Yêu Phải Tình Địch

Chương 18

Lần đầu buôn bán, trong lòng Ngô Sở Úy có chút hưng phấn, trời còn chưa sáng, y đã đạp chiếc xe ba bánh ra đường. Trên xe là một cái thùng cao bằng nửa người, chứa đầy cháo, nhưng lại không tốn đến nửa túi gạo, mà thay bằng một bình mủ ăn được. Cháo đặc dính chao đảo trong thùng, tim Ngô Sở Úy cũng nhấp nhô phấn khởi.

"Cháo đây!"

Ngô Sở Úy rao lớn trên con đường trống trải, trong lòng đặc biệt vui vẻ.

Tìm khoảng hai dặm, Ngô Sở Úy tìm được một chỗ không tồi, chỗ này có không ít hàng bán đồ ăn sáng, nhưng đều là bánh nướng, bánh cuốn trứng, bánh bao... không bán cháo. Thế là y xuống xe, chuẩn bị đồ đạc, vừa định mở nắp thùng ra, thì thấy một bác gái đứng trước mặt, đang nhìn chằm chằm vào y.

"Cô muốn mua cháo hả?" Ngô Sở Úy hỏi.

"Cậu chiếm chỗ của tôi." Bác gái sầm mặt nói.

Ngô Sở Úy mỉm cười nói: "Chỗ này cũng không quy hoạch, cô lại không thuê vị trí này, sao có thể là của cô được?"

Bác gái bắt đầu khẩn trương: "Cậu hỏi bọn họ xem, có phải mỗi ngày tôi đều đứng đây bán không?"

Ngô Sở Úy hiểu rõ quy tắc của ngành này, thế là không hoảng không loạn cự tuyệt: "Cháu đã dừng xe rồi, bê lên cũng không tiện, ngày mai cô đến sớm hơn đi."

Bác gái tức giận đặt nồi điện xuống đất, trợn trừng mắt nhìn Ngô Sở Úy.

"Được, hôm nay tôi để cậu bán ở chỗ này, tôi xem cậu có thể bán được hay không!"

Ngô Sở Úy làm như không nghe thấy, tiếp tục bận rộn làm việc.

"Hoành thánh đây - nóng hổi đây!" Bà ta bắt đầu rao to.

Ngô Sở Úy dùng giọng rao lớn mười phần che phủ tiếng rao của bà ta: "Cháo đây, một tệ một ly!"

Bác gái bên cạnh càm ràm mắng mỏ: "Một thanh niên khỏe mạnh, làm gì không tốt? Lại đến đây bán cháo. Aii... đi học vẫn tốt hơn, con trai tôi tốt nghiệp khoa chính quy, hiện tại làm việc ở doanh nghiệp nhà nước, mỗi ngày đều ngồi văn phòng, đâu có phải chịu cực thế này? Thứ này chính là mạng nghèo trời sinh..."

"Đúng thật là mạng nghèo trời sinh." Ngô Sở Úy nghịch giá trong tay hết sức thuần thục: "Con trai đã làm việc ở doanh nghiệp nhà nước rồi, sao bà ta còn phải ra đây bán hàng nhỉ?"

Bác gái tức giận đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi không biết nói gì cho tốt, Ngô Sở Úy bên cạnh lại mặt không đổi sắc: "Cho tôi một chén hoành thánh."

"Được! Mới ra lò, múc cho cậu ngay."

Thời gian trôi đi từng phút từng giây, bác gái bên cạnh bắt đầu bận rộn, cũng không có hơi sức đâu đấu võ mồm cùng Ngô Sở Úy. Ngô Sở Úy phát hiện cảnh cáo của bác gái đó rất đúng, mỗi người đến mua đồ ăn sáng, gần như đều đi ngang chỗ y, dừng lại một chút, sau đó đi vòng qua mua hoành thánh của bác gái kia.

Nửa tiếng trôi qua, Ngô Sở Úy vẫn không bán được một chén cháo nào.

Bác gái bên cạnh ngâm nga bài hát, ánh mắt chế nhạo đâm đau tim Ngô Sở Úy.

Cuối cùng, Ngô Sở Úy đón chào vị khách đầu tiên của y, một cô gái khoảng hai mươi tuổi, thuần túy là đến vì gương mặt của Ngô Sở Úy.

"Cho tôi một ly cháo."

Ngô Sở Úy giật mình một chút, lập tức mở nắp thùng, cầm giá múc cháo, giá vung một đường cong tiêu sái trong không khí, làm cô gái mê mệt mắt hình trái tim.

Mẹ... giá rớt vào thùng cháo rồi.

Ngô Sở Úy đứng bên cạnh thùng trợn tròn mắt.

Thùng sâu như thế, chắc hẳn cái giá đã rớt xuống đáy, muốn lấy ra, thì phải thò nguyên cánh tay vào.

"Ngại quá." Cô gái quẫn bách bỏ đi.

Ngô Sở Úy nghĩ trái nghĩ phái đều không ra cách gì, chỉ có thể về nhà trước rồi mới lấy giá ra. Khi đẩy xe ngang bác gái vừa rồi, bà ta đặc biệt dọa nạt vài tiếng.

"Ối chà, cái giá này toàn là vi khuẩn, rớt vào cháo, thùng cháo này đã hết cách bán được rồi?!"

Ngô Sở Úy âm thầm nghiến răng, đạp xe ba bánh về.

Khương Tiểu Soái nghe tiếng lệt xệt bên ngoài, biết Ngô Sở Úy về, liền ra ngoài cửa đợi: "Giỏi thế! Bán hết nhanh vậy sao?"

"Nào có? Giá múc bị rớt vào thùng cháo rồi."

Khương Tiểu Soái: "..."

Mở thùng cháo ra, số cháo lúc ra cửa còn rất đều lúc này đã đặc lại, Ngô Sở Úy quyết tâm đổ hơn nửa thùng, sau khi lấy giá múc ra thì không đổ phần cháo kia vào lại, mà thay bằng nửa thùng nước, nửa bình mủ thực vật, khuấy đều khuấy đều, lại thành một thùng.

"Nửa thùng còn lại để đó tối bán!"

Nói xong câu này, Ngô Sở Úy đạp xe ba bánh xuất phát lần nữa.
Bình Luận (0)
Comment