Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 204

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 204: Không cùng quỹ đạo, không thể bên nhau

Vốn muốn mượn một cơ hội, lấy danh nghĩa đưa chiếc nhẫn đi gặp Hoắc Minh Dương, lại bị lỡ kế hoạch.

Diệp Tĩnh Gia cũng không biết còn cách gì có thể gặp Hoắc Minh Dương, cô cũng không biết mình tại sao khẩn cấp muốn gặp Hoắc Minh Dương như vậy, dù biết rõ hai người không có kết quả.

Mất mát giằng co, thái độ Hoắc Minh Dương đã cho thấy không muốn tiếp tục dính líu đến cô.

Cuối cùng cô bỏ cuộc, mang chiếc nhãn trở về chỗ ngồi.

“Cô gái, chiếc nhẫn của ngươi thật xinh đẹp.” Người phụ nữ ngồi cạnh Diệp Tĩnh Gia tựa hồ là rất thích chiếc nhẫn của Diệp Tĩnh Gia”Có thể cho tôi biết cô mua nơi nào không?” Giọng nói dịu dàng của người phụ nữ vang lên”Xin lỗi, đây là của người khác cho, tôi không biết” Cô không biết tại sao, nhưng không muốn người khác biết lai lịch chiếc nhẫn, cũng không muốn nói cho người khác biết chiếc nhẫn này từ đâu đến.

Chỉ vì là Hoắc Minh Dương tặng nó cho cô.

Diệp Tĩnh Gia cảm thấy đau lòng, cứ như vậy chia tay với Hoắc Minh Dương, trong lòng có vạn phần không cam tâm.

Dây dưa không dứt, lòng ắt rối ren.

Cố nén khó chịu trong lòng, cuối cùng vẫn kiên trì, rất nhiêu chuyện đều có quy luật phải tuân theo, chuyện giữa cô cùng Hoắc Minh Dương không ai có thể nói rõ , tất cả những chuyện không vui cũng không có cách nào thổ lộ.

Xuống máy bay, Diệp Tĩnh Gia cũng không gặp lại Hoắc Minh Dương.

Cô phát hiện trên người ngay cả tiền ngồi xe buýt cũng không có, liền lấy ra điện thoại không do dự gọi cho Lữ Hoàng Trung.

Trừ Lữ Hoàng Trung, cô không ngờ trong tình huống này, còn có thể gọi điện thoại cho ai.

Lại để cho mình chật vật như vậy, Diệp Tĩnh Gia cười một tiếng, không biết nên nói cái gì cho phải.

Chỉ có Hoắc Minh Dương mới khiến cô dám không mang theo một xu trong người lâu như vậy, điều này cần sự tin tưởng lớn đến đâu, ngay cả Diệp Tĩnh Gia cũng không biết, từ lúc nào ỷ lại Hoắc Minh Dương đã trở thành thói quen của cô rồi.

“Này, cô ở đâu vậy?” Lữ Hoàng Trung ân cần hỏi.

Bên cạnh còn có tiếng Diệp Thiến Nhi phụ họa, vừa nghe cũng biết hai người rất gấp.

Đây là chỗ duy nhất khiến Diệp Tĩnh Gia cảm thấy ấm áp, cố nén trong lòng mệt mỏi cùng sốt ruột, nói cho Lữ Hoàng Trung vị trí bây giờ của cô, sau đó không nói gì nữa, ngồi chồm hổm tại chỗ, chờ người đến đón cô.

Qua chừng nửa giờ, Lữ Hoàng Trung chạy đến, Diệp Thiến Nhi đi theo, xuống xe phía sau.

Thấy Diệp Tĩnh Gia cũng không khỏi đau lòng. “Chị, tên Hoắc Minh Dương đó bỏ rơi một mình chị ở đây sao?” Cô thật sự không dám tin, người đàn ông đó lại làm ra loại chuyện này, bỏ rơi một phụ nữ có thai ở nơi này.

“Chị không sao.” Cô nói với Diệp Thiến Nhi, sau đó quay sang Lữ Hoàng Trung, “Thật xin lỗi, bây giờ tôi hết cách rồi, nên phải làm phiền anh.” Thấy Diệp Tĩnh Gia nói như vậy, cũng quá khách sáo”Không sao, bất cứ lúc nào đều có thể gọi tôi.” Lữ Hoàng Trung rất tốt, cô có thể cảm thấy được, nhưng không cách nào tiếp nhận tình cảm của anh, trước đây lúc cô chưa gặp Hoắc Minh Dương, cô không có bất kỳ sợ hãi gì, nhưng bây giờ không giống lúc đó nữa, cô đã không còn tư cách chọn lựa.

Đã là vợ người khác, không có lý lẽ gì bao biện cho chuyện hai lòng.

“Nếu là có chuyện gì cứ nói với tôi.” Lữ Hoàng Trung lo lắng tình trạng đứa bé của Diệp Tĩnh Gia.

Trở về căn hộ độc thân của Lữ Hoàng Trung, Diệp Tĩnh Gia tựa hồ hơi mệt mỏi, liền nằm xuống thả lỏng bản thân, cái gì cũng không muốn, không ai biết cô rốt cuộc trải qua đau khổ gì, chỉ có chính cô biết, rất nhiều thứ đều không phải trong một ngày mà có.

Diệp Tĩnh Gia nằm trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy tay chân đều đau nhức thấu xương, không được Hoắc Minh Dương ôm trong lòng, ngay cả ngủ yên cũng trở nên khó khăn.

Đến khi Diệp Thiến Nhi đưa cơm cho Diệp Tĩnh Gia, thấy cô còn chưa ngủ. “Chị, sao chị không nghỉ ngơi sớm đi” Diệp Tĩnh Gia nhìn Diệp Thiến Nhị, “Sao em lại trở vê?” Biết suy nghĩ trong lòng cô, Diệp Thiến Nhi không biết nên nói cái gì cho phải.’Thật xin lỗi, chị, em không phải cố ý.” Cô đã đoán được mình bị Tô Thanh Anh lợi dụng, may mà có Lữ Hoàng Trung giúp đỡ.

“Trị khỏi bệnh sớm một chút, bây giờ so với trước đó nhìn tốt hơn nhiều” Cuộc sống còn phải tiếp tục, Diệp Tĩnh Gia đã suy nghĩ thông suốt, Hoắc Minh Dương bất quá là một nốt trầm trong cuộc đời cô, nếu đã qua, thì không cần nhắc lại.

Hoắc Minh Dương trở về nhà họ Hoắc, cả người đều mệt mỏi thất sắc.

Nghe tin hai con trai trở về nước, bà Hoắc liền gọi điện thoại cho Tô Thanh Anh.

Trong tay bà công việc bộn bề, luôn phải có một người đi xem Hoắc Minh Dương thế nào, cũng để cho bà yên tâm.

Tô Thanh Anh biết suy nghĩ của bà Hoắc, cúp điện thoại xong vội vàng chạy đến nhà họ Hoắc.

Không cần người thông báo, tự mình trực tiếp chạy lên lầu đi tìm Hoắc Minh Dương.

“Minh Dương” Thấy trong thư phòng, Hoắc Minh Dương đang ngồi ở trước bàn làm việc ngửa đầu ra sau, xoay lưng ghế ra ngoài.

“Sao em lại đến đây?” anh xoay người lại cười một tiếng với Tô Thanh Anh, nhưng cô thấy rõ trong nụ cười này, không thấy được chút tình cảm nào, trực giác mách bảo Hoắc Minh Dương thay đổi nhiều rồi.

Cô không nói, nhưng là có thể cảm thấy rõ ràng.’Em. . . Anh đi lâu như vậy, em lo lắng c” Cô nói xong còn tỏ vẻ ân cần.

Tô Thanh Anh khá tủi thân, Hoắc Minh Dương không giải thích vì sao trở nên như vậy, cô cũng không làm gì chọc giận anh.

“Ừ”” Không có gì để giải thích, anh giải thích không được, cũng không nói gì với Tô Thanh Anh nữa, dù sao có những thứ chỉ có chính anh hiểu rõ.

Nhìn dáng vẻ mất mát của Tô Thanh Anh, anh không nói câu gì an ủi, ban đầu lúc ra quyết định, cũng là không chùn bước, sau đó không cân nhắc đến bất kỳ hậu quả gì.

Bây giờ cũng giống như vậy, căn bản không nghĩ đến hậu quả, chẳng qua là trực giác muốn làm, liền dứt khoát đưa Diệp Tĩnh Gia đi, không ngờ hậu quả lại như vậy.

Tô Thanh Anh tức giận liền rời đi trước, “Em đi về trước đây.” Nói xong Hoắc Minh Dương cũng không có ý giữ lại, cô hung hăng giậm chân đi ra ngoài, ra đến cửa suýt nữa đâm đầu vào Hoắc Minh Vũ “Hừ” Anh còn chưa nói gì, cái gì cũng chưa kịp làm, đã khiến cho Tỏ Thanh Anh mất hứng như vậy. Có phải tôi đến không đúng lúc hay không?” Hoặc Minh Dương không nói gì, từ khi trở về đều bày ra dáng vẻ như thế, khó trách Tô Thanh Anh tức giận.Anh làm Tô Thanh Anh tức giận rồi, còn không tự hiểu sao?” Nghe anh nói như vậy, Hoäc Minh Dương mới phản ứng lại, “Anh đâu có nói gì đâu!” Là bởi vì không nói gì, Tô Thanh Anh mới tức giận, anh cười khổ một tiếng, EQ anh ấy vân luôn thấp như vậy:’Em cảm thấy nếu anh không đi an ủi cô ấy một chút, chäc là lần sau gặp lại cô ấy vân sẽ giận dồi đấy” Anh không biết tính khí Tô Thanh Anh, nhưng rất nhiều chuyện người khác không cảm thấy, chỉ có bản thân hiểu rõ ràng, anh có cảm giác Hoäc Minh Dương yêu thích Diệp Tĩnh Gia, nhưng mà hai người cứ dùng dằng mãi không xong, không ai chịu thừa nhận.

“Xuống lầu ăn cơm đi, chị Tiết gọi mấy lần rồi, bây giờ cũng không dám đến gọi ” Hoäc Minh Dương nghe thấy em trai nói như vậy, mới nhớ hình như chị Tiết gọi mấy lần, chẳng qua anh căn bản không đặt tâm tư ở nơi này.

“Em đi xuống trước đi” Anh không đói bụng, không ăn được “Anh còn làm việc.” Ở bên Diệp Tĩnh Gia ba ngày, công việc dồn lại một đống, vốn đã sắp xếp đâu ra đó cả, mua nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy, kết quả lại bỏ đi, anh và Diệp Tĩnh Gia không thích hợp ở bên nhau, không có cách nào ở bên nhau, sau này cũng sẽ không, đây là cơ hội cuối cùng cho Diệp Tĩnh Gia, sau này sẽ không có nữa.

Chẳng qua là hết thảy những điều này Diệp Tĩnh Gia đều không biết.

Quỹ đạo hai người trái ngược nhau, đã định trước không thể cùng một đích đến, Hoäc Minh Dương cầm điện thoại lên gọi cho Tô Thanh Anh.’Sao chưa ăn cơm đã đi, chị Tiết đã chuẩn bị xong thức ăn rồi.

Nghe thấy Hoäc Minh Dương nói như vậy, Tô Thanh Anh mới vui vẻ một chút, “Anh còn nhớ em sao, em còn tưởng anh ra ngoài chơi đã rồi, ngay cả em cũng không còn nhớ nữa chứ.” “Trở lại đây đi, cô gái ngoan, nhiều ít gì cũng ăn cơm đã” Hoặc Minh Dương nói xong liền cúp điện thoại, mặt Tô Thanh Anh vô cùng cao hứng, Hoặc Minh Dương lại còn gọi cô là cô gái ngoan nữa chứ.

Nghĩ Hoặc Minh Dương bây giờ đã biết lôi rồi, cô cao hứng biết bao nhiêu cho đủ.

Cô vốn còn ở ngay cửa, cũng không lâu lãm liền đi vào trongMinh Dương, em buồn anh nhiều lãm đó” Cô nói xong chu miệng về phía Hoäc Minh Dương như trẻ lên ba, tỏ ý cô nói là sự thật Mới vừa rồi em rất giận, anh không thèm quan tâm đến em.” Tô Thanh Anh bỏ chút sức mè nheo, không giống như trước vậy, đều là kiểu cách công chúa bà hoàng, Hoäc Minh Dương không thể nói thích hay không thích, nhưng không thấy có gì khác biệt.

“Biết, lân sau sẽ không như vậy nữa.

Có được khẳng định của anh, Tô Thanh Anh tự nhiên ngồi ở bên cạnh anh, cẩn thận gặp thức ăn giúp anh Hoäc Minh Dương có thể cảm thấy Tô Thanh Anh và Diệp Tĩnh Gia khác nhau, càng râu rĩ hơn là mình không lúc nào không nghĩ đến Diệp Tĩnh Gia.

Trong lòng mơ hồ khó chịu, “Tự em ăn đi, đừng để ý anh” Tô Thanh Anh tay yếu, anh vân lấy lý do bảo vệ tay cô để cự tuyệt nhiệt tình của Tô Thanh Anh, bản thân không cảm thấy hời hợt đối với Tô Thanh Anh, nhưng Tô Thanh Anh có thể cảm thấy được.

Trên đường trở về tâm sự tràn đầy.

Diệp Tĩnh Gia đã có quyết định, hôm nay phải phá thai, thời gian không đợi người, cô không có nhiều cơ hội như vậy, thời gian trôi đi, không thể phá được nữa, nếu không phải dây dưa với Hoặc Minh Dương như vậy, đứa bé này đã sớm không còn, còn kéo dài đến bây giờ.

Cô không chờ được.

Đường Lăng Tịnh gọi điện thoại cho Lữ Hoàng Trung dặn dò Diệp Thiến Nhỉ mau trở về nhà, kết quả Diệp Thiến Nhi vì chuyện Diệp Tĩnh Gia mang thai không yên tâm, làm sao cũng không chịu đi.

“Chị, thôi thì em không chữa nữa cũng chảng sao cả chị ạ, bệnh này của em vốn cũng không có cơ hội.” Bây giờ trong lòng Diệp Thiến Nhi nghĩ, chính là phải làm sao mới có thể buông xuống hoàn toàn tất cả mọi chuyện dính líu đến Hoắc Minh Dương.

Cắt đứt cho sớm, cứ mãi dây dưa không biết lúc nào không thể gỡ ra được nữa.

“Ngoan nào, em để chị tĩnh tâm một chút, được không?” Diệp Tĩnh Gia nói xong, thở dài, cảm giác mình cũng cạn kiệt sức, nếu Diệp Thiến Nhi không đồng ý, cô cũng không có tâm trạng can thiệp vào.

Bình Luận (0)
Comment