Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng

Chương 152



Sau khi Ninh Tịch trở lại căn phòng cũ của mình, cô lập tức lấy chiếc hộp sắt để dưới đáy tủ quần áo ra, sau đó kiểm tra kĩ lại đồ trong đó một lượt.

Liếc mắt nhìn đồng hồ hiển thị trên điện thoại, Ninh Tịch gom bừa hết đồ nhét vào túi, rồi vội vã chạy xuống lầu.

Cách đó không xa, Lục Cảnh Lễ vừa lái xe vừa kết nối tai nghe bluetooth báo cáo tình hình với đầu bên kia: "Ninh Tịch về nhà cũ một chuyến, không đến 5 phút đã xuống rồi, giờ đang đi đường Tây Giang ra ngoại thành.

"
Nửa tiếng sau, cuối cùng Ninh Tịch cũng đỗ lại.


Lục Cảnh Lễ nhìn quanh khu nhà rách nát, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Ơ, cái chỗ rách nát này chẳng phải là chỗ ở của chuyên viên đạo cụ Trương Cường sao? Ninh Tịch đơn thương độc mã chạy đến đây làm gì nhỉ? Chắc không phải định nói lí với gã chứ? Như vậy cũng ngây thơ quá rồi!"
"Mở camera ra đi.

" Đầu bên kia tai nghe bluetooth truyền tới âm thanh lạnh lùng của Lục Đình Kiêu.

"À à, đúng rồi, suýt nữa thì quên mất vụ này!" Lục Cảnh Lễ vội lấy laptop phía sau xe ra.

"Anh, đợi em tí, để em lấy điện thoại livestream cho anh xem!"
Bên phía Lục Cảnh Lễ còn chưa nói hết, đã phát hiện máy tính của mình không thao tác được nữa, anh ta nhất thời đen mặt, hết nói nổi: "Anh, không ngờ anh lại hack máy tính của em.

Đã bảo để em lấy điện thoại live cho anh rồi cơ mà! Anh có cần thiết phải vội đến thế không?"
Lương của Trương Cường cũng rất được, nhưng vì bản tính thích cờ bạc, không những không để dư ra được mà còn nợ cả một đống, thế nên gã mới ở trong xóm nghèo ở ngoại ô thế này.

Đây là những gì trước đây Ninh Tịch nghe được lúc gã uống rượu nói chuyện với người khác ở trong đoàn.

"Cộc cộc cộc"

Ninh Tịch gõ cửa ba tiếng.

Cửa vẫn không có động tĩnh gì.

Ninh Tịch tiếp tục gõ, mãi tới khi bên trong truyền ra tiếng “phịch” như vật gì bị rơi xuống, sau đó là tiếng dép lê trên mặt đất, cảnh cửa rỉ sắt được người ở trong kéo mở “rầm” một tiếng.

"Con mẹ nó đứa nào đấy? Mới sáng sớm ngày ra đã muốn chết à?" Nói được một nửa, thấy người ngoài cửa là Ninh Tịch, Trương Cường đột thay đổi sắc mặt.

"Anh Trương, lâu rồi không gặp.

" Ninh Tịch cười khanh khách nhìn gã.

Trương Cường vốn định sập cửa lại nhưng gã đảo mắt thay đổi chủ ý, uể oải đáp: "Tôi tưởng là ai chứ, hóa ra là người đẹp Ninh Tịch! Vào đi!" Ninh Tịch vừa vào phòng đã ngửi thấy mùi hôi rình, mùi tất thối xen lẫn mùi mốc meo nhức mũi, lực sát thương không thua gì cá trích thối buổi sáng.

"Cứ ngồi thoải mái đi.

" Trương Cường châm một điếu thuốc, mắt đục ngầu như keo nhìn chằm chằm vào Ninh Tịch, gã suống sã nhìn khắp cơ thể cô.


Ninh Tịch ngồi xuống chiếc ghế duy nhất còn tính là sạch sẽ trong phòng, cô nói thẳng: "Người thông minh không ngồi lê đôi mách, dụng ý lần này tôi tới đây chắc không cần tôi phải nói nhiều, anh Trương đây cũng tự hiểu.

Tôi cần khẩu cung của anh, xin anh hãy nói ra hết sự thật, là Ninh Tuyết Lạc tự biên tự diễn chứ không phải tôi mua chuộc anh để hãm hại cô ta?"
Trương Cường nghe vậy cười ha hả nhìn cô, làm bộ nhìn thấu động tác của cô: "Ranh con, cô bật máy ghi âm rồi đúng không? Muốn moi lời của tôi? Ha ha, cô còn non lắm! Thật ngại quá, những gì tôi nói với phóng viên đều là sự thật hết!"
Trương Cường trưng ra vẻ mặt điếc không sợ súng, con ngươi chợt lóe sáng: "Trừ khi, cô có thể ra nổi giá.

"
Hai tròng mắt Ninh Tịch nheo lại, cô sớm đã liệu trước được chuyện này.

Trương Cường sau khi lấy được tiền của Ninh Tuyết Lạc đưa cho, tuyệt đối sẽ không cao chạy xa bay, mà sẽ tiếp tục đi đánh bạc rồi lại thua hết.

Lúc này đương nhiên là muốn ăn cả hai đầu rồi!


Bình Luận (0)
Comment