Yêu Lại Từ Đầu

Chương 957


Vẻ mặt của Ninh Tôn không tốt, nhưng cũng không đến nỗi tệ lắm.

Chỉ là một chút hờ hững mà thôi, cũng không thể khiến người khác nhìn ra có một sự đáng ghét nào trong đó.

Anh bước đến gần Hứa Thanh Du, nhìn cô, lặp lại câu nói vừa rồi, “Sao đi ra ngoài không nói với tôi một tiếng vậy.

Lúc nãy, mẹ tôi còn cằn nhằn, không biết lúc nào cô mới về.

Buổi tối có ở nhà ăn cơm không? “
A Trạch ngồi ở bên có chút sững sờ, nhìn chằm chằm Ninh Tôn, nụ cười trên mặt cũng từ từ giảm bớt.

Hứa Thanh Du a một tiếng, giọng điệu không phải cố ý lạnh lùng, nhưng đối mặt với Ninh Tôn thì cô có chút ngượng ngùng, sau đó theo điều kiện phản xạ lại muốn nghiêm túc hơn.

Cô ấy nói, “Không phải hai người đi ra ngoài cũng không nói với tôi một tiếng sao?”
Nghe cô ấy nói như vậy, Ninh Tôn bật cười: “Tôi tưởng cô đã ngủ rồi.

Đâu thể kêu cô dậy rồi nói với cô một tiếng chứ.”
Hứa Thanh Du mím môi không nói gì.

A Trạch ngồi bên cạnh lộ ra một chút ngượng ngùng, “Bạn của cô à?”
Ninh Tôn đang đội một chiếc mũ, khi nghe thấy tiếng A Trạch nói, anh ta càng ấn chặt vành mũ càng tốt để che đi khuôn mặt của mình.

Anh ta không chắc loại con trai chơi thể thao này có nhận ra mình hay không.

Hứa Thanh Du cũng ừ một tiếng và không giải thích gì nhiều hơn.

Trước mặt người ngoài, cô và Ninh Tôn cũng không cần diễn kịch nữa.

Không cần phải nói với một người không quen họ là cặp tình nhân.

A Trạch gật đầu, vẻ mặt thả lỏng, sau đó nhìn Ninh Tôn, “Có muốn cùng chơi không?
Ninh Tôn vốn dĩ không muốn chơi, nhưng khi bị A Trạch hỏi, đột nhiên anh ấy lại có suy nghĩ muốn chơi.


Anh ta quay đầu lại nhìn Hứa Thanh Du, “Cho tôi mượn cái vợt được không?”
Hứa Thanh Du đương nhiên sẽ không thể từ chối và đưa vợt cho Ninh Tôn.

Ninh Tôn cầm lấy vợt rồi vung đi vung lại.

Đừng nói cái vợt này cũng khá thuận tay, chắc đây cũng là một món đồ có trị giá không nhỏ.

Ninh Tôn cũng không hoạt động gì để làm nóng cơ thể.

Anh ấy chỉ chơi thử vài ván với A Trạch để quen tay.

Hứa Thanh Du quay lại và nhìn sang một bên, nhưng một lúc sau, cô cảm thấy có người đứng bên cạnh mình.

Trước khi Hứa Thanh Du quay đầu nhìn sang, người này đã lên tiếng trước, “Không ngờ cô cũng có thủ đoạn đấy chứ.”
Hứa Thanh Du quay đầu lại, cô ấy đúng là cô gái đã ném chai nước của mình trước đó.

Mặc dù Hứa Thanh Du là người có tính khí rất tốt, nhưng không có nghĩa là cô ấy không có quyền tức giận.

Nghe cô ấy nói xong, Hứa Thanh Du lập tức cười đểu,”Hay là tôi và cô hãy chọn lấy một người đi, được không? Tôi thấy A Trạch cũng không tồi, cô thấy như thế nào?”
Khi cô gái đó nghe Hứa Thanh Du nói xong, thì mặt của cô ta lập tức xanh đi.

Hứa Thanh Du tiếp tục nói: “Cô nói cô cũng biểu hiện rõ ràng như vậy rồi, ngay cả tôi cũng nhìn ra, cô nghĩ trong lòng A Trạch không biết hay sao?”
Cô ấy tiếp tục nhìn Ninh Tôn và A Trạch, nhưng những lời cô ấy nói dường như là đang nhắm đến người con gái đó, “Cô nói anh ấy biết hay không biết đây.

Hoặc là anh ta rõ ràng biết nhưng lại giả vờ không biết gì?”
Sau đó, Hứa Thanh Du nới: “Thực ra có những lúc đàn ông không phải ngu ngốc như cô tưởng đâu.

Ai thích anh ta, ai ghét anh ta, trong lòng đều biết rất rõ.”
Sau khi cô ấy nói những lời này, vừa hay Ninh Tôn và A Trạch vừa đánh xong trận đấu.

A Trạch quay người đi về hướng Hứa Thanh Du, “Tôi còn có một bộ vợt, cô có muốn chơi không? Tôi lấy bộ đó qua cho cô nhé.”
Bản thân Hứa Thanh Du cũng không thích loại thể thao này cho lắm, lập tức xua tay, “Không cần đâu, tôi chỉ xem hai người đánh thôi cũng được.”
A Trạch quay người giao cầu lại với Ninh Tôn.


Đáng lẽ ra anh ta đã nhìn thấy cô gái ở bên cạnh Hứa Thanh Du, nhưng anh ấy không nói gì.

Mặc dù trong tình huống đó không nói chuyện là bình thường, nhưng rất rõ ràng cô gái đó có chút khó chịu.

Cô vẫn cầm chai nước trên tay, hừ một tiếng nhẹ, rồi quay người rời đi.

Một lúc sau, Hứa Thanh Du quay đầu nhìn qua.

Cô gái không có đi chơi chỗ khác, mà là đi thẳng đến chỗ bỏ đồ thu dọn hết tất cả đồ đạc, đeo ba lô trên vai rồi rời khỏi công viên.

Hứa Thanh Du thở dài, cô tự hỏi liệu những gì mình nói vừa rồi có hơi quá đáng không.

Vốn dĩ cô không muốn xen vào chuyện giữa hai người đó, nhưng vì cô gái đó lại đối phó sai đối tượng.

Hứa Thanh Du không làm gì cả, tất nhiên là không thể để người khác ức hiếp mình một cách quá đáng vậy được.

Hứa Thanh Du cảm thấy có gì đó không đúng khi cô chuyển tầm mắt của mình lên trận đấu của Ninh Tôn và A Trạch.

Hai người này thực sự là gặp phải đối thủ rồi.

Hai người đều chơi rất nghiêm túc.

Hơn nữa, cách phát cầu còn rất khó chịu.

Điều này rõ ràng là họ muốn phân chia thắng bại.

Cho dù Hứa Thanh Du không hiểu hết nhưng cô cũng có thể nhìn ra được một hai phần trong đó.

Cô nhíu mày, đánh chơi thôi cũng không được à? Có phải người đàn ông nào đều muốn phân thắng bại trong phương diện thể thao này không.

Nhìn chằm chằm một lúc Hứa Thanh Du cảm thấy có chút vô vị.


Cô không hứng thú gì về việc phân thắng bại của A Trạch và Ninh Tôn nữa.

Đây cũng chẳng phải là thi đấu chính thức và hai người họ chắc gì đã được xếp đấu với nhau.

Đánh đôi lần vui thôi là được rồi.

Nhiều chuyện cứ liên quan đến thắng thua thì không khí lại trở nên căng thẳng.

Hứa Thanh Du tập trung sự chú ý của mình lên Ninh Tôn.

Có vẻ anh ta rất biết chơi, ít nhất có thể dễ dàng thắng được A Trạch.

Không ngờ cô ấy lại không biết chuyện đó, cô cứ tưởng sở trường của Ninh Tôn không phải là vận động.

Ninh Tôn và A Trạch khó phân thắng bại.

Hứa Thanh Du ngồi đợi một lát và sau đó cô sang bên chỗ ghé dài ngồi.

Cô có mua vài chai nước, vừa nãy bị vứt đi một chai, bên cạnh vẫn còn.

Cô mở một chai, uống hai ngụm rồi quay lại nhìn.

Vừa rồi mẹ Ninh gọi điện cho cô, đáng lẽ ra Ninh Tôn phải ở bên cạnh mẹ Ninh.

Nhưng cũng không biết vì sao anh ta lại tìm tới đây.

Có phải là quá nhàm chán nên qua đây đi dạo, hay là anh ta đang lo lắng cho cô?
Hứa Thanh Du thở dài, cảm thấy có chút bối rối.

Cô đứng ở đây một lúc, mới lấy điện thoại ra, trong điện thoại có tin nhắn của mẹ Ninh nói Ninh Tôn ra ngoài, hỏi có phải anh ấy đi cùng cô không.

Hứa Thanh Du nhanh chóng trả lời, nói rằng Ninh Tôn đang chơi ở đây.

Ngay sau đó, bên chỗ mẹ Ninh lập tức gọi đến cho Hứa Thanh Du.

Bà ấy vừa cười vừa nói, “Bây giờ nó ở bên cạnh con à?”
Hứa Thanh Du ừ một tiếng, “Vâng, Anh ấy vừa đến lúc nãy.”

Mẹ Ninh cười nhạt, giọng điệu mơ hồ, “Lúc trước bác có điện thoại cho con.

Sau đó bác lại nói với nó là con đã đi ra ngoài và đang chơi cầu với người con trai khác.

Nó liền đứng ngồi không yên.

Không lâu sau đó, nhân lúc bác không chú ý nên nó đã trốn ra, bác nghĩ là nó đi ra ngoài tìm con có phải chuyện trộm cắp gì đâu mà phải lén lút như thế chứ.


Hứa Thanh Du sau khi nghe xong cũng không kìm được nữa, cô quay đầu lại nhìn về phía Ninh Tôn.

Đồng thời ở trong điện thoại giọng nói của mẹ Ninh lại vang lên, “Tên nhóc này chắc chắn là đang ghen đó, sống chết cũng không thừa nhận chuyện này.”
Nếu như bình thường mọi người đều ở nhà, mẹ Ninh nói những lời này thì chắc chắn Hứa Thanh Du sẽ không tin.

Mẹ Ninh thường trêu chọc cô và Ninh Tôn như thế này, nên cô đã quen rồi.

Nhưng bây giờ lại có một chút gì đó không đúng.

Vừa nãy Hứa Thanh Du còn thấy hai người Ninh Tôn và A Trạch ra sức giằng co, họ có vẻ như rất muốn phân thắng bại.

Bản thân Ninh Tôn là một người rất tùy ý.

Nhưng mà lần này anh ta lại nghiêm túc như vậy, chẵng lẽ anh ta đang ghen…
Nhịp tim của Hứa Thanh Du bỗng dưng đập loạn xạ.

Nếu như nói anh ta ghen thì ngoài mặt cũng có thể chấp nhận được.

Chỉ là, chỉ là.

Làm sao Ninh Tôn lại vì cô mà ghen được chứ.

Hứa Thanh Du cũng không dám nghĩ Ninh Tôn sẽ có ý nghĩ khác với cô, có nằm mơ cô cũng không ngờ tới.

Vì vậy cô chỉ cười nói qua điện thoại, sau đó đổi chủ đề, “Bác có muốn ra ngoài không, ở nhà một mình thì có vẻ khá chán nhỉ? “
Giọng mẹ Ninh vẫn có chút giễu cợt, “Bác thì không đi đâu.

Hai đứa con đi hẹn hò thì bác đi theo làm bóng đèn nữa.”.

Bình Luận (0)
Comment