Yêu Lại Từ Đầu

Chương 892

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Ninh Tôn cảm thấy rất buồn cười: “Sao cậu còn nghe máy, tôi tưởng là cậu đã cúp máy rồi.”
Chương Tự Chi cũng cảm thấy thật nhàm chán, vô vị: “Thì là muốn nghe xem bên chỗ cậu có chuyện gì xảy ra, kết quả là cả lúc lâu trời cũng chẳng nghe thấy được gì.”
Điện thoại bị ném ở trong phòng, bọn họ ở phòng khách nói chuyện nên tất nhiên Chương Tự Chi không nghe được gì.

Ninh Tôn cười haha vài tiếng: “Cậu cũng là người thích hóng hớt thật đấy.”
Chương Tự Chi thở dài nói: “Cuộc sống của tôi chẳng có tin đồn gì, nên tôi chỉ có thể bắt đầu tìm từ chỗ của cậu, thế nào rồi? Vừa rồi trợ lý của cậu xảy ra chuyện gì mà làm cho cậu sợ đến như vậy, điện thoại cũng ném đi, trực tiếp chạy ra ngoài.”
Ninh Tôn mày nhăn lại: “Cũng không có việc gì lớn cả, lúc cô ấy bưng ly nước nóng thì bị rơi vỡ nên bị bỏng.”
“Cái này mà gọi là không có việc lớn?” Chương Tự Chi ở bên kia trực tiếp kêu lên.

Chẳng qua sau đó anh ta nhanh chóng phản ứng lại: “Cậu còn vứt điện thoại trước mặt tôi như thế làm gì? Vừa rồi bị dọa chạy vội ra ngoài như thế, chắclà đau lòng, cậu nói xem một chút tình cảm của hai chúng ta nhiều năm như vậy, cậu ở trước mặt tôi che giấu làm gì chứ, quan tâm trợ lý nhỏ của mình thì cứ trực tiếp nói ra đi, chuyện này có gì mà xấu hổ chứ.”
Ninh Tôn mím môi, không phản bác lại anh ta.

Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.11
yeu-lai-tu-dau-2-892-0.jpg
không biết trợ lý nhỏ của cậu khiến chúng tôi tò mò như nào đâu.”
Ninh Tôn không muốn trò chuyện về cái đề tài này, liền nói một câu: “Nói sau đi, nói sau đi.”
Sau đó lại hỏi chút về việc Lương Ninh Như mang thai.

Chương Tự Chi cũng khổ không có gì để nói: “Giai đoạn ốm nghén trong thai kỳ đã qua rồi, bây giờ cô ấy cũng đã có thể ăn uống, ngủ nghỉ ổn hơn rồi, rất tốt.”

Ninh Tôn ừ một tiếng: “Cậu cũng sắp ba, thật sự là nhanh quá.”
“Còn không phải sao.” Chương Tự Chi cũng cảm khái một câu: “Có lúc tôi suy nghĩ lại một chút cũng có cảm giác giống như là đang nằm mơ vậy, dường như hôm qua vẫn còn cùng cậu ở trên đường cùng nhau ca hát mua say, hôm nay đã kết hôn sinh con, thời gian thật là không trôi qua không vô ích mà.”
Chương Tự Chi nói xong lại thở dài: “Cậu biết bên nhà họ Ninh có chuyện gì xảy ra không?”
Ninh Tôn dừng lại, anh cùng với nhà họ Ninh bên kia cũng đã không có bất kỳ liên hệ gì nên căn bản là không có chú ý đến.

Cho nên anh nói câu không biết.

Chương Tự Chi không có hứng thú nên khi nhắc lại những việc của nhà họ Ninh cũng không chút kích động, trong giọng nói chỉ mang theo một chút cảm thám: “Ninh Bang nằm viện, nói là không có việc lớn gì nhưng cũng đã ở đó một tuần rồi, trong nhà nhiều không thể bớt lo như vậy, đoán chừng ông ta cũng thật sự là gánh không nổi nữa rồi.”
Ninh Tôn ồ một tiếng: “Vậy thì thê thảm thật, lớn tuổi như vậy rồi ở lại viện vài ngày, hẳn là ông ta sẽ phải chịu tội rồi”
Anh cũng không cảm thấy đau lòng gì, kỳ thật thì trong lòng không có có cảm giác gì đặc biệt.

Thời gian anh và Ninh Bang ở chung đụng cũng không nhiều lắm, lúc anh còn nhỏ Ninh Bang bận bịu công việc, không thể nào quan tâm đến anh, về sau anh có năng lực rồi thì liền rời khỏi nhà họ Ninh, bắt đầu tự lực cánh sinh.

Hiện giờ hồi tưởng lại, khoảng thời gian ở cùng Ninh Bang lúc trước cũng chẳng thể tính là có việc gì vui vẻ cả.

Cho nên Ninh Bang xảy ra chuyện, anh thật sự không có gì cảm giác hay cảm xúc thương tâm gì.

Chương Tự Chi còn nói: “Tôi nghe nói bên cạnh ông ta chỉ có Trang Lệ Nhã chăm sóc, mấy đứa con không bớt lo kia đều không vào thăm lần nào.”
Ninh Tôn không biết phải nói cái gì cho đúng, ba đứa con Ninh Tu, Ninh Tiêu, Ninh Tương này Ninh Bang đều là rất thích.

Ninh Tú là đứa con mà ông ta hài lòng nhất, bởi vì năng lực xuất chúng, có thể giúp ông ta chống đỡ công ty.

Ninh Tiêu và Ninh Tương bởi vì có Trang Lệ Nhã ở bên cạnh che chở, nói hết lời tốt đẹp, ông ta tất nhiên cũng sẽ thiên vị.

Theo lý mà nói ông ta nằm viện, lại còn ỏ vài ngày rồi, ba người này sao cũng phải đi qua nhìn một cái.

Ninh Tôn thực sự không nghĩ tới bọn họ thế mà thật không để mặt mũi xuống như vậy.

Chủ đề nói đến đây, bầu không khí cũng lại có chút không tốt Chương Tự Chi cũng cảm giác được, anh ta thở dài, “Bỏ đi, bỏ đi, vốn là muốn cùng cậu nói vài chuyện vui vẻ mật chút, kết quả nào biết được trò chuyện đến tận đây luôn, thời gian không còn sớm, tôi cũng không làm mất thời gian của cậu nữa, sớm nghỉ ngơi một chút, tôi phải đi ôm vợ tôi ngủ đây.”
Ninh Tôn cười cười: “Được, ngủ đi.”
Cúp điện thoại của Chương Tự Chi xong anh vén chăn nằm vào bên trong.

Chỉ là lại có chút không ngủ được, trong lòng có hơi loạn.

Ở phòng bên cạch Hứa Thanh Du cũng không ngủ được.


Cô nằm ở trên giường lật qua lật lại, không phải vì chân đau, mà sự thật là do nghĩ quá nhiều.

Cô chưa từng được người nào chăm sóc chiếu cố như vậy, vừa rồi Ninh Tôn nghiêm túc như vậy, lại dịu dàng như vậy, cô cảm thấy mình tựa như là sắp không chống đỡ được nữa.

Có đôi khi cảm giác động tâm chỉ xảy ra trong nháy mắt, Hứa Thanh Du nhắm mắt lại là lập tức có thể nhớ tới bộ dáng lúc mà Ninh Tôn dịu dàng bôi thuốc cho mình.

Một người lạnh lùng, thờ ơ như anh ta, thế mà lại ngồi xổm xuống bôi thuốc giúp mình.

Hứa Thanh Du biết hiệu thuốc ở chỗ nào, Ninh Tôn vừa đi vừa về không mất bao nhiêu thời gian như thế, rõ ràng là đã chạy tới chạy lui, lúc về đến nhà hơi thở của anh vẫn còn có chút hổn hển.

Tất cả những chi tiết nhỏ này lúc này Hứa Thanh Du nhớ lại tất cả, lập tức khiến cho trái tim của cô đập nhanh thêm vài nhịp.

Hứa Thanh Du chưa từng nói chuyện yêu đương, nhưng cũng biết rõ ràng đây là cảm giác động tâm.

Chỉ là động tâm này chưa nhất định là cảm giác yêu thích một người nào đó.

Hứa Thanh Du cảm thấy hiện tại cô mới ở giai đoạn cảm mến mà thôi.

Bởi vì một người đối với mình rất tốt, cho nên động tâm tư, nhưng lại bởi vì vẫn còn chưa tìm hiểu tiếp xúc quá nhiều nên chưa hiểu rõ, cho nên còn chưa định tâm chắc chắn một người được.

Nhưng chỉ vẻn vẹn một chút cảm mến như vậy thôi mà đã làm cho cô cảm thấy rất bối rối.

Tình hình của cô là gì?
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.12

yeu-lai-tu-dau-2-892-1.jpg
Chỉ là nói đến đạo lý là cô đã hiểu, chỉ là trong lòng có chút không khống chế được mà nghĩ đến.

Sáng này hôm sau Hứa Thanh Du vẫn dậy sớm, hôm qua trên chân bị phỏng đã đỏ lên cả rồi.

Ngược lại là không có cảm giác đặc biệt đau gì, chỉ là hơi nóng bỏng không thoải mái.

Hứa Thanh Du ra ngoài rửa mặt, Ninh Tôn còn chưa rời giường.

Sau khi rửa mặt cô đi làm bữa sáng, bữa sáng vừa làm xong thì bên kia Ninh Tôn cũng vừa ra khỏi phòng đi tới.

Trông thấy Hứa Thanh Du bưng bữa sáng từ phòng bếp đi ra, Ninh Tôn nhíu mày lại nói: “Chân còn đau không?”
Hứa Thanh Du trông thấy Ninh Tôn liền có chút ngượng ngùng, nhất là không khống chế được nhớ tới hình ảnh tối hôm qua anh chỉ quấn một cái khăn ngang hông chạy ra ngoài.

Cô có chút cà lăm nói: “Không.., không đau.”
Ninh Tôn đi tới, cúi đầu nhìn chân Hứa Thanh Du.

Mu bàn chân bên trên sưng đỏ một mảng lớn, anh do dự một chút: “Chút nữa cô lại bôi thêm một lớp thuốc bỏng nữa vào, hôm nay cũng không cần đi theo tôi đi quay hình nữa, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi.”.

Bình Luận (0)
Comment