Yêu Phải Tình Địch

Chương 198


Khương Tiểu Soái vừa giơ tay lên, còn chưa gõ cửa, cửa đã mở.
Mặt Quách Thành Vũ xuất hiện trước mắt Khương Tiểu Soái.
Khương Tiểu Soái vốn muốn gõ cửa, đợi trong quá trình người đến mở cửa sẽ ổn định tâm trạng, nghĩ ra lý do đến đây cọ một đêm.

Không ngờ Quách Thành Vũ không cho hắn bất cứ thời gian bình tĩnh nào, tất cả hoảng sợ bất an đều biểu lộ trắng trợn trên mặt.
Nhất thời, phẫn nộ, uất ức, không cam lòng… đủ cảm xúc đều ào lên, Khương Tiểu Soái lập tức ném bỏ hình tượng, không thèm cố kỵ gào lên với Quách Thành Vũ.
“Quách Thành Vũ, tôi thao ba anh, anh đùa người ta mắc nghiện rồi sao? Chuyên môn công kích nhược điểm của người khác, anh giỏi lắm à? Giỏi lắm à?” Vừa nói vừa đấm đá Quách Thành Vũ.
Quách Thành Vũ không giận không bực cũng không trả đòn, để tùy ý Khương Tiểu Soái đánh chửi, đợi hắn quậy xong rồi, tay liền vòng lên trực tiếp ôm hắn vào nhà.
Quách Thành Vũ cuối cùng cũng được như mong muốn, tha Khương Tiểu Soái vào ổ chăn của mình.
Không vội vã ấn người xuống cắn bừa, mà nghiêng đầu lặng lẽ nhìn hắn.
Khương Tiểu Soái mặc áo sơ mi màu tím, gương mặt đặc biệt sạch sẽ, lúc yên tĩnh thì đường nét rất nhu hòa, đôi môi hơi nhếch lên mang theo sự kiêu ngạo riêng biệt.
Có lẽ đột nhiên mới ý thức được, hoặc đã ý thức được từ lâu, cuối cùng không gồng nổi nữa, Khương Tiểu Soái quay mặt qua, trong mắt lộ ra buồn bực.
“Nhìn tôi làm gì?”
Quách Thành Vũ thò tay lên mặt Khương Tiểu Soái, vuốt ve gương mặt mịn màng trong sự kháng cự của hắn.
“Thích cậu.”
Khương Tiểu Soái dời mắt đi, không tự nhiên nhìn trần nhà.
“Anh ai mà không thích chứ?”
Quách Thành Vũ cười tinh quái, một tay cưỡng ép ôm Khương Tiểu Soái lại.
“Cậu là người đầu tiên tôi thích.”
Quách Thành Vũ nói thật.
Khương Tiểu Soái là người đầu tiên có thể lay động thần kinh tình cảm của hắn, khiến hắn cam tâm nhẫn nại chờ đợi, tỉ mỉ theo dõi tâm trạng của Khương Tiểu Soái, thưởng thức tấn công tâm lý do từng hành động của Khương Tiểu Soái mang đến cho mình.
Nhưng Khương Tiểu Soái lại nói: “Anh không phải là người đầu tiên của tôi.”
“Không sao.” Quách Thành Vũ rất hào phóng: “Người cuối cùng cũng được.”
Khương Tiểu Soái gồng hồi lâu hết gồng nổi, gương mặt anh tuấn hiện lên nụ cười.

“Nghe ngứa muốn chết!”
“Chỗ nào ngứa đâu? Nào, để tôi chữa cho.”
Quách Thành Vũ nói xong liền đi gãi ngứa cho Khương Tiểu Soái.
Nhưng làm vậy thật sự là đòi mạng Khương Tiểu Soái, cả người hắn đều sợ ngứa, Quách Thành Vũ lại vô lại bám dính, Khương Tiểu Soái chịu không nổi lăn khắp giường.

Cười đến mức điên dại, cuối cùng mặt đỏ cổ hồng, vừa thở dốc vừa cười vừa mắng người, giống như tên điên bị rối loạn thần kinh.
Từng thấy người sợ ngứa, nhưng chưa thấy ai sợ ngứa thế này.
Quách Thành Vũ nói: “Người mẫn cảm như cậu chắc rất khát vọng về tình dục đúng không?”
Khương Tiểu Soái không hề né tránh: “Phải, tôi rất khát vọng, tôi muốn thượng anh từ lâu rồi.”
Quách Thành Vũ cười nhéo mặt Khương Tiểu Soái.
“Xem đi, lại nói mớ nữa rồi.”
Mặt Khương Tiểu Soái đen thui.
“Sao lại là nói mớ? Cho anh được nghĩ vậy, mà không cho tôi nghĩ thế sao? So với anh tôi thiếu cái gì ngắn cái gì?”
Quách Thành Vũ ra vẻ vô tội: “Không phải tôi không cho cậu nghĩ thế, mỗi người đều có quyền ảo tưởng, dù tôi có tài cán cỡ nào cũng không thể quản được đầu óc của cậu!”
Khương Tiểu Soái càng nghe càng thấy khó chịu, cuối cùng tức giận bán đứng Ngô Sở Úy luôn.
“Trì Sính người ta đã cho Ngô Sở Úy làm rồi, sao anh không thể hiến thân một lần vì tôi chứ?”
Sắc mặt Quách Thành Vũ đột biến: “Cậu nói gì?”
Khương Tiểu Soái đoán được Quách Thành Vũ nghe thấy tin này sẽ rất kích động, nhưng quá khích như vậy lại khó tránh khiến hắn cảm thấy không thoải mái.
“Người ta bị làm rồi, anh kích động cái quỷ gì hả?”
Quách Thành Vũ giở khóc giở cười: “Không phải tôi kích động, tôi là muốn hỏi cậu, lời nói xạo này cậu nghe từ đâu ra?”
“Nói xạo?” Khương Tiểu Soái ra vẻ kiêu ngạo vì đồ đệ: “Đương sự chính miệng thừa nhận, sao lại là nói xạo?”
“Đương sự, đương sự nào? Lại là Đại thiết đầu đúng không? Lời của cậu ta cậu cũng tin được? Cho dù cậu ta nói là thật, chắc chắn cũng là do bị Trì Sính gạt thôi.

Tôi quá hiểu Trì Sính, kiêu ngạo của cậu ta còn cứng hơn thép, căn bản không có khả năng ép cong.

Khương Tiểu Soái không tranh cãi với Quách Thành Vũ, trực tiếp đưa chứng cứ.
Đây là đoạn ghi âm hắn lén chuyển qua từ di động của Ngô Sở Úy, không có ý bán đứng đồ đệ, chỉ là lấy để cứu cấp.
Mở xong rồi, sợ Quách Thành Vũ không tin, còn thuật lại mọi chuyện diễn ra hôm đó.
Tinh dầu là do Quách Thành Vũ làm vỡ, uy lực thúc tình hắn cũng đã được trải qua, theo lý mà nói hắn sẽ tin tưởng hơn cả Khương Tiểu Soái.

Nhưng sau khi nghe đoạn ghi âm này, thì có thể phán đoán ra đây là đoạn ghi âm Trì Sính cắt từ lấy nghĩa.
“Lần này tin rồi đi?” Khương Tiểu Soái hỏi.
Quách Thành Vũ gật đầu: “Tin rồi tin rồi.”
Khương Tiểu Soái vội dặn dò hắn: “Nhớ kỹ! Nhất thiết không thể nói với Trì Sính! Nếu không đại Úy sẽ có nguy hiểm.”
“Yên tâm đi, tôi không lắm miệng như ai kia đâu.”
“Anh nói ai đó?” Khương Tiểu Soái trợn mắt.
Quách Thành Vũ cắn tai hắn.
Khương Tiểu Soái mẫn cảm tránh né, cơ trên người lập tức căng cứng.
“Tôi cho anh biết, tôi đến đây chỉ để ngủ nhờ một đêm, anh đừng mơ nhân lúc tôi ngủ làm gì đó.

Trước khi thương lượng xong vị trí, tốt nhất anh nên giữ yên cái jj của mình!”
“Cậu lặp lại hai chữ kia lần nữa đi.” Quách Thành Vũ rất thích nghe Khương Tiểu Soái nói tục.
Đặt trong câu thì nói rất thuận miệng, nhưng nếu bảo Khương Tiểu Soái nói riêng lẻ, thì chưa chắc đã nói ra được.
“Ngủ!”
Kéo chăn lên đến mắt, chỉ chừa lại cái trán trơn nhẵn.
Quách Thành Vũ nuông chiều hôn lên trán Khương Tiểu Soái, không tiến hành động tác tiếp theo.

Nói thật, hắn có thể nhẫn nại, hơn phân nữa là không nỡ để Khương Tiểu Soái đau.


Trong lòng hắn, Khương Tiểu Soái chính là một đóa hoa cúc non nớt chưa từng bị ai chạm vào, kiêu ngạo tôn quý, cần phải cẩn thận vun xới và bảo vệ.

Chiều hôm sau, Trì Sính cùng lãnh đạo đi quan sát tình huống, trên đường về muốn hút thuốc, phát hiện không có bật lửa, vì vậy lái xe đến trước một cửa hàng.
Sau khi bước vào, thuận tay lấy hai túi đậu.
Đến quầy tính tiền, nói với nhân viên: “Lấy thêm một cái bật lửa.”
Nhân viên nói: “Tổng cộng 11 tệ.”
Trì Sính hỏi: “Bật lửa bao nhiêu tiền?”
“Hai tệ một cái.”
“Một tệ không được sao?” Trì Sính nói: “Trên người tôi không có tiền lẻ.”
Nhân viên tốt tính nói: “Không sao, đưa tiền chẵn tôi cũng thối được.”
Trì Sính khựng lại một chút: “Vậy lấy cho tôi một bao diêm đi.”
Khi lái về trời đã tối rồi, lúc này chính là thời gian cao điểm kẹt xe, thế là Trì Sính quyết định tìm đường nhỏ.

Con đường này đầy mùi gà rừng, vừa đến giờ này, sẽ có mấy người đẹp hết thời trang điểm lòe loẹt ra đường kéo khách.
Cũng không biết có phải mùi vị “đệ nhất pháo” trên người Trì Sính quá nồng hay không, một người phụ nữ hơn ba mươi trực tiếp chặn ngang đường cản xe Trì Sính lại.
Trì Sính đạp thắng, khi hạ cửa sổ xe xuống, liền ngửi ngay được mùi phấn son.
Cô ta cười tươi nói: “Anh trai, vào chơi chút đi, chỗ chúng tôi kiểu phục vụ nào cũng có.”
“Có phục vụ không cần tiền không?” Trì Sính hỏi.
Mặt cô ta cứng lại.
Trì Sính đạp chân ga, tốc cát lên cao tận hai mét, toàn bộ hất lên người cô ta.
Kết quả, bao diêm cũng bị Trì Sính để rớt lại chỗ này.
Hôm nay công ty Ngô Sở Úy có bữa tiệc, buổi tối không thể cùng ăn với Trì Sính, tiền trong túi Trì Sính đã tiêu sạch, chỉ có thể đến chỗ Quách Thành Vũ cọ cơm.
Trước biệt thự của Quách Thành Vũ có một đoạn đường rải sỏi, Trì Sính thuận tay cầm hai viên, mài xàn xạt, tia lửa bắn ra, châm đầu thuốc vào, thế mà cũng châm được.
Sau đó, tiện tay ném sỏi đi.
Muốn ngầu thế nào thì ngầu thế đó.
Quách Thành Vũ đứng trước cửa đợi Trì Sính, thấy hết toàn bộ quá trình.
Híp mắt trêu chọc: “Châm điếu thuốc cũng muốn làm ngầu thế à?”

“Nếu cậu nghèo giống tôi, cậu cũng có thể làm thế.”
“Có ý gì?” Quách Thành Vũ không hiểu.
Trì Sính mặt không đổi sắc tim không tăng nhịp kể lại chuyện tiền tiêu vặt cho Quách Thành Vũ.
Quách Thành Vũ nghe xong, cười hả hê cả buổi.
Trì Sính cũng bóc trần chuyện của hắn: “Tối qua Khương Tiểu Soái đến đây đúng không?”
“Ừ, chủ động đến.”
Quách Thành Vũ hơi có ý khoe khoang.
Trì Sính ném qua ánh mắt chế nhạo: “Lại chưa thành công đúng không?”
“Sao cậu biết?”
Trì Sính hừ lạnh: “Tôi thấy chứng minh thư trong bóp tiền của cậu ta rớt trên giường cậu, đoán tối qua cậu ta ngủ ở đây.

Nếu cậu thật sự thượng cậu ta rồi, cậu ta không thể bước ra khỏi phòng ngủ của cậu.”
“Mắt cậu sắc quá.”
Trì Sính cú mạnh một cái lên gáy Quách Thành Vũ.
“Mẹ nó tôi cũng muốn làm thay cậu luôn rồi!”
Quách Thành Vũ húc chỏ vào bụng Trì Sính, hai người nói cười đi vào nhà ăn.
Lúc ăn cơm, Quách Thành Vũ không ngừng gắp đồ ăn cho Trì Sính, cứ như sợ hắn ăn không đủ no.

Thật ra một ngày ba bữa của Trì Sính đều rất đầy đủ, về mặt ăn uống, trước giờ Ngô Sở Úy không dám qua loa.
Dù sao, tinh thần thể xác tốt là nền tảng của tính phúc.
Ăn một hồi, Quách Thành Vũ đột nhiên nhớ ra một chuyện.
“Này, nghe nói cậu để Ngô Sở Úy làm rồi?”
Ngụm rượu trong miệng Trì Sính cay đến tim luôn.
“Cậu nghe ai nói đó?”
Quách Thành Vũ không nói gì, trực tiếp bật đoạn ghi âm lén lấy từ chỗ Khương Tiểu Soái cho Trì Sính nghe.
Trì Sính nghe xong, không nói hai lời, uống sạch phần rượu còn lại trong ly.

Bình Luận (0)
Comment