh Thanh Uyển à” Đinh Thanh Uyển gật đầu, hoàn toàn không ngờ Hoáắc Minh Dương làm sao có thể nhớ ra cô là Đình Thanh Uyển.

Người đàn bà được ghi nhớ không che giấu được mừng rỡ, “Anh cần văn kiện gì, tôi giúp anh gọi người được không?” “Không cần, cô đi về làm việc trước đi, tôi ở đây còn có việc.” Hoắc Minh Dương lấy giọng công việc nói chuyện, trong mắt căn bản không có người quen, không quen người, chỉ có công việc.

Người đàn ông như vậy khiến cô khá nhụt chí, “Tôi thật không biết nên nói như thế nào mới phải, dù sao, thật hy vọng anh có thể chăm sóc kỹ mình” Nói xong Đinh Thanh Uyển trực tiếp đi bước nhỏ ra ngoài, để lại Hoắc Minh Dương không giải thích được, không biết cô nói vậy là ý gì.

Lắc đầu tiếp tục công việc, ở trong mắt Hoắc Minh Dương, chỉ có công việc khác nhau, không có những thứ khác.

Đinh Thanh Uyển từ phòng làm việc của Hoắc Minh Dương đi ra, tâm trạng dĩ nhiên là không tệ, hoàn toàn không ngờ sẽ thuận lợi như vậy, rất nhiều chuyện cũng tốt hơn nhiều so với cô tưởng tượng.

“Cô làm gì thế, dáng vẻ tủi thân đó cho ai coi vậy?” Hoắc Minh Vũ từ phòng làm việc đi ra, liền thấy trên mặt Đinh Thanh Uyển đổi năm sáu biểu cảm.

Không biết hôm nay đụng vào chuyện tốt gì.

“Anh ra đây làm gì?” Đinh Thanh Uyển nói xong, người của phòng làm việc đều nhìn lại, đây là thái độ nhân viên nói chuyện với ông chủ sao? “Tôi không ra, còn không biết cô muốn nguyền rủa tôi thế nào.” anh nói xong, mặt Đinh Thanh Uyển đỏ lên, không tranh cãi cùng anh nữa, người đàn ông này luôn là như vậy, luôn kiêu ngạo, cô không thích.

Diệp Tĩnh Gia định giữ đứa trẻ lại, trong lòng trăm thứ cảm xúc đồng thời xuất hiện, cuộc sống sau này liền mang theo một đứa trẻ, không biết phải sống thế nào.

Cô nhi quả mẫu, không nơi nương tựa, giống như con đường Hà Thúy Mai trước đây đã đi.

Cô bỗng nhiên có thể cảm nhận được ngày xưa Hà Thúy Mai tìm được Diệp Bách Nhiên, nguyên nhân cảm kích Diệp Bách Nhiên như vậy.

Diệp Thiến Nhi lại ở thêm mấy ngày, chỉ có thể đi theo trở về Nhật Bản, dặn dò đủ thứ, Diệp Tĩnh Gia nhất định phải chăm sóc kỹ lưỡng mình.

Hai người trước khi đi, lại đi thăm Diệp Bách Nhiên, chẳng qua không cảm thấy cách đó không xa sau lưng có bóng người vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của hai người.

“Ba, ba ở trong đó tinh thần khá hơn không ít” Diệp Thiến Nhi nhìn Diệp Bách Nhiên, luôn cảm giác ông có cái gì thay đổi.

“Ba không có sao, ngược lại hai đứa đi thăm dì Hà đi, ba nằm mơ thấy cô ấy” Diệp Bách Nhiên nói xong, Diệp Tĩnh Gia cùng Diệp Thiến Nhi nhìn nhau, tin này từ đầu đến cuối không cách nào nói cho Diệp Bách Nhiên biết được.

Diệp Tĩnh Gia căn bản đã bỏ qua ý tưởng này, không muốn để cho Diệp Bách Nhiên chân tướng.

“Ừ, mẹ con vẫn khỏe, chờ bà ấy khá hơn nữa, con sẽ đưa bà ấy đến thăm ba” Diệp Tĩnh Gia nói xong, Diệp Bách Nhiên gật đầu .

Nhìn ra được, hai ông bà có tình cam.

Nhìn dáng vẻ Diệp Tĩnh Gia, Diệp Thiến Nhi cúi đầu xuống, không biết nên nói như thế nào mới phải.

Luôn cảm giác tay chân mặt mũi đều lạnh như băng.

“Ba, nếu thiếu cái gì thì gọi điện thoại cho chị, ngày mai con phải đi ra ngoài đi làm, một thời gian nữa mới có thể trở về” Lời nói dối có thiện ý, luôn có thể khiến người vui vẻ, Diệp Bách Nhiên nghe thấy Diệp Thiến Nhi thật tình như vậy, cũng là rất vui vẻ. “Được, vậy còn nhớ phải chăm sóc mình thật tốt” “Vâng.’ Thăm Diệp Bách Nhiên xong, Lữ Hoàng Trung ở trong xe bên ngoài đã đợi rất lâu, hành lý Diệp Thiến Nhi đều đã soạn xong, chỉ còn chờ lên xe.

Thì ra là bởi vì cô và Hoắc Minh Dương ở bên nhau, cho nên mới cuống cuồng khiến cô gạt Diệp Tĩnh Gia trở về.

Có lòng như vậy, “Em không có ở đây, chị phải chú ý an toàn, tốt nhất không nên ra ngoài, người đàn bà Tô Thanh Anh kia chị chọc không được.” Cô nói xong, Diệp Tĩnh Gia gật đầu, rõ ràng Diệp Thiến Nhi không muốn đi Nhật Bản, Đường Lăng Tịnh ở trước mặt nhẹ ho khan mấy tiếng.’Diệp Thiến Nhi, cô phải đi chữa bệnh, nhìn dáng vẻ cô tôi thật chịu không được.” “Được rồi, tôi sai tôi sai, cũng không được nữa sao” Cô vẫn là rất sợ Đường Lăng Tịnh.

“Phiền cô vậy, cô em gái này của tôi không hiểu chuyện, thời gian này làm phiền cô, cô Đường” Nếu như không phải là quan hệ với Lữ Hoàng Trung, Đường Lăng Tịnh nhất định sẽ không giúp cô, Diệp Tĩnh Gia cảm kích nhìn Lữ Hoàng Trung, tựa hồ là cảm thấy tầm mắt sau lưng, Lữ Hoàng Trung nhìn kính chiếu hậu, Diệp Tĩnh Gia cũng bắt được ánh mắt Lữ Hoàng Trung từ kiếng chiếu hậu.

“Phải, bác sĩ như cha mẹ, tôi dĩ nhiên sẽ đặt bệnh nhân lên đầu tiên”” Cô nói xong cũng không chần chờ chút nào, tất cả mọi thứ cũng dễ dàng so với tưởng tượng trước đó.

Mắt thấy hết thảy những việc này xuôi chèo mát mái, Diệp Tĩnh Gia chỉ cần an tâm sinh con ra là được.

“Đi, chị, chị không cần đưa tiễn” Đến sân bay, Diệp Thiến Nhi lập tức vào đăng ký.

Thật ra thì nghĩ như vậy, lại trễ hai ngày, còn phải bắt tội Đường Lăng Tịnh một chuyến, “Trở về phải ngoan ngoãn ngoan ngoãn nghe lời chị Đường.” “Cô không cần lo lắng, cô ấy ở chỗ tôi cái gì cũng tốt. Đường Lăng Tịnh nói xong, cũng không để ý đến Diệp Tĩnh Gia, dù sao rất nhiều chuyện đều không phải là một đôi câu có thể nói rõ ràng.

Diệp Tĩnh Gia biết chuyện gì mới là việc cần kíp của cô, tiên Diệp Thiến Nhi xong, liền bät đầu đi vê nghỉ.

Bé con trong bụng trải qua mấy lần dày vò, bây giờ đã khiến Diệp Tĩnh Gia không dám coi thường nữa, bước ra đi bộ một vòng, rồi trở về ngoan ngoãn ngoan ngoãn dưỡng sinh.

Lữ Hoàng Trung bät đầu nấu cháo gà.

Buổi tối hôm sau, Lữ Hoàng Trung ở bệnh viện tăng ca, Diệp Tĩnh Gia đi siêu thị mua thức ăn giết cơn nhàm chán Không biết là tại Giang Ninh quá nhỏ, đúng lúc gặp Tô Thanh Anh cùng Lữ Hoàng Tâm.

Cô vừa định quay đầu rời đi, liền nghe thấy Lữ Hoàng Tâm nói.’Chị Tô, chị nhìn kìa, đây không phải là Diệp Tĩnh Gia sao?” Nghe thấy thanh âm Lữ Hoàng Tâm, Tô Thanh Anh cũng xúm lại, “Cô Diệp, mới vừa rồi cũng chưa kịp nhân ra” Bây giờ Diệp Tĩnh Gia mặc giản dị, so với thời sống ở nhà họ Hoäc đơn giản là một trời một vực.

Nhưng cô không cảm thấy có cái gì, dù sao cô sống cuộc sống của mình, cũng không dựa vào ai.

Nghe Tô Thanh Anh cùng Lữ Hoàng Tâm một xướng một họa chế giều, ‘Cũng không phải, bây giờ cũng chỉ mặc ba cái thứ rẻ tiên, cái này cũng giống sinh viên nghèo, chia tay với anh Dương xong, cũng không có phí chia tay sao?” Tô Thanh Anh kéo Lữ Hoàng Tâm nói, “Tâm à, em không nên nói bậy bạ, chị Diệp của em cũng không phải là người bình thường, rất thanh cao, sao lại cần đồ của Minh Dương chứ” Nói xong còn cố ý nhìn biếu cảm của Diệp Tĩnh Gia.

Hai người câu có câu không, Diệp Tĩnh Gia cũng chọn thức ăn xong rồi, muốn đi.

Tô Thanh Anh đương nhiên không muốn bỏ qua cho cô tùy tiện như vậy, bây giờ thái độ của Hoäc Minh Dương, khiến cô rất không hài lòng, cũng không yên tâm, đúng dịp gặp Diệp Tĩnh Gia, “Cô Diệp, tiện thể chúng ta đi ra ngoài nói chuyện được chứ?” Cô chủ động tìm đến cửa, Diệp Tĩnh Gia nhìn một chút, vốn là khinh thường cùng người đàn bà này, cuối cùng vân định nói một chút, dù sao nói chuyện cô cũng cảm khái rất nhiều.

“Dưới lầu có tiệm cà phê, chúng ta uống cà phê đi” Diệp Tĩnh Gia quỷ thân xui khiến đồng ý.

Không có nguyên nhân gì, chẳng qua là bồng nhiên muốn đáp ứng.

Cô gật đầu, trở về tìm Lữ Hoàng Tâm, “Tâm à, chỉ có chuyện muốn nói cùng Diệp Tĩnh Gia, em đi về trước đi” Lữ Hoàng Tâm nhìn Tô Thanh Anh, chị Tô tại sao lại ngu như vậy, còn cùng Diệp Tĩnh Gia tiếp xúc đơn độc, “Chị quên tay chị rôi sao, còn dám đơn độc tiếp xúc với cô ta?” “Không có chuyện gì, tôi sẽ chăm sóc tốt mình, ngoan ngoãn một chút” Cô trấn an Lữ Hoàng Tâm, cảm giác thật giống như không có bài xích như vậy, liền theo Diệp Tĩnh Gia xuống lầu.

Ngược lại, Lữ Hoàng Tâm rất là không vui, ” Chị, nếu là có chuyện gì phải gọi điện thoại cho em ngay, nếu không em chờ chị ngay tại bên ngoài quán cà phê.” “Không cần, không biết bao lâu đây, chị cũng không muốn trẻ thời gian của em, ban ngày ban mặt, cô ấy có thể làm gì chị chứ, yên tâm đi.” Cô rất hiểu suy nghĩ của Lữ Hoàng Tâm, thậm chí cảm thấy quấn quýt cùng khó chịu, hoàn toàn không ngờ cái gì có hay không có Chỉ cần bây giờ cô sống tốt, những thứ không quan trọng .

Nếu chị Tô chặc chăn như vậy, cô cũng không dây dưa. Dứt khoát nói xong cùng chị Tô.’Vậy cũng tốt, em đi về trước, chị xong nhất định phải kêu em” Lấy được cam đoan của Tô Thanh Anh, cô mới quyến luyến không bỏ được đi, thật ra thì Diệp Tĩnh Gia không có không tốt như vậy, chẳng qua là giữa chị Tô cùng Diệp Tĩnh Gia, cô lựa chọn chị Tô.

Bình Luận (0)
Comment