Yêu Phải Tình Địch

Chương 242


Trì Giai Lệ vừa đi, Đâu Đâu liền quấn lấy Ngô Sở Úy đòi y biến màu da cho nó.
Ngô Sở Úy bảo Trì Sính giải thích với Đâu Đâu, ảo thuật này không thể thực hiện vào buổi tối, chỉ có thể để sáng mới làm.
Đâu Đâu tưởng thật, giơ nắm đấm nhỏ biểu thị nó muốn đi ngủ sớm một chút, sáng sớm mai có thể chứng kiến kỳ tích này.
Ngô Sở Úy dẫn Đâu Đâu đi tắm, Đâu Đâu thích nghịch nước, cả người đầy bọt trắng, vùng vẫy trong nước, không cẩn thận bị trợt chân, cái đầu chúc vào nước, chỉ còn lại cái mông đen nổi trên mặt nước.
Ngô Sở Úy đột nhiên nảy ra một suy nghĩ tà ác.
Toàn thân Đâu Đâu từ trên xuống đều đen như thế, tiểu cúc hoa của nó cũng là màu đen chứ?
Thế là, Ngô Sở Úy ấn Đâu Đâu lên đùi, tách mông nó nhìn vào trong.
Sau đó hưng phấn nói với Trì Sính đang đứng dưới vòi sen: “Mau, mau lại nhìn này, cúc hoa của nó lại là màu hồng!”
Chuyện tốt này sao có thể thiếu phần của người cậu Trì Sính?
Trì Sính bước qua, trực tiếp kéo Đâu Đâu khỏi nước, nói không tiết tháo: “Nào, để cậu thưởng thức chút.”
Nói xong kẹp Đâu Đâu dưới nách, tách hai mông nhỏ của nó.

Không kiêng kỵ gì nhìn vào trong, khóe môi mang theo nụ cười trêu chọc.
Hai chân Đâu Đâu giãy dụa kịch liệt, kêu oa oa phản kháng, bảo vệ tiết tháo của mình.
Ngô Sở Úy bị hành động của Đâu Đâu manh cho phát điên, lại ôm nó về.

Nhân lúc Trì Sính về phòng trải giường, lại gặm cắn xoa nắn một trận trên mông Đâu Đâu.
Chỗ tốt lớn nhất của làn da Đâu Đâu chính là bất kể chà đạp thế nào, cũng không để lại bất cứ dấu vết nào.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Ngô Sở Úy bọc Đâu Đâu trong khăn tắm màu trắng, giống như bọc một viên chocolate thật lớn.

Thấy con mắt to tròn lúng liếng của Đâu Đâu nhìn mình, khóe môi Ngô Sở Úy tự động nhướng lên, ôm nó không muốn buông tay.
Kết quả, y vừa đặt Đâu Đâu lên giường, đã nghe Trì Sính ở bên cạnh chất vấn.
“Đặt nó ở đây làm gì?”
Ngô Sở Úy đường hoàng nói: “Ngủ!”

Trì Sính rõ ràng không vui, “Tại sao muốn cho nó ngủ chung với chúng ta?”
Ngô Sở Úy cho hắn một câu giải thích kinh điển.
“Dù sao tắt đèn rồi cũng không nhìn thấy, có ngủ ở đây hay không có gì khác biệt?”
Trì Sính trừng mắt hổ tức giận: “Khi cậu lăn giường cũng có thể xem nó không tồn tại, trực tiếp đè lên người nó sao?”
“Nó nhỏ như vậy, để nó ngủ một mình, còn là ở nhà người khác, nó không sợ sao?”
Trì Sính nói: “Nó sợ cái gì?”
“Sợ tối (đen)!”
“Căn phòng đó có đen hơn nó được không?”
Ngô Sở Úy: “…”
Cuối cùng, Ngô Sở Úy vẫn luyến tiếc không nỡ đặt Đâu Đâu lên giường nhỏ ở phòng bên cạnh.

Lại quậy với nó cả buổi, cho đến khi dỗ xong Đâu Đâu mới về phòng.
Nửa đêm, Trì Sính ngủ rồi, Ngô Sở Úy rón ra rón rén ra khỏi phòng ngủ, xâm nhập vào phòng bên cạnh.
Vừa mới đầu còn cho rằng Đâu Đâu biến mất rồi, bị dọa giật nảy.

Sau đó mở đèn lên, mới phát hiện Đâu Đâu thành thật nằm trên giường, Ngô Sở Úy lập tức thở phào.
Sau đó, y lén ra ban công, gọi điện cho Uông Trẫm.
Bên chỗ Uông Trẫm là buổi trưa, điện thoại được nghe máy rất nhanh.
“A lô?”
Ngô Sở Úy vốn muốn nói thẳng mục đích, nhưng lại cảm thấy quá đường đột, vì vậy tán gẫu vài câu.
“Đang bận sao?” Ngô Sở Úy hỏi.
Uông Trẫm nói: “Bình thường.”
Ngô Sở Úy hơi căng thẳng nói: “Chuyện lần trước, cảm ơn anh.”
“Không cần khách sáo với tôi.”

Ngô Sở Úy đột nhiên không biết nên nói gì nữa, nhiệt độ của di động đốt đỏ gương mặt y.
“Sao rồi? Gặp phải phiền phức gì?” Uông Trẫm hỏi.
Được thần tượng quan tâm như thế, tim Ngô Sở Úy kích động một hồi.

Chỉ đành quay mặt sang hướng cửa sổ, để gió đêm hạ nhiệt giúp y.
“Không, tôi rất tốt, còn anh?”
Uông Trẫm nói: “Cũng vậy.”
Ngô Sở Úy cười: “Tôi đột nhiên nhớ trước kia anh hóa trang tôi thành ba tôi, bây giờ nghĩ lại vẫn rất cảm động, hôm đó mẹ tôi cười rất vui vẻ.”
Uông Trẫm không nói gì.
Ngô Sở Úy lại nói: “Còn Khương Tiểu Soái nữa, được anh hóa trang thành phụ nữ.

Nhớ lại bộ dạng anh ta tôi liền muốn cười, anh quá tài năng, hê hê hê…”
Uông Trẫm mở miệng hỏi: “Cậu muốn tôi dạy cậu hóa trang sao?”
Ngô Sở Úy bất giác kinh ngạc: “Sao anh biết?”
“Đoán.” Uông Trẫm nói.
Ngực Ngô Sở Úy nóng hơn nữa, thần tượng chính là thần tượng, mới tán gẫu vài câu, đã đoán được tâm tư của y rồi.
“Tôi chỉ muốn hỏi anh thử, nếu tôi muốn biến một người da đen thành người da trắng, thì phải làm sao?”
“Thay đổi tướng mạo trước đó sao? Hay chỉ biến đổi màu da?”
Ngô Sở Úy nói: “Chỉ biến đổi màu da.”
Uông Trẫm nói rất nhiều trình tự phức tạp, vừa đổ khuôn vừa kem bôi, nói đặc biệt phức tạp.

Ngô Sở Úy thực sự nghe không hiểu, liền ngắt lời: “Không cần giống thật như thế, chỉ cần biến thành trắng là được, tốt nhất là tùy tiện chạm vào cũng không đổi màu.”
“Vậy trực tiếp dùng phấn màu.”

Uông Trẫm vừa nói xong, Ngô Sở Úy nghe tiếng cửa vang sau lưng.

Nhanh chóng cúp máy, quay người qua, Trì Sính đang đi về phía này.

May mà cửa phòng ngủ cách ban công một đoạn, đủ cho Ngô Sở Úy cất di động.
Trì Sính đẩy Ngô Sở Úy đến góc tường, trầm giọng chất vấn: “Trễ như vậy không ngủ còn ở đây làm gì?”
“Thoáng khí.” Ngô Sở Úy nói.
Trì Sính bóp vai Ngô Sở Úy: “Thoáng khí sao không thoáng khí ở ban công phòng ngủ chúng ta? Làm gì phải lén lút chạy ra đây?”
Ngô Sở Úy ăn đau, cắn răng nói: “Chẳng phải là tôi muốn ra xem thử thằng bé hay sao!”
Ánh mắt sắc bén bắn từ trên xuống dưới, nhìn thẳng vào con ngươi Ngô Sở Úy, mang theo cảm giác áp bức nặng nề.
“Nói thật!”
Ngô Sở Úy chột dạ nói: “Ra đây gọi điện thoại.”
“Gọi cho ai?”
Ngô Sở Úy liếc nhìn Trì Sính một cái, rầu rĩ nói: “Gọi cho một nhân viên nữ ở công ty, muốn hỏi cô ta, gần đây có tiệm mỹ phẩm nào mở cửa hai mươi bốn giờ không.

Tôi muốn mua chút phấn màu hóa trang, bôi lên người Đâu Đâu…”
Ngô Sở Úy biết rõ cá tính Trì Sính, nhắc ai cũng tốt hơn nhắc Uông Trẫm.

Mà nhân viên nữ lại phù hợp với mục đích Ngô Sở Úy gọi điện lén sau lưng Trì Sính, cho nên tạm thời chế ra lý do này.
Trì Sính bóp cằm Ngô Sở Úy thẩm vấn: “Thật sao?”
Ngô Sở Úy gật đầu.
Trì Sính vốn còn có chút hoài nghi, nhưng khi thấy dáng vẻ ủ ê rầu rĩ của Ngô Sở Úy, thực sự không nhẫn tâm quá mức hà khắc.

Bèn kéo Ngô Sở Úy qua, giả bộ tức giận đá một cái lên mông y.
“Sao cậu lại ngốc như vậy hả? Dùng phấn màu làm gì? Vừa tốn sức lại tổn hại da!”
Ngô Sở Úy bĩu môi: “Vậy làm sao chứ? Anh nghĩ cách cho tôi đi, để nó nhanh chóng trắng ra trong thời gian ngắn.”
“Không phải có một loại mắt kính quang lọc sao? Sau khi đeo lên có thể thay đổi màu sắc vật thể, nhìn đen thành trắng, nhìn trắng thành đen.


Cậu mua cho nó một cặp kính như thế, muốn trắng thì đeo lên, muốn trở lại thì tháo xuống.

Như vậy, khỏi cần phấn hóa trang gì hết.”
Ngô Sở Úy vừa nghe liền động tâm: “Thật sự có loại mắt kính đó?”
“Cả kính thấu thị cũng có, huống chi là loại kính này.” Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy lập tức lộ ra nụ cười như vừa trút gánh nặng, vung nắm đấm nện lên ngực Trì Sính vài cái.
“Vẫn là anh thông minh.”
Khi Uông Trẫm nghe điện thoại là đang lúc lái xe, Uông Thạc ngồi ở ghế phó lái.

Biếng nhác đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thực tế thần kinh đang căng cứng khẩn trương.
“Điện thoại của ai?” Uông Thạc hỏi.
Uông Trẫm tùy ý ném di động sang một bên, thờ ơ nói: “Ngô Sở Úy.”
“Cậu ta?” Uông Thạc liếc mắt nhìn Uông Trẫm: “Nhờ anh dạy cậu ta thuật hóa trang?”
“Hỏi anh làm sao hóa trang người da đen thành người da trắng.”
Uông Thạc như cười như không nói: “Nếu tôi đoán không sai, bây giờ Bắc Kinh đang hơn một giờ sáng? Nửa đêm không ngủ, lén lút gọi điện thoại cho anh, chỉ để hỏi làm sao hóa trang thành trắng?”
Uông Trẫm ừ một tiếng.
Trầm mặt một hồi, Uông Thạc đột nhiên phun ra hai chữ.
“Tốt lắm.”
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Cương Tử đã đi tìm loại mắt kính đó cho Ngô Sở Úy.

Ngô Sở Úy bịt mắt Đâu Đâu lại, khiến mỗi lần nó tỉnh lại nhìn trời thấy tối thui, thế là lật người ngủ tiếp.
Gần trưa, Cương Tử mới đem mắt kính về.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của Trì Sính, căn bản không cần tốn sức vòng vo để gạt Đâu Đâu, chỉ cần một cặp kính và một lời nói dối hoa mỹ là xong.
Ngô Sở Úy nói với Đâu Đâu: “Đây là mắt kính ma thuật, có mắt kính này rồi, con muốn trắng thì trắng, muốn đen thì đen, hơn nữa con muốn biến ai thành đen thì biến người đó thành đen.”
Đâu Đâu lập tức nói: “Con muốn biến tất cả mọi người thành đen, chỉ có mình con trắng nhất!”
Thế là, nguyện vọng của nó được thực hiện.

Bình Luận (0)
Comment